Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 223: Thân thế của Mẫn Hách


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 223: Thân thế của Mẫn Hách

Bị thái độ của nàng chọc giận, hoàng thục phi tức giận đến mặt mũi đỏ bừng, nắm chặt hai tay, móng tay thật dài cơ hồ yếu cắm vào da thịt,
ngừng lại một chút, mi mắt dài nhỏ khinh mị, chậm rãi vuốt lên cần cổ
trắng noãn của nàng.

“Toàn thây? Đợi sau khi ngươi chết đi, bản cung sẽ đem ngươi thiên
đao vạn quả, cho cẩu ăn! Làm cho bọn họ không ai có thể tìm thấy ngươi,
như vậy, hoàng nhi tất nhiên là không có chứng cớ, cho dù là hoài nghi
bản cung, cũng không dám mạo muội mở miệng chống đối, ha ha, bản cung
hẳn phải sớm nghĩ ra phương pháp này.” cười dữ tợn, nàng đã nghĩ ra đối
sách vẹn toàn.

Hoàng nhi, con đừng trách mẫu hậu, nếu trước đó con ngoan ngoãn ngồi
lên ngôi vị hoàng đế, nói không chừng mẫu hậu sẽ không động vào nàng,
nhiều nhất, cho nàng làm thiếp thất, nhưng nay, con đã si mê nàng đến
cuồng tâm loạn trí, ngay cả lời nói của mẫu hậu cũng không nghe, mẫu hậu cũng chỉ phải ra hạ sách này!

“Cho chó ăn?” Y Y chống đỡ mi mắt nặng trịch, nhất thời thanh tỉnh không ít,

“Bà muốn độc chết chó sao? Hoàng thục phi, bà thật sự là thông minh
cả đời, hồ đồ nhất thời, bà quên trên người của ta còn hạ cổ độc sao?
Chó mà ăn thịt ta vào nhất định sống không được bao lâu, đến lúc đó, bà
nói, có thể bị tra được hay không?”

Cười cười, nàng một tay chống cằm, lại bắt đầu nhàn nhàn ngáp, một
tay vỗ về bụng, tổng cảm thấy thực thần kỳ, bên trong có một sinh mệnh
đang dần dần lớn lên.

Hoàng thục phi ngẩn ra, không nghĩ tới chính mình ngược lại không

nghĩ tới điểm này, sớm biết như thế, không nên nghe Chính vương xúi dục, hạ cổ độc trên người nàng, không biết có thể giải hay không, xem ra,
phải tìm Chính vương một chuyến. (^^ bà này cũng ngây thơ nhỉ)

“Vậy bản cung giải độc của ngươi trước, đến lúc đó, xem ngươi kiêu
ngạo tới khi nào!” Vung ống tay áo hoa lệ, rộng thùng thình, nàng hừ
lạnh!

Còn kiêu ngạo? Y Y bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, mình có kiêu ngạo
như vậy sao? Chẳng qua là nói ra sự thật, bất quá, cũng để kéo dài mạng
sống, cho dù là kiêu ngạo, coi như là có giá trị .

“Mẫu hậu, nhi thần tất nhiên là hy vọng người giải độc của nàng,
nhưng không hy vọng ngươi đem nàng thiên đao vạn quả, dù sao, nàng cũng
là tức phụ (con dâu) của người, Vương phi của bổn vương, không phải
sao?” thanh âm trầm thấp đột ngột vang lên.

Một thân ảnh đỏ tươi tà tà tựa cửa vào, hắn cùng hoàng thục phi giống nhau, đôi mắt dài nhỏ tà mị nheo lại, bên môi lộ ra một nụ cười như có
như không, khiến người không rét mà run.

Xuyên thấu qua đôi mắt hắn, hoàng thục phi tựa hồ nhìn ra một ngọn
lửa đang từ từ thiêu đốt, không khỏi có chút do dự có nên ở hắn trước
mặt đem Y Y bóp chết hay không.

“Hoàng thục phi nương nương.” Tiểu Thanh cũng từ trong sân đi ra, từ từ hạ thấp người, ánh mắt tham hướng Y Y, thoáng lo lắng.

“Hoàng nhi, con cho mẫu hậu một lý do, vì sao không thể làm như vậy?” Tự hỏi một lát, nàng âm vụ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh một cái, chỉ hướng Y Y.


“Vì sao?” Mẫn Hách cười nhẹ,“Mẫu hậu, nếu nhi thần nói là bởi vì tình cảm ở kiếp trước, người có tin không?”

Tình cảm kiếp trước? Sắc mặt Hoàng thục phi buồn bã, thấy thần sắc
ngả ngớn còn có nghiêm túc của Mẫn Hách, đây biểu tình nàng chưa từng
thấy qua, nhưng, lý do này…cũng không tránh khỏi quá mức gượng ép!

“Hoàng nhi, chớ nói giỡn cùng mẫu hậu!” Nàng nhíu nhíu mày.

“Nhi thần không hay nói giỡn, mẫu hậu, có lẽ đối với người mà nói,
đây chỉ là một chuyện đùa, nhưng trong kí ức của hoàng nhi, con hiểu, đó là câu chuyện chân thật nhất, bởi vì đối với nàng chấp nhất, cho nên,
nhi thần mới không chịu buông tay.” Hắn thở dài, chậm rãi, thong thả
bước lên phía trước, một tay cầm lấy tay mẫu hậu, một tay cầm lấy tay Y
Y, có ý cầu xin.

Tiểu Thanh sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, dựa vào hiểu biết của
nàng về Vương gia, người không bao giờ nói dối, cũng chính là, hoàng phi cùng Vương gia, kiếp trước đã quen biết, như vậy, nàng và người, thì
thế nào?

[]

“Tốt lắm, con nói cho mẫu hậu biết, kiếp trước, đã xảy ra chuyện gì?
Nếu đã quen biết từ kiếp trước, vì sao, nàng lại không yêu con?” Hoàng
thục phi vẫn không chịu buông tay, đôi mắt khinh liễm, lãnh xuy một
tiếng, vẫn là không chịu tin tưởng.

“Mẫu hậu, lúc đó người còn chưa sinh ra, phụ thân của người, chính là đại tướng đắc lực của bổn vương, có thể nói, nếu không phải bổn vương

chết đi, hắn cũng không thể làm tướng quân, cũng không khả năng đem bộ
tộc chú thuật phát dương quang đại. Là bổn vương chết đi rồi, chú thuật
bộ tộc liền phồn vinh, hưng thịnh. Người nói người không biết Khinh Âm
tướng quân, như vậy, có lẽ người cũng từng nghe qua danh hào vang dội
một thời – “Quỷ mặt tướng quân”?” Hắn nhu nhu mi, nhẹ giọng hỏi.

Quỷ mặt tướng quân? Hoàng thục phi kinh ngạc há to miệng, nàng chưa
bao giờ nói qua việc này với hoàng nhi, hắn sao có thể biết được, danh
hào này là do lúc sinh tiền phụ thân từng nói qua với mình. Lúc ấy “Quỷ
mặt tướng quân” đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mà trước khi “Quỷ mặt
tướng quân” qua đời từng khẩn cầu Hoàng Thượng phong phụ thân làm đại
tướng quân, nếu không, bộ tộc chú thuật cũng sẽ không có được đại quyền
như thế!

“Con phái người đi điều tra?” Nàng hoài nghi nhìn hắn, làm thế nào
cũng không tin tưởng có chuyện luân hồi, kiếp trước mà hắn vừa nói.

“Những chuyện đó, mẫu hậu cho rằng còn có thể tìm hiểu được sao?
Chuyện cũ năm xưa, cảnh còn người mất, thuộc cấp từng đi theo “Quỷ mặt
tướng quân” đều đã tử chiến sa trường, hiểu rõ việc này còn có Hoàng
Thượng, không phải cũng đã băng hà rồi sao?” Chua sót cười, hắn nhìn mẫu hậu hai mắt thất thần.

Điều duy nhất vẫn chưa biến đổi , là là cuộc chiến tranh giành quyền thế bên trong thâm cung.

“……” Tay Hoàng thục phi cứng đờ, chậm rãi lơi lỏng xuống dưới,“Vậy con,…con đã biết phụ thân của con là ai ?”

Không nghĩ tới mẫu phi đột nhiên hỏi đến việc này, thoáng trầm tư, đôi mắt hắn khẽ nhắm lại.

“Là ca ca của người, Tuyệt La Phong Ngự.”

Cái gì!? Y Y kinh ngạc bưng kín miệng, làm thế nào cũng không ngờ

hoàng thục phi lại cùng ca ca của mình loạn luân, còn sanh ra Mẫn Hách,
tuy rằng từ đầu đã nghe hắn nói mình họ Tuyệt La, cùng họ cới hoàng thục phi, mặc dù thấy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ tới, hắn
lại là kết tinh của một mối tình oan nghiệt.

“Con!”

Hai chân bắt đầu lảo đảo, hoàng thục phi lay động haicái, may mà hắn
một tay nâng bả vai của nàng,“Con làm sao biết được, lúc ấy, khi phụ
thân con bị bắt, con cũng vừa mới sinh ra, con lkho6ng thể biết được.”

“Mẫu hậu, người quên rồi sao? Ánh mắt này của Bổn vương, là di truyền từ người? Không, phải nói là di truyền huyết mạch của bộ tộc Tuyệt La.
Bổn vương đã điều tra rõ ràng, chỉ có dòng máu thuần chủng, mới có khả
năng di truyền. Ngoại công của bổn vương đã cưới tỷ tỷ của ông, mà
người, khẳng định là cùng ca ca người cùng nhau, mới có thể sinh hạ ta,
trong bộ tộc chú thuật, chỉ có người trong gia tộc mới có dòng máu thuần chủng, mới có thể di truyền.” Ngữ khí trầm xuống, miệng hắn bất giác
trào phúng cong lên, liền ngay bản thân mình cũng chưa dự đoán được, vì
sao mình lại có thân thế như vậy.

“Hoàng nhi, mẫu hậu căn bản là không thương Hoàng Thượng, nhưng lại
bị tuyển vào cung trung, lúc ấy, trong bụng cũng đã có ngươi, mẫu hậu
không có cách nào, chỉ phải hướng ra phía ngoài nói là Hoàng Thượng cốt
nhục……” Rất sợ bị hắn chán ghét, nàng vội vàng giải thích.

Trong triều đại này, cho phép bà con thành thân, nhưng thân huynh muội thành thân, cũng là một loại cấm kỵ.

Hắn trầm mặc , nhìn về phía Y Y, nàng cũng một bộ thần sắc quái dị, không khỏi nhẹ nhàng cười.

“Mẫu hậu, thân thế của nhi thần, đối với nhi thần mà nói căn bản là
không trọng yếu, trọng yếu , là nàng, người không thể giết nàng.” ngữ
khí đạm nhạt, bừng tỉnh, bất quá đối với ai kia chính là nhẹ giọng nỉ
non.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.