Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 229: thân thế của Y Y, Sầm Nhi báo thù [ sắp đại kết cục ]


Bạn đang đọc Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường – Chương 229: thân thế của Y Y, Sầm Nhi báo thù [ sắp đại kết cục ]


Trấn an giữ chặt hai vai của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Khâu Trạch tràn đầy nhu hòa, đôi mắt màu tím mỉm cười nhìn chăm chú vào sắc mặt sốt ruột của nàng, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
“Là thật , Y Y, trẫm đã cùng Sầm Nhi chứng thật qua, nàng ta có một tỷ tỷ song sinh, hơn nữa, nhà của Sầm Nhi cách miếu thờ, nơi nàng bị vứt bỏ không xa, nàng là bị sơn tặc bắt đi, nhưng sau đó, có thể là gặp quan phục, lúc bối rối bê, đã đem nàng vứt bỏ ở miếu thờ, liền ngay cả nốt ruồi son trên ngực nàng, Sầm Nhi đều nói thập phần rõ ràng, không sai được.” Kỳ thật, cùng Sầm Nhi giao dịch, nói như thế nào đều là mình chiếm tiện nghi, bảo hộ cô em vợ, vốn là phận sự hắn nên làm.
Khẩn trương mím môi, Y Y bỗng nhiên nhíu mắt lại, đôi môi hồng tươi cong lên, đột nhiên ôm cổ Khâu Trạch nhảy bắn lên, thét chói tai “thật tốt quá, thật tốt quá, mình còn có thân nhân, còn có thân nhân, không bao giờ sẽ lại cảm thấy chỉ một mình mình cô độc trên thế gian này nữa”
Hoàng thục phi cùng Mẫn Hách ngạc nhiên, ai cũng không ngờ, Sầm Nhi lại là tỷ muội song sinh của Y Y, kể từ đó, quan hệ liền trở nên càng thêm vi diệu .
“Nói như vậy… ngự thư phòng ngày ấy?” Nàng giật mình,nghĩ đến đoạn đối thoại mình nghe trộm được trước cửa thư phòng.

“Ân, không ngờ, hoàng phi của trẫm lại là một hủ dấm chua thật to.” Sủng nịch nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng, gương mặt Khâu Trạch tràn đầy ý cười,“Mới chỉ như vậy đã không tin trẫm? Hay là muốn nhân cơ hội này chạy trốn?”
Sắc mặt đỏ lên, nàng tựa đầu, chôn mặt vào trong vòm ngực của hắn, hừ lạnh một tiếng, tỏ ý kháng nghị, bất mãn, không ngờ, hắn cũng là cười đến càng thêm lớn tiếng, hầu châu lăn lộn, thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái ở sân bên trong minh chấn, liền ngay cả Mộc Hiệp tránh ở chỗ tối đều có chút kinh ngạc, Hoàng Thượng lại có thể cười đến thoải mái như vậy.
“Chính vương, xem ra, ngươi đối ta còn không biết, một La Phu quốc nhỏ bé, căn bản ta chưa hề đặt vào mắt. Nếu ta muốn, toàn bộ Lạc Tang, đều có thể nằm gọn trong tay, đáng tiếc, ngoài chuyện liên quan đến Y Y, ta đều không có hứng thú, ngươi có thể thỉnh inh khác.” thân ảnh trên bạch hạc nhún nhún vai, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Chính vương, chỉ mỉm cười.
Xem ra, mình muốn thắng bọn họ căn bản là không có cơ hội, hắn sai lầm rồi, không nên đi nước cờ hủy diệt hoàng thục phi này, nghĩ đến đây, Chính vương vội vàng quay đầu nhìn về phía hoàng thục phi, cười nịnh nọt.
“Thục phi nương nương, bổn vương sai rồi, chỉ cần người tha cho bổn vương, bổn vương mãi mãi cũng không bước vào Lạc Tang nửa bước, thế nào?” Chỉ cần còn có thể lưu lại một cái mạng, hắn còn có cơ hội ngóc đầu trở lại.
“Thế nào, ngươi không phải dõng dạc tuyên bố đem người ở đây toàn bộ giết sạch sao? Bản cung còn nhớ rất rõ a, đúng rồi, nhân tiện nhắc cho ngươi nhớ, bản cung đã làm thuật pháp, sân này, chỉ có thể từ bên ngoài tiến vào, cho dù ngươi muốn từ không gian vặn vẹo chạy trốn, cũng là mọc cánh khó bay.” Đôi mắt màu nâu phiếm lạnh như băng, nàng cũng là cười đến hết sức thoải mái, đôi giày lụa màu xanh nhẹ nhàng lướt qua đám xà trùng hỗn tạp, đi đến bên cạnh Mẫn Hách, lo lắng xem hắn có bị thương hay không.

Khóe miệng run rẩy, co giật vài cái, Chính vương âm ngoan nhìn chăm chú vào vị phu nhân trước mặt, xem ra, nàng là ép mình đi vào chỗ chết, thậm chí, có lẽ đang nhẫn nhịn cảm giác muốn tự tay giết chết mình.
“Hảo, hảo, vậy đến “nhân xà đại chiến” đi, Ảnh, mau, làm cho chúng xà tiến công!” Hổn hển hất y bào, hắn phát ra từng trận cười nhẹ, vẻ mặt dữ tợn dị thường.
Khởi liêu, nở nụ cười một lát, Ảnh bên cạnh cũng là vẫn không nhúc nhích, hắn nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy Ảnh lạnh lùng liếc mắt một cái, điểm mũi chân, ung dung đứng trên đầu một con cự mãng màu xanh lục.
“Ảnh, chẳng lẽ ngươi cũng muốn chọc bổn vương tức giận?” Chính vương giờ phút này sắc mặt đã không còn có thể dùng hai từ “tái nhợt” để hình dung, trắng bạch như sáp, hai mắt trợn lên, tựa như một con cá chết bất đắc kì tử.
“Chọc ngươi tức giận? Ta cho tới bây giờ liền chưa từng xem ngươi là chủ tử, hà cớ gì phải xem sắc mặt của ngươi? Ngươi chưa từng nghĩ tới việc cấp cho chúng ta giải dược, hiện tại, ngày ngươi xuống địa ngục đã không còn xa, nói vậy, cổ độc trên người chúng ta đều là khó giải, sớm cũng chết, muộn cũng chết, cần gì phải tạo thêm oan nghiệt? Chính vương, kỳ thật, ngươi cũng bị cổ vương hạ độc, ngay cả chính ngươi cũng không biết sao?” Ảnh cười, nụ cười ai oán, thê lương, nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu cự mãng.

Bị chủ nhân bày mưu đặt kế, cự mãng lắc lắc nhẹ đầu, cúi thân, chui vào động, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ cự mãng, xà lớn nhỏ trong sân đều lần lượt chui vào huyệt động khi chúng xuất hiện, vang lên tiếng “sàn sạt” khắp sân.
Kỳ quái là, khi toàn bộ chúng đã chui vào động khẩu, cửa động cũng tự động khép lại, hoàn toàn biến mất, tựa như chưa từng tồn tại.
Chết tiệt, Ảnh thế nhưng đem đường lui cuối cùng của hắn phong kín ! Chính vương sắc mặt từ bạch chuyển xanh tím, khí nghẹn ngay ngực, không thể khơi thông, tự khóe miệng chậm rãi tràn ra một tia máu.
“Hắn, là con mồi của ta, các người, ai cũng không được giết hắn!” Từ trên không, truyền đến thanh âm rống giận, nghiến răng nghiến lợi của một nữ tử.
Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh Lạc Dật không biết từ khi nào lại bay tới một bạch hạc khác, từ từđáp xuống, một nữ tử có khuôn mặt giống Y Y như đúc nhảy xuống, tay vừa nhấc, trường tiên bên hông mãnh súy một tiếng “Ba!”
Chính vương cười đến thật vui vẻ, vội vàng bôn tiến lên.
“Sầm Nhi, con tới cứu phụ vương sao? Phụ vương biết, chỉ có Sầm Nhi hiểu phụ vương nhất. Sau khi trở về La Phu quốc, con thích cái gì, phụ vương nhất định sẽ giúp con toại nguyện.” Đáng tiếc, tay hắn còn chưa đụng tới Sầm Nhi, đã trường tiên vung tới làm cho hoảng sợ, có chút công phu hắn mới có thể nép người tránh sang, lăn vài vòng trên đất, mới tránh khỏi mấy đòn công kích liên tiếp.

“Phụ vương? Ngươi thật đúng là một “phụ vương” tốt nhất……” Nàng lạnh lùng cười, khi ánh mắt chạm vào ánh mắt hân hoan vui sướng của Y Y thì áy náy nghiên mặt đi, lời bọn họ vừa nói, nàng đều nghe được, không ngờ rằng, cách biệt bao nhiêu năn, tỷ tỷ vẫn còn sống……
“Sầm Nhi, ngươi muốn tạo phản sao, dám đối với phụ vương động võ!” Chật vật bò lên, sắc mặt Chính vương mặt đã xạm xuống tựa như gan heo, hai tay nhất hạp, tính dùng thuật pháp ứng đối, bởi vì Sầm Nhi từ nhỏ đối với thuật pháp luyện tập rất ít, mà hắn cũng võ công thậm nhược.
Hắn thật đúng là một hảo phụ vương a, làm bẩn nữ nhi của mình, nàng thực hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả!
Trường tiên trong tay vung lên, sắc bén quất thẳng vào ngực hắn, khiến cho hai tay vừa mới chuẩn bị vận thuật không thể không tách ra, phải chật vật ở trên mặt đất lăn lộn tránh né.
“Ngươi chẳng qua xem ta như một quân cờ, phụ vương? Ngươi căn bản là không phải là phụ vương của ta, phụ thân của ta vẫn còn sống, còn sống, ngươi là cầm thú, nạp mệnh đi!” Hốc mắt đỏ lên, trước mắt tựa hồ hiện lên hình ảnh hắn lăng nhục chính mình ngày ấy, lúc này đây, nàng không hề do dự, không hề cho hắn cơ hội tránh né, từ trong cổ tay áo bắn ra mưa châm lê hoa.
Vô số độc châm, tựa như hàng ngàn cánh hoa phi vũ trong không trung, tinh tế phiếm hàn quang, dày đặc bắn về phía thân hình mập mạp, ngay tại thời điểm hắn còn trương mắt há mồm, những cánh hoa kia đã cắm thẳng vào tử huyệt. Máu, cũng tựa như sương,, rơi vãi tung ra, nở rộ sắc tươi quỷ mị……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.