Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí

Chương 490


Đọc truyện Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí FULL – Chương 490


Năm năm trước, ở Hoa Đô thành, nàng đã phạm sai lầm lớn, là đã khiến hắn thương tâm không sống nổi, đồng thời, cũng khiến bản thân chết đi sống lại.
Sau khi theo Tứ ca rời khỏi sơn trang Hoa Đô, thì gặp được Tống Dịch Nhiên.
Ngày đó, hắn rõ ràng nghe được nàng đã có lời thề độc với Mẫu thân, cũng sắp xếp ổn thỏa con đường sau này nên đi như thế nào, so với nàng, hắn nhận thức mọi chuyện rõ hơn nàng nhiều.
Tuy rằng đã cùng Bắc Mạc đạt được hiệp định, nhưng trong nước vẫn còn nhiều việc cần Nam Cung Ngự trở về xử lý, vì vậy hắn vẫn không nán lại ở Hoa Đô thành quá lâu.

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Nguyệt Nha Nhi, chung quy cũng không nhẫn tâm kiên quyết mang nàng rời khỏi, gặp Tống Dịch Nhi đến đây, nên phó thác Nguyệt Nha Nhi cho hắn, còn mình thì trở về Đại Sở.
Nhưng mà Tống Dịch Nhiên trí tuệ hơn người kia, sao lại không nhìn ra sự lưu luyến và không cam lòng của Nguyệt Nha Nhi chứ, chẳng qua chỉ đơn giản nói vài câu, đã đem cái chết bi thống của Mẫu thân nàng phân tích trước mặt nàng, một cảnh tượng máu tươi đầm đìa.
Hắn cho nàng thời gian ba ngày để suy xét, trong vòng ba ngày, chỉ có một mình nàng, một mình nàng phải hiểu rõ cuối cùng bản thân nên làm gì.
Nhưng không hề nghĩ đến, vào ngày thứ ba, Nguyệt Nha Nhi lại nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Tuyên.
Thập Nhị cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ không thể buông xuống được, chỉ mới ba ngày đã không kìm được mà đi tìm nàng.


Đúng là vẫn còn thông cảm cho nàng, đúng là vẫn còn cảm thấy bản thân có lỗi với nàng, còn nàng, sở dĩ lại làm một việc hồ đồ như vậy, e là do nhất thời thương tâm quá độ nên đã làm lu mờ tất cả.

Lúc đó, hắn còn không biết Mẫu thân nàng, lại bởi vì quân đội Bắc Mạc mà ra đi.
Lòng Nguyệt Nha Nhi vẫn chưa quyết định được, lúc nhìn thấy hắn trong chớp mắt, thì tất cả mọi việc nàng suy tình đều chẳng là gì.
Thập Nhị cũng không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Theo ta quay về Bắc Mạc, ta có thể khiến mọi việc không phát sinh quá lớn.”
Nguyệt Nha Nhi gần như sẽ đáp ứng ngay, nhưng vừa ngẩng đầu, lại phát hiện bóng dáng Tống Dịch Nhiên đi qua trước cửa, trong lòng thoáng chốc lạnh đi, suy nghĩ bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh.
Nàng nghĩ muốn cùng hắn ở bên nhau, chỉ ở bên cạnh hắn thôi.

Nhưng hắn là Vương gia của Bắc Mạc, họ của hắn là Hoàng Phủ, lúc đó bọn họ, còn bị ngăn cách bởi thù diệt quốc, bởi mối hận của Mẫu thân đã khuất, làm sao mới có thể ở bên nhau chứ?
“Ta sẽ không theo ngươi đâu.” Nguyệt Nha Nhi vốn không dám nhìn vào ánh mắt hắn, cố gắng kìm nén con tim run rẩy, gian nan nói ra câu đối với hai người đều cực kỳ tàn nhẫn, “Những người Hoàng Phủ các ngươi, cả đời này, trong mắt ta tất cả đều là kẻ thù.”
Kế tiếp nàng còn nói gì nữa, thì bản thân đều không nhớ rõ, trong trí nhớ, chỉ nhớ rằng theo ngữ điệu ngày càng nhanh của mình thì sắc mặt hắn cũng càng thêm khó coi, cuối cùng, hắn đạp đổ chiếc bàn trước mặt, dưới âm thanh “ầm” đổ vỡ, nàng chạy ngay ra khỏi cửa.

E là chỉ chần chừ thêm một khắc nữa thôi, thì sẽ thành tai họa.
Tống Dịch Nhiên dường như đối với lời nàng nói rất hài lòng, cũng không xuất hiện trước mặt Thập Nhị, chỉ mau chóng chuẩn bị đưa nàng rời đi.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi lại vẫn không muốn rời đi: “Để ta ở lại đây thêm hai ngày, chỉ hai ngày thôi.”
Mặc dù Tống Dịch Nhiên chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng đồng ý.
Hoa Đô thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cơ hội gặp được Thập Nhị, thì chỗ nào cũng có.
Hai ngày kia, trong Hoa Đô thành hầu hết ai cũng biết, Thập Nhị Vương gia ngày ngày đắm mình trong men rượu, sống mơ mơ màng màng.
Vào cái đêm trước ngày rời đi, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng lại lần nữa lén và Hoa Đều sơn trang, thấy hắn nửa say nửa tỉnh, dùng hết khí lực cả đời quyết định, đem bản thân mình giao cho hắn.
Chẳng sợ cuối cùng không thể ở bên hắn, nhưng cũng muốn để bản thân mình thuộc về hắn.
Hắn không thể thuộc về nàng, thì nàng, nhất định thuộc về hắn.
Đêm đó, tất cả những đau đớn trong trí nhớ đều lùi xa, chỉ có hai cơ thể quấn quýt, giao hòa, vẫn khắc sâu tận đáy lòng.
Còn hắn, mặc dù ngày hôm sau tỉnh lại sẽ nhớ rõ, nhưng chẳng qua cũng chỉ nghĩ đó là một giấc mộng xuân mà thôi.

Sau đêm đó, Nguyệt Nha Nhi theo Tống Dịch Nhiên lên thuyền rời đi, từ nay về sau ẩn cư ở Vân Đốn sơn trang.
Tống Dịch Nhiên dường như biết đêm đó nàng đã làm những chuyện như vậy, sắc mặt vẫn khó coi, còn Nguyệt Nha Nhi thì chẳng còn chút tâm tư nào mà quan tâm đến tâm tình của hắn như thế nào, rồi hai tháng qua đi, nàng phát hiện trong bụng mình có cốt nhục của Thập Nhị.
Đó tựa như giấc mộng hảo huyền không thể thành hiện thực, nhưng lại rõ ràng như thế, phát sinh trên người nàng.
Bọn họ lúc đó, vẫn còn có một sợi dây ràng buộc, nàng mang thai đứa con của hắn.
Đứa bé này, là điều niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống thiên lý bất dung của nàng, tựa như một vầng sáng của mặt trời chiếu thẳng vào nội tâm u ám của nàng, vì vậy nàng đặt tên con là “Huy”.
Là một đứa bé trai, gương mặt cực kỳ giống phụ thân, một dáng vẻ anh khí bừng bừng.
Từ đó về sau, đứa bé là tất cả của nàng, nàng dốc toàn lực che chở con, chăm sóc con, nhưng đứa bé lại nhã nhặn, nội liễm cực kỳ, vừa được bốn tuổi, việc làm yêu thích nhất đó là cùng Mẫu thân ngồi ở bậc thang trước nhà nói chuyện hoặc ngắm trăng.
Tuy rằng như thế, khoảng thời gian đó, vẫn là khoảng thời gian Nguyệt Nha Nhi vui vẻ nhất.
Nhưng nếu nàng sớm biết, đứa bé này cuối cùng cũng sẽ rời xa nàng, thì lúc trước, có lẽ nàng sẽ không quyết định như vậy.
Chẳng qua chỉ là một trận phong hàn mà thôi, thế nhưng Huy nhi từ đó, lại vĩnh biệt Mẫu thân là nàng đây.
Đó là cảm giác đau đớn như rơi từ trời cao xuống tận địa ngục tăm tối, lòng nàng tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng, nhưng lại không thể giải tỏa được, thế là nàng nhanh chóng trở về thành Bắc Mạc, chỉ vì, muốn nhìn thấy phụ thân của đứa bé, chỉ nhìn một lần thôi, đó là việc duy nhất nàng có thể làm, sau đó, sẽ từ biệt cuộc sống này, đến tìm con.
Nhưng nhân sinh vui vẻ ập đến, cho dù là nàng cũng không thể kiểm soát được.
Lại có thai thêm lần nữa, nàng tựa như mừng như điên, cảm giác đó chôn vùi tất cả, cữ nghĩ rằng ông trời mở lòng từ bi, cướp đi Huy nhi, rồi lại ban một Huy nhi khác cho nàng.


Nhưng nàng lại quên mất lời thề độc với Mẫu thân, đến khi đứa bé lại mất đi, nàng mới sực tỉnh — hóa ra, đây là báo ứng, là lời thề của nàng với Mẫu thân đã ứng nghiệm!
Nhưng từ sau ngày đó, sự dịu dàng của hắn, lại khiến nàng không tự kiềm chế mà sa vào.
Nàng đã mất tất cả, hắn là tia hy vọng cuối cùng của nàng, vì thế, nàng tình nguyện thuyết phục bản thân tạm thời quên đi lời thế với Mẫu thân, chỉ vì muốn ở bên cạnh hắn.
Huống chi, trước khi nàng lập lời thề, nàng đã cố ý biến mất khỏi hắn, chỉ mong sao báo ứng cứ giáng xuống đầu mình.
Mong ước xa vời duy nhất, đó là hắn không bị thương tổn, không để đứa bé vô tội lại bị thương tổn.
“Xin lỗi, Thanh Tuyên …” Nguyệt Nha Nhi nhắm mắt, ngay cả khóc cũng chẳng còn sức lực, “Xin lỗi, ta không muốn làm chàng khổ sở, ta chỉ không muốn làm chàng khổ sở …”
Tâm trí Thập Nhị đau đớn vô cùng, trầm mặc một lúc lâu, rồi mới lấy tay kéo nàng ôm vào lòng.
Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhi lại khóc to lên.
Nhưng bỗng nhiên nghe được giọng nói trầm thấp, từ tốn của nam tử …
“Ta, Hoàng Phủ Thanh Tuyên, ở trước mặt vợ và con xin thề, cuộc đời này nguyện từ bỏ lợi lộc của hoàng tộc, mãi không trở về, cả đời đều bầu bạn với vợ hiền, từ nay về sau thanh sam nước biếc, tiêu dao thế ngoại.” Hắn chậm rãi giương khóe miệng lên, “Như vậy, ta không còn là người của hoàng thất nữa, Nguyệt Nha Nhi, nàng không vi phạm lời thề với Mẫu thân, còn chúng ta, có thể dắt tay nhau đi hết cuộc đời này, không xa không rời.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.