Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 233: Hoàng phi mang thai
Ngoài điện, tuyết trắng trắng như bông, ngày đêm không ngừng rơi
xuống, cảnh sắc bên ngoài đều bị che dấu trong màn tuyết, yên tĩnh ngủ
say, tất cả chỉ còn lại một màu trắng thuần khiết, trang nhã.
Một thân ảnh khoác áo lông màu trắng, đứng tựa bên cửa sổ, một tay
chống thắt lưng, một tay khẽ vỗ về cái bụng hơi nhô cao của mình, gương
mặt bị hơi lạnh làm ửng hồng, nhưng ý cười trên mặt không hề suy giảm.
“Tỷ tỷ, mấy ngày gần đây, tỳ tỷ cùng Hoàng Thượng tỷ phu đã xảy ra
chuyện gì, sao tỷ phu lại đâm ra cáu kỉnh, ai nha, còn bắt muội làm âm
đồng truyền tin.” Sầm Nhi lại thêm ít trầm hương vào hỏa lò, rồi tiến
lên đỡ lấy Y Y, kinh ngạc nhìn bụng của nàng, không ngờ, mới mấy tháng
đã lớn như vậy.
“Không nháo sao được? Bụng đã lớn như vậy , còn muốn ôm ngủ……” gương mặt ửng hồng của Y Y càng thêm đỏ ửng.
Ngự y đã nói hắn biết phải “biết kiềm chế”, nhưng vừa đến mùa đông,
Khâu Trạch sợ lãnh nhất lại thích ôm nàng ngủ, đương nhiên, thường
thường không thể thiếu “tiến thêm một bước”, này, cũng là nguyên nhân
nàng e ngại a.
Che miệng cười trộm vài tiếng, Sầm Nhi đem nàng dìu đến ghế dựa bằng
bong mềm mại, trên có phủ một lớp da hồ ly trơn mịn, ấm áp, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thân ảnh mặc hoàng bào xuất hiện.
“Tỷ tỷ, muội còn có chút việc, cáo từ trước.” Rất là thức thời, thấy Y Y trừng mắt nhìn, Sầm Nhi xoay người đi ra ngoài.
Y Y bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khâu Trạch một cái, sao hôm nay lại trở
về sớm như vậy, còn chưa tới dùng bữa tối, hắn thật sự là một ngày so
với một ngày càng lúc càng “Chịu khó” a.
Đem áo choàng đưa cho cung nữ phía sau, bên trong mặc trang phục mùa
đông thật dày màu trắng, hắn vỗ vỗ tay, cung nữ chờ ngoài cửa cuống quít đem thức ăn đã chuẩn bị tốt bưng vào, đặt lên bàn, từ lúc vào đông, hai người bọn họ đều dùng bữa tại nội điện, bởi vì hắn sợ lãnh.
“Sớm như vậy đã dùng thiện?” Nàng kinh ngạc, nói như vậy, nhưng nàng
cũng đoán được tâm tư của hắn, hắn muốn dùng bữa sớm một chút, bất quá
là vì mau “Ấm áp” Một chút.
Người nào đó như con chó nhỏ rất nhanh gật gật đầu, ngồi cạnh nàng, đem đồ ăn nóng hổi gấp vào chén của nàng.
“Ta đem chuyện lớn nhỏ trong triều đều giao cho Mẫn Hách đi làm , cho nên hôm nay có thể quay về sớm, bên ngoài thật sự rất lạnh, Y Y, ăn
xong rồi liền trên giường bồi trẫm nghỉ ngơi đi.” Nói rồi lại đặt lên
khuôn mặt hồng nhuận của nàng một nụ hôn rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Nghe nói, hoàng thục phi sau khi nghe được tin tức thê tử mà Tuyệt la Phong Ngự cưới bên ngoài đã sớm qua đời, nàng liền vụng trộm rời
khỏihoàng cung, đi tìm hắn, mà Mẫn Hách cũng vô pháp ngăn trở, chỉ phải
âm thầm phái người bảo hộ, bởi vì hắn đối ngôi vị hoàng đế vốn không có
dã tâm, hơn nữa sau khi Thanh Vũ mang theo quân đội trở về, đế vị của
Khâu Trạch cư nhiên cũng được củng cố, còn Mẫn Hách xử lý triều chính
thập phần thuận buồm xuôi gió, nên Khâu Trạch cũng để hắn tiếp tục làm
nhiếp chính vương, để mình có thể rảnh tay rảnh chân mà làm “việc khác”.
“Ngự y nói ta phải đi lại nhiều, nếu không đến lúc đó sinh bảo bảo sẽ rất đau, chàng xem, bụng đã lớn như vậy , xem ra đến lúc đó nhất định
sinh ra béo cục cưng, không được, muốn nghỉ ngơi thì chàng tự mình nghỉ
ngơi đi, ta ăn xongmuốn đi dạo một lát.” Nàng trừng mắt nhìn hắn liếc
mắt một cái, trực tiếp cự tuyệt.
“Sao lại thế, mỗi ngày, hừng đông ta đã rời giường, buổi chiều ta
không ở đây nàng cũng có thể đi lại, sao có thể nói là đi lại chưa
nhiều? Mà nàng muốn vận động, chúng ta ở trên giường vận động một chút
cũng được.” Hắn ái muội cong cong khóe môi, đôi mắt màu tím thẳng tắp
xem xét bộ ngực đầy đặn hẳn lên từ sau khi mang thai của nàng.
Hắn sao có thể không biết phụ nữ có thai phải đi lại nhiều chứ, hơn
nữa trong lúc mang thai thì phải giảm bớt chuyện phòng the, tuy rằng mỗi lần đều có thể “giở trò”, nhưng nàng vẫn kiên quyết không “cho” hắn,
cho dù hắn đã cam đoan, nói đã hỏi ngự y, chuyện đó cũng sẽ không ảnh
hưởng gì đến bảo bảo trong bụng, aiz, chỉ đành ở trên mỹ vị mà cắn răng
tiếc hận!
Hắn cũng không tin, ngày ngày kiên trì cũng không làm nàng khuất
phục! Nước chảy đá mòn, hắn sẽ làm giọt nước kiên trì, không ngừng nghĩ
kia =]].
“Khâu Trạch, chàng có thể đứng đắn một chút hay không?” Nàng giận
liếc mắt một cái, ăn mấy miếng đồ ăn,“Muội muội nói, phụ thân ta đang
lưu lạc ở dân gian, nhưng bấy lâu sao nửa điểm tin tức cũng không có,
chàng rốt cuộc có phái người giúp ta tìm kiến hay không?”
“Ta đã phái Cẩm Y vệ đi tìm, nhưng mà hành tung của người bất định,
mà Lạc Dật lại không chịu hỗ trợ bói toán, Mộc Hiệp lại phải rời cung đi làm chuyện của mình, thật sự có chút khó khăn.” Bất đắc dĩ thở dài, hắn làm sao không hiểu khát vọng cả nhà đoàn tụ của nàng, nhưng là, tìm
người giống như mò kim đáy bể thế này, chờ Cẩm Y vệ tới là lúc, đã muốn
“người đi nhà trống”.
“Rõ ràng chúng ta đã dán bố cáo thiên hạ, vì sao phụ thân lại không
chịu đến tìm ta cùng Sầm Nhi?” thức ăn bỗng trở nên vô vị, nàng phát sầu buông bát, thật sự nghĩ mãi cũng không ra.
Hắn cũng cau mày, mâu quang hiện lên một cỗ quái dị, lại lập tức ảm
đi xuống, vẫn là đãi nàng sinh xong rồi nói sau, hiện tại nói ra, sợ sẽ
ảnh hưởng thai nhi.
“Một ngày nào đó sẽ tìm được thôi, đừng lo lắng,” Đột nhiên nghĩ đến
một chuyện, khuôn mặt tuấn tú liền nở một nụ cười thật tươi;
“Y Y, nàng nghe gì chưa, Tiểu Thanh mang thai.”
Cái gì?! Nàng ngốc lăng một hồi, nới phục hồi tinh thần lại.
“Là cốt nhục của Mẫn Hách?”
“Ân, bất quá, hắn đối Tiểu Thanh cũng là vô tâm, về sau, Tiểu Thanh
còn phải vất vả vượt qua.” Điểm điểm càng dưới, hắn cảm khái nói.
Xác thực, Mẫn Hách trước nay vẫn xem Tiểu Thanh là công cụ, nhưng là, có khả năng ngay cả hắn cũng không nghĩ đến, mặc dù là dược nữ, cũng sẽ thụ thai.
“Khâu Trạch, đến tột cùng, Tiểu Thanh đối với Mẫn Hách mà nói có ích
lợi gì? Ta vẫn cũng không hiểu được điểm ấy, dược nữ, rốt cuộc có thể có ích lợi gì?” Nàng thầm hiểu được, đối với Mẫn Hách mà nói, lưu Tiểu
Thanh lại bên cạnh, chẳng qua cũng vì lý do đó, nói không chừng, Tiểu
Thanh còn có một tia cơ hội, như vậy, chính mình cũng có thể yên tâm.
“Dược nữ, là đồng nữ được chọn từ khi còn nhỏ, mỗi ngày phải tự uống
độc dược, tắm trong ao thuốc, đến năm mười tám tuổi, vào đêm trăng tròn
đầu tiên, phá đi tấm thân xử nữ, mà máu trên người nàng sẽ chảy vào
trong cơ thể nam tử, khiến hắn có khả năng không bị độc vật xâm hại, khi bị thương, miệng vết thương cũng sẽ rất nhanh khôi phục, đương nhiên,
so với không so được với tốc độ chữa thương của tiểu lục, cho nên, ngày
ấy, nàng bị hạ cổ độc, nhưng Chính vương lại không thể hạ độc hắn, mặc
dù có bí mật hạ qua, nhưng phát hiện vô dụng, chỉ phải ngầm hạ sát thủ.” Nói đến đây, hắn không khỏi cười lạnh.
Sau khi Chính vương chết đi, hắn bị Lưu Vương gia ở La Phu quốc điều
tra, phát hiện hắn đã làm thiếu hụt quốc khố, nên tuyên cáo cả nước, trở thành đế vương bị thiên hạ khinh thường, nà,y coi như là báo ứng của
hắn.
Thì ra là thế, khó trách hoàng thục phi mặc dù không thích Tiểu Thanh, cũng đáp ứng làm cho nàng ở lại bên cạnh Mẫn Hách.
“Tốt lắm, đừng nói chuyện của người ta nữa, Y Y, ta thật sự rất lạnh, nếu nàng đã ăn không vô, lvậy iền giúp ta ấm áp đi, nếu rất lãnh, ta sẽ sinh bệnh, đến lúc đó lây bệnh cho nàng sẽ không tốt lắm.” Hắn dĩ nhiên một phen ôm lấy nàng, hướng bên giường đi đến.
“Khâu Trạch!” Nàng đành phải nhéo nhéo má hắn, biểu hiện bất mãn của mình.
Chút đau đớn cỏn con trên mặt đó với hắn mà nói căn bản là không tính là gì, đem nàng đặt lên giường, đem chăn trùm kín hai người, vừa áp
người lên đã lưu loát đem bạc môi đắt lên bộ ngực đẫy đà của nàng……
“Đông!” Người nào đó bị hung hăng gõ một cái.
Về phần rốt cuộc có “Ăn” được hay không, đại khái chỉ có trời mới biết.