Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 240: Phiên ngoại 6: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ lục ]


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 240: Phiên ngoại 6: Truy thê, hoàng phi rất hội trang [ lục ]

Thế nhưng con trai không biết mình là ai, như vậy, mình liền nói cho
nó biết. Đôi mắt màu tím hiện lên ý cười ôn hòa, hơi cúi người, kéo kéo
vạt vạt, nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò của Tiểu Ngư Nhi, mở miệng.

“Ta là……”

“Hắn là người qua đường Giáp!” Mẫn Hách một ngụm đi vào, đôi mắt dài
nhỏ khinh thùy, gương mặt tuấn tú đạm nhạt, giống như lời nói mới rồi
cũng không phải xuất phát từ trong miệng của hắn.

Người qua đường Giáp? nghi hoặc trên mặt Tiểu Ngư Nhi càng lớn hơn
nữa , Giáp không phải là người giúp việc trong hiệu thuốc bắc sao? Như
thế nào biến thành người qua đường?

“Nhị cha nuôi, cha nuôi gạt người, Giáp rõ ràng còn đang ở hiệu thuốc bắc hỗ trợ, hắn không phải Giáp Lạp, cha nuôi có phải là
cũng không biết tên hắn, cho nên mới nói lung tung, lừa dối Tiểu Ngư
Nhi?” Tiểu Ngư Nhi tuy nhỏ, nhưng trí tuệ thì so với những hài đồng cùng trang lứa vượt trội hơn nhiều, bởi thế, mới có thể mang theo một đống
ngân lượng, cùng mẫu thân, một lớn một nhỏ, nơi nơi mua đồ ăn, quả thực
là mất mặt đâu về nhà .

Xem ra con trai cũng không ngốc, Khâu Trạch đắc ý liếc về phía Mẫn
Hách, nhiều năm như vậy, hắn chẳng những biết nơi Y Y ở, còn cố ý phái
thủ hạ vây đứng tung tích, đánh lạc hướng truy tìm của mình, bây giờ còn muốn ngăn cản phụ tử nhận thức, không khỏi có chút quá phận, bất quá,
nhìn tới nhìn lui hắn dường như vẫn chỉ một mình cô đơn……

“Tiểu Ngư Nhi thật thông minh, nhị cha nuôi xác thực không biết hắn.” Hai tay nhất hoành, được rồi, Hoàng Thượng là mình nhận thức, nhưng
trước mặt người ngoài, hắn rốt cuộc muốn dùng thân phận như thế nào tiến đến, chính mình thật cũng không biết, Mẫn Hách mỉm cười tà mị.


Đôi mắt màu tím nguy hiểm nhíu lại, rồi cười nhẹ, nhị cha nuôi……
Tuyệt La Mẫn Hách, ngươi muốn làm cha nuôi của con trai ta, cũng phải
hỏi ta đồng ý hay không đồng ý trước.

“Nói dối, nhị cha nuôi, vừa rồi người còn cùng hắn nói chuyện, nương
từng nói qua, không thể cùng người xa lạ nói chuyện, nhị cha nuôi cùng
hắn nói chuyện, rõ ràng cùng hắn quen biết .” Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm
lại, tức giận đô khởi cái miệng nhỏ nhắn, nhị cha nuôi thế nhưng lừa gạt mình, vì cái gì? Hai cha nuôi thế nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng
lừa gạt chính mình .

Thật sự là “tự lấy đá đập chân mình”, Khâu Trạch mân ý cười khẽ, hớp
một ngụm trà, thảnh thơi quan sát cảnh sắc trong sân: hoa Thiêm Âm trắng muốt, nở rộ khắp sân, màu trắng như tuyết, giống như trời sinh thảm,
bạch mà nhẵn nhụi, cùng với khoảng sân của Lạc Dật chốn hoàng cung cơ hồ giống nhau như đúc, này đó, cũng là vì Y Y đi? Hắn thùy hạ mi mắt, nàng vì sao lại trốn tránh mình? Sáu năm không thấy……

Mẫn Hách khó xử nhíu mày, liếc mắt nhìn Khâu Trạch, thấy hắn tâm thần hoảng hốt, cũng kinh ngạc, nhưng giờ phút này đối diện cùng Tiểu Ngư
Nhi tức giận đến hai gò má đỏ hồng, cũng không thể không lo lắng phải tự bào chữa như thế nào.

“Tiểu Ngư Nhi, tựa như dưới đáy biển có rất nhiều cá, nhưng muốn nhận thức ra chủng loại, kia nhị cha nuôi đành bất lực, cho nên nói, hắn là
người xa lạ, mặc dù có thể nói chuyện, nhưng con hỏi hắn là ai vậy, nhị
cha nuôi sao trả lời được?” Đây chính là đáp án hắn tự hỏi sâu nhất
trầm.

“Quên đi, con đi hỏi nương.” Thâm trầm đến nỗi người nào đó nghe cũng không hiểu, chỉ phải từ bỏ, nhưng đối với lời nói dối vẫn quyết không
bỏ qua:

“Nhưng nếu nương nói các người nhận thức, nhị cha nuôi, về sau, lời

của người nói Tiểu Ngư Nhi sẽ không tin tưởng nữa.” Trí tuệ trừng mắt
nhìn liêm, hắn cười hì hì, nhảy xuống khỏi đùi của Mẫn Hách, hướng về
phòng của nương chạy vội đi qua.

Tạm thời Y Y sẽ không nói cho hắn biết chuyện của Khâu Trạch, bởi vì
ngay lúc này, người nào đó vẫn còn đang rất tức giận chuyện bao năm qua
hắn không đến tìm mình, đương nhiên, trong đó trừ bỏ việc Lạc Dật sứ trá còn có chính mình ở giữa làm khó dễ, trong đó đủ loại nguyên do nàng
cũng không hiểu rõ, không có biện pháp, vì chiếm lấy nàng, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn như vậy.

Mẫn Hách trong lòng cười thầm, nhưng bề ngoài vẫn như cũ, làm như
không có việc gì, một bên nhàn nhã tựa lưng vào ghế dựa, một bên nhìn
Tiểu Ngư Nhi chạy lon ton đi gõ cửa, nhưng thật ra đang rất muốn xem
diễn biến kế tiếp sẽ như thế nào, Lạc Dật, ngươi không ở đây, thật đúng
là bỏ lỡ một trò hay.

Nhưng hắn làm sao biết, này đó Lạc Dật đều đã sớm nhìn thấy trên quẻ tượng, hắn bất quá là chạy đi “tị nạn” mà thôi. =]]

“Nương, nương, mở cửa, ta đã trở về.” Tay nhỏ bé dùng sức đập cửa,
Tiểu Ngư Nhi biết mẫu thân nãy giờ nhất định đã vụng trộm quan sát tình
huống bên ngoài, bởi vì, nàng là một người không chịu nổi im lặng, bên
trong phòng, ngoại trừ nương, cũng không còn ai có thể cùng nàng nói
chuyện phiếm, không có nhìn trộm bên ngoài mới là lạ.

Quả thực, một đôi mắt màu đen tự khe hở xem xét đi ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.


“Ngươi cho là ngươi nói trở về ta sẽ mở cửa a, không ra, đi đi đi, đi tìm nhị cha nuôi của ngươi đi, đã nói về sau không đi theo nương , còn
trở về làm cái gì?” Y Y tức giận, dù rất muốn kéo con trai vào nhưng
miệng lại mắng đuổi hắn đi.

Hừ, tiểu phản đồ, còn dám trở về, nhưng mà, khi nàng nhìn thấy tầm
mắt của hắn phóng lại đây, tim không khỏi đập nhanh hơn, muốn lao ra,
hai tay nắm chặt, vẫn là khống chế được cước bộ, thấy Mẫn Hách dường như không có việc gì còn rãnh rỗi trêu đùa, liền biết bọn họ không còn
vướng mắc, nhất thời, lại cảm thấy có chút thất vọng rồi……

Khâu Trạch, ngươi đã biết Tiểu Ngư Nhi là con của ngươi?

Yên lặng suy nghĩ đủ chuyện, ngoài cửa cũng không có người trả lời,
không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, theo thói quen ngày thường của Tiểu Ngư Nhi, không làm nũng rồi rống lên: “Mẫu thân, con sai rồi” mới là
lạ.

Hắn, không phải là……

Mới nghĩ, một thân ảnh nho nhỏ liền tự một cái động khẩu, “lối đi bí mật” mà chỉ hai người mới biết, từ từ tiến vào.

“Uy, đó là bí mật chỉ có chúng ta biết,con công khai tiến vào như
vậy, không phải là “vẽ đường cho hươu chạy” sao?” Nàng hoảng sợ, tiến
lên phụ giúp con trai lấy ván gỗ che dấu cái động khẩu.

“Nhị cha nuôi cùng những người đó đang bận nói chuyện, sẽ không chú ý tới đâu, nương, mẫu thân, con sai rồi, người đừng sinh khí nữa, cha
nuôi nói sinh khí sẽ mau già, người xem, mặt của người lại nhiều thêm
mấy cái nếp nhăn rồi kìa, giống con giun, vừa nhăn vừa xấu.” Tiểu quỷ
phản ứng rất nhanh, vọt tới bàn trang điểm, cầm lấy cái gương, chạy đến, chìa trước mặt của nàng.

Thật sao, ai nha, hình như thật sự có thêm mấy nếp nhăn rồi! Cầm
gương xoay tới xoay lui, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức bỏ cái
gương qua một bên, tiểu gia hỏa này, hiện tại thủ đoạn lấy lòng càng

ngày càng cao siêu nha.

“Tiểu tử thối, còn chạy về đây làm cái gì?” trong bụng con trai mình
dứt ruột dẻ ra đang suy tính cái gì, người làm mẹ như nàng sao có thể
không hiểu.

“Nương, tình thương yêu, kính ngưỡng, hâm mộ mà con dành cho mẫu thân thật đúng là giống như nước sông bình thường, liên miên không dứt……”

“Ngưng, ta biết con đang muốn cầu cạnh cái gì, nói thẳng đi, đừng
lãng phí nước miếng, nương ta đã muốn giúp ngươi chuẩn bị tốt ‘Hình
phạt’, hỏi xong, liền đem mônglại đây.” Nàng giơ giơ lên roi mây không
biết lấy từ đâu ra, lấy ra từ khi nào, mắt hạnh nhất loan, tìm được đối
tượng “trút giận” rồi.

“Rầm!” Người nào đó nuốt xuống nước miếng, mắt nhìn bị lối ra ngay
ngăn tủ bị bịt kín, này có tính là “tự chui đầu vào…gì gì” không a? Còn
một chữ nữa, a, nhưng giờ phút này, hắn thật là không có tâm tình suy
nghĩ từ ngữ, thôi, nếu nương đã cho phép mình hỏi, thì mau nhân cơ hội
hòi cho rõ ràng, rõ ràng rùi…tính sau.

“Nương, người biết mấy người bên ngoài sao? Hắn là ai vậy?”

“Chỉ có thể hỏi một vấn đề.”

“Hắn là ai vậy?” trực giác cho hắn biết, cái này quan trọng hơn hết
thảy, bởi vì hắn đã mơ hồ khẳng định, nương nhất định phải biết mấy
người kia, bằng không, sao có thể vừa nhìn thấy mặt người ta đã co giò
bỏ chạy, bỏ của chạy lấy người, thật không đúng tác phong bình thường
của nương nha!

“Là cha của con” Nói xong, không để ý con trừng lớn mắt, nàng giơ lên mộc côn, liền trực tiếp gõ đi xuống,“Đông!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.