Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung!

Chương 1: Vương phi, ta không màng


Đọc truyện Ái Phi, Trẫm Không Cho Xuất Cung! – Chương 1: Vương phi, ta không màng

Giờ lành đã đến thỉnh thái tử nhập môn.- Thái giám khẽ khàng đến bên Quách Hạo Nghiên kính cẩn thông báo.

Hắn cau có đặt ly rượu trên tay xuống bàn, vòng tay đang ôm ấp mĩ nhân cũng không còn khí sức mà buông lỏng. Đáng chết, bây giờ hắn lại phải đối mặt với xú nữ nhà tể tướng, cũng là người phụ nữ mà cả đám nam nhân ngoài kia không ai cần. Trớ trêu, lại chính là vương phi của hắn, cũng là người hợp mệnh thiên tử, giải trừ thiên mệnh ngắn ngủi của hắn.

– Ta đã biết, ngươi lui đi.- Hắn nặng nề đi về phía Đông cung trong ánh mắt cảm thông của đám thái giám và cung nữ bên ngoài.

Khả Giai Dĩnh ngấu nghiến gặm chân gà, nàng vốn chưa bao giờ thích thú chuyện tiến cung làm phi như hiện tại. Người đời nói nàng may mắn, cả mẫu thân nàng cũng vậy nhưng bản thân nàng thì chính là ép buộc, xú nữ cũng được, nam nhân không màng nàng cũng không bận tâm, cả đời một mình nàng cũng định như thế. Vậy thì vì sao lại muốn nàng lấy hắn, lấy gã đàn ông đào hoa thuộc hàng bậc nhất kinh thành, cũng là thái tử điện hạ cao cao tại thượng. Nghĩ lại mấy chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày quá, nàng vốn nghĩ chỉ thấy trong truyện, không ngờ lại xảy ra ngay chính tại bản thân mình. Nàng vốn là đại tiểu thư nhà tể tướng, mẫu thân nàng cũng là chính thất vậy mà ngay cả miếng cơm đến miệng còn không được hưởng, cuộc sống của nàng và mẫu thân không khác gì hạng bần nông. Thế nhưng, bản thân nàng lại không ngờ, người cha đáng giận từng vứt bỏ mẹ con nàng lại quay về đây, nhận nàng làm nữ tử đồng thời cũng báo cho nàng hôn sự mà chính Hoàng Thượng ban cho. Dẫu sao mẫu thân nàng cũng đã mất, hôn sự này lại giúp hiện thực hóa ước nguyện của bà. Vậy nên, dù không đành lòng, nàng vẫn quyết định quay lại Khả gia, trở thành Vương phi của vương triều này.

Sầm.


Hắn đạp cửa xông vào tân phòng được trang hoàng đỏ rực, nhìn khuôn mặt nữ tử đen đúa, xấu xí thiên hạ không ai địch được. Vương phi của hắn, người giúp hắn giải trừ hoạn nạn lại đang ngồi an nhiên gặm chân gà.

Phốc. Nàng trợn tròn mắt nhìn nam tử tuấn tú bước vào phòng. Trông khuôn mặt của hắn chắc hẳn vô cũng tức giận, cũng đúng nhìn khuôn mặt bây giờ của nàng ngay cả bản thân cũng không chịu đựng nổi, hắn là nam tử bản thích trêu hoa ghẹo nguyệt, việc khó chịu với nhan sắc nàng là lẽ đương nhiên.

– Ngươi, ngươi có thể ra dáng nữ nhi một chút được không? Bản thân đã xấu xí như vậy lại còn không hiểu lễ nghĩa. Bay đâu, mang nàng ta ra ngoài, sai người mời Khả phi diện kiến?

Hắn tức giận lôi cách tay nàng, trực tiếp đẩy nàng ra khỏi cung, nữ tử xấu xí như vậy bắt hắn đụng vào là điều không thể. Cái gì mà đến 25 tuổi sẽ đoản mệnh, hắn không tin, thà chết hắn không để người khác định đoạt số phận mình. Hắn cũng không tin nữ nhân xấu xí như vậy có thể tương trợ cho hắn. Hai tiểu thư Tể tướng đều trở thành phi tần của hắn. Một người xinh đẹp như hoa, mệnh danh là đại mĩ nhân chốn kinh thành, cũng là ân nhân của hắn thuở nhỏ, Khả An Tịnh. Một người chính là nữ nhân xấu xí nhất kinh thành, cũng là vương phi của hắn, Khả Giai Dĩnh. Trước giờ hắn chưa từng nhận mình là quân tử, bản tính hắn cũng không thuộc hàng đứng đắn. Bản thân yêu thích cái đẹp thì có gì là sai? Vì vậy mà nữ tử xinh đẹp nhất nhanh chóng trở thành phi tần của hắn, chỉ có nữ tử xấu xí kia là ngoại lệ. Hoàng a mã cũng chỉ trông ngóng đêm đầu tiên của Khả Giai Dĩnh cùng hắn, chuyện này hắn có thể tự định đoạt, chẳng phải chỉ cần một chút máu trên chiếc khăn uyên ương thôi sao.

Khả Giai Dĩnh bị đẩy ra khỏi cung rồi đem nhốt vào trong một căn phòng ọp ẹp cùng một bộ y phục màu trắng. Khi cánh cửa đóng lại, nàng tươi cười đưa chiếc chân gà lên gặm tiếp. Cũng hay, chuyện này y như những gì nàng dự liệu, hắn đã chán ghét nàng.

Hắn rót rược vào chén, bàn tay đậm màu miết theo vòng tròn miệng chén. Nữ nhân với hắn cũng chỉ là công cụ mua vui, hắn chơi bời với nữ nhân nhưng lại tin vào tình yêu, tin rằng một ngày nào đó sẽ gặp được chân mệnh thiên tử. Vì vậy, hắn sẵn sàng qua đêm với nữ tử nhưng lại không cho họ dòng giống của mình. Đối với hắn chỉ có nữ nhân mà hắn yêu thương mới có thể sinh con cho hắn.

Hắn khẽ nhắm mắt, đôi mắt hẹp ép lại thành một đường, lòng mày rậm cũng nhíu chặt. Hôm nay hắn thực mệt mỏi, hắn cũng không biết uống bao nhiêu rượu, vốn dĩ đêm nay hắn chỉ thiếu mỗi mĩ nữ nhưng khi vừa nhìn thấy chính phi bản thân, bao nhiêu rượu ngon hắn cũng nhổ ra hết. Trong đầu hắn lại nhớ đến khuôn mặt xấu xí ấy, khuôn mặt hắn càng nhăn nhó dữ tợn. Nàng ta nước da còn đen hơn mực hồ, làn da trông thấy đã không muốn chạm vào. Có lẽ trên cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt phượng lấp lánh là đẹp nhất. Hắn chưa tưng nhìn qua nữ nhân nào có đôi mắt đẹp như vậy. Nếu nàng ta không đen như thế, có lẽ đã là một mĩ nhân vạn người mê.

Khả Giai Dĩnh đem cả hỉ phục cởi bỏ, bàn tay cầm khăn nàng lướt qua lau toàn cơ thể. Khuôn mặt đen sạm cùng đôi bàn tay nàng cũng nhúng vào trong chậu nước, nước da non mịn trắng trong nhanh chóng phục hồi. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt xinh đẹp đọng nước dần hiện ra, cánh môi đỏ thắm tươi cười duyên dáng. Nàng thay cho mình bộ y phục tuyết trắng bên mình. Vốn dĩ chỉ là bộ cánh tầm thường nhưng khi nàng khoác lên lại mang một vẻ đẹp thướt tha mê người. Nàng chống tay đặt mình lên chiếc giường ọp ẹp nơi góc phòng. Những món đồ trang sức cũng được nàng cất gọn vào trong chiếc hầu bao nho nhỏ. Ngày mai nàng phải xuất cung đi cầm chúng lấy chút tiền trang trải cho cuộc sống sau này.


— —— —— —-

– Á… á… – Tiếng thét nữ nhân mê người khuấy động cả căn phòng tân hôn.

Quách Hạo Nghiên mệt mỏi rút hạ thân ra khỏi Khả An Tịnh, bắn toàn bộ ra ga trải giường.

Nàng ta mím môi thật chặt. Thì ra lời đồn thổi trong cung hoàn toàn là đúng, thái tử không bao giờ xuất dịch trong thân thể nữ nhân. Nàng mệt mỏi nằm dựa vào gối. Hắn không thích nữ nhân ràng buộc, nàng sẽ không ép hắn, chỉ cần như vậy hắn có thể dành tình cảm cho nàng nhiều hơn một chút. Chờ đến khi hắn say đắm nàng, vị trí mẫu nghi thiên hạ không còn khó với.

Quách Hạo Nghiên mặc tạm áo ngoài rồi bước xuống, hắn vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn còn đang e thẹn trên giường, nữ nhân ngoan ngoãn như vậy hắn rất yêu thích.

Hắn sai cung nữ thay chăn nệm, chiếc khăn uyên ương cũng thấm ướt những giọt huyết lạc điểm xuyết, chiếc khăn này chính là vật phẩm mà Phụ hoàng và Thái Thái hắn trông ngóng. Giống như lời tiên tri, chỉ cần một đêm bên cô ta, những hoạn nạn trong cuộc đời hắn sẽ tan biến.


Hắn sau khi tắm táp cũng nhanh chóng trở về điện của mình, hắn không có thói quen ngủ chung với nữ nhân sau khi giải quyết nhu cầu, hắn vẫn thích tự tại một giường hơn. Đặt mình nằm xuống nệm, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong. Trong đầu hắn lại hiện ra khuôn mặt của nữ tử xấu xí kia cùng đôi mắt mê người tuyệt đẹp. Hắn lắc mạnh đầu, cố xua đi hình dạng quái gở của nữ tử kia, hắn không muốn đêm nay gặp ác mộng.

— —-

– Ngươi nói sao? Thái tử đẩy Vương phi vào lãnh cung. – Hoàng thượng đập bàn đứng lên, khuôn mặt tức giận bừng bừng.

– Hoàng thương, xin người nguôi giận. Chuyện động phòng đã suôn sẻ, hôm nay chiếc khăn uyên ương cũng đã gửi đến phủ Thái Hoàng Thái Hậu, chuyện mà nhà tiên tri đã dặn dò coi như đã hoàn tất.

Hoàng thượng lúc này mới bình ổn tâm trạng. Không phải một đêm thôi sao, bây giờ Thái tử có làm gì ta cũng không quản. Bản thân ta cũng không muốn thấy một nữ tử như vậy đi lại trong cung


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.