Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 197: Chi cảnh trong mơ kiếp trước [34] quẻ tượng, đều đã định


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 197: Chi cảnh trong mơ kiếp trước [34] quẻ tượng, đều đã định

Nhiều người như vậy đứng ở một chỗ, tĩnh lặng không tiếng động, mọi
người đều đem ánh mắt ngưng tụ trên khuôn mặt lạnh như băng của Khinh
Âm, không mang theo một chút cảm xúc.

Viêm Hi thu hồi ánh mắt, bất an thùy hạ mi mắt, thiên hạ trong lòng
bất an giảo lộng góc áo, lông mi thật dài ở dưới ánh sáng lưu lại bóng
ảnh, da thịt trắng nõn lại có vẻ tái nhợt, môi hồng bị hàm răng khẽ miết lấy, hiển thiện nhiều điểm dấu vết.

“Lạc Dật, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, Ngân Nhi thật sự, thật sự……”
Hắn đã muốn nói không được, nhìn thấy thắt lưng Lạc Dật rõ ràng cứng
ngắc, tâm trầm xuống, không thể tin.

“Ngươi chẳng lẽ không lo lắng cho chính mình?” Đứng ở bên cạnh hắn,
lão giả nghi hoặc nhìn hắn một cái,“Vận mệnh của nàng cùng vận mệnh của
ngươi tương liên, lão phu vốn định cắt đứt mối can hệ này, nhưng chung
quy là đánh không lại thiên mệnh.”

Vốn là muốn cứu hắn một phen, không ngờ ngày ấy hắn đúng là quá ngu
ngốc, nhảy xuống vách núi, bởi vì nàng còn sống, mà hắn, cũng vì thế mà
chưa chết được.

“Thiên mệnh? Cái gì là thiên mệnh? Bản tướng quân cũng không tin, nếu thật có thiên mệnh, bản tướng quân từ nhỏ đã bị nói là sát tinh, hiện
tại, đã là đại tướng quân, cái gì mà ‘ba người vận mệnh tương liên’, dối trá, ăn nói hàm hồ, chó má!” Nhớ tới vận mệnh trước đây, Khinh Âm cười
lạnh, nếu cứ đổ cho “thiên mệnh”, hắn sao có thể có ngày này, chỉ sợ là
một kẻ thất phu.

“Cái gọi là vận mệnh, có lẽ có thể sửa, cũng có thể không thể, sở dĩ

ngươi có ngày hôm nay, cùng con đường làm quan có liên quan, là do vận
mệnh có biến đổi, chi vận trong hậu có mệnh quan, nhưng còn vận mệnh
sinh tử của ngươi, lại không thể cải biến.” Mộ trưởng lão giải thích
nói.

Khinh Âm hừ một tiếng, cũng không tính nhiều lời, nếu lấy tính cách
hắn mà nói, ai nói thế nào cũng không lọt tai, tựa như gió thổi bên tai, hết thảy đều từ hắn tự hành quyết định.

“Mặc kệ như thế nào, bản tướng quân đã định Ngân Nhi là phu nhân của bản tướng quân, ai cản đường, đều phải trả đại giới!”

“Viêm Hi!”

Đột nhiên, trong lúc đó, Ngân Nhi có chút khẩn trương, Lạc Dật chưa
bao giờ lừa gạt mình, như vậy, chỉ cần hai người bọn họ còn tiếp tục
tranh chấp, cuối cùng, ba người chắc chắn có vận mệnh tương liên,

“Chàng không thể có chuyện, nếu như ta không ở cạnh chàng, đáp ứng
ta, hãy hảo hảo chiếu cố chính mình.” Nàng chỉ hy vọng hắn có thể bình
yên sống đến già, Viêm gia chỉ còn mỗi mình hắn, nàng còn là kẻ làm hại
Viêm gia cửa nát nhà tan, cho dù là đến âm tào địa phủ, cũng vô pháp
công đạo.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, sắc mặt Viêm Hi tối sầm, trong
đôi mắt màu đen mênh mông tựa như sóng triều cuồn cuộn, hận không thể
đem nàng cuốn vào đó.

“Nàng muốn ta trơ mắt nhìn nàng hy sinh hay sao? Ngân Nhi, chẳng lẽ

nàng còn không hiểu được, nếu không có nàng, sở hữu hết thảy đối với ta
mà nói đều không có ý nghĩa!” đôi mắt hắn ảm đạm xuống, có nhè nhẹ cô
đơn.

“Nhưng mà, chàng còn có gia gia a!” Nàng nhéo ngực, nhìn gương mặt cô đơn, mất mát của hắn, trái tim rất đau, rất đau…

“Chàng không thể ích kỉ như vậy, chàng còn có gia gia, chàng phải vì
người mà cố gắng tiếp tục sống, chỉ có như thế, người mới có thể bình
yên sống sót.”

“Gia gia?” Cái miệng của hắn giác có một tia khổ sở,“Sau ngày nàng bị bắt đi, gia gia cũng đã mất, ta vẫn không dám nói cho nàng biết, rất sợ sẽ làm nàng thương tâm, nhưng mà, không ngờ, đó lại trở thành cái cớ để nàng đẩy ta ra.”

Lấy cớ? Không, kia không phải lấy cớ, không phải a! Nàng đột nhiên lắc đầu, làm sao bây giờ, hắn hiểu lầm mình .

“Ngân Nhi xin nhờ ngươi chiếu cố, Lạc Dật.” Đem thiên hạ trong lòng
giao phó về trong tay Lạc Dật, hắn thùy hạ mi mắt, che dấu cảm xúc mất
mát của chính mình,“Cho dù là chết, ta cũng sẽ không đem Ngân Nhi giao
cho tên hung thủ giết người như ngươi!”

“Ý của ngươi là tình nguyện chết, cũng sẽ không cầu xin tha thứ?”
Khinh Âm cúi đầu cười, như thế cũng tốt, rất hợp với tâm ý của mình.

“Đừng xằng bậy.”

Lạc Dật không nghĩ tới Viêm Hi sẽ kiên quyết như thế, phân lượng của
Ngân Nhi ở trong lòng hắn ai mà nhìn không ra, nhưng hắn lại đem nàng

giao cho mình, điều này có nghĩa gì, há chẳng phải rõ ràng rồi sao?

“Lạc Dật ca ca, thả ta xuống, thả ta xuống…”

Nàng giãy dụa , đem cảm giác đau đớn phát ra từ trái tim ném ra sau
đầu, giờ phút này, trong mắt nàng chỉ có thân ảnh cô đơn của hắn,

“Khinh Âm, nếu ngươi dám động vào một sợi lông của chàng, ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Thanh âm khàn khàn mang theo hận ý kịch liệt, trong ánh mắt hỏa diễm mãnh liệt giống như muốn đem hắn đốt thành tro bụi.

“Là hắn chủ động đưa đến cửa, kiếp này cũng không kết thúc, nói thế
nào, Ngân Nhi, i kiếp này, nàng chỉ có thể là của ta.” Tà mị cười, hắn
rất là vừa lòng với tình trạng hiện tại.

Như vậy, bây giờ chỉ cần mình giải quyết Viêm Hi, Ngân Nhi đã có thể là của hắn, bởi vì, nàng căn bản là không thương Lạc Dật.

“Viêm Hi!”

Nàng kêu gọi , vươn hai tay, nhưng dù nàng có cố gắng thế nò, níu kéo ra sao cũng không thể chạm vào ống tay áo của hắn, nàng dùng sức đến độ cả khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra nhiều điểm hãn tích, đỏ ửng lên, nhưng
vẫn tiếp tục kiên trì .

“Nàng từng nói qua, nàng thích Lạc Dật, không phải sao?”

Viêm Hi xoay người, khiến nàng nhìn không thấy vẻ mặt như thế nào,
chỉ cảm thấy bóng dáng mỏng manh kia lộ ra một mảnh thê lương,“Cho nên
muốn đẩy ta ra, chẳng phải bởi vì như thế sao?”

Nghe được lời này, Ngân Nhi mới đột nhiên nhớ tới, xác thực, ở bên
sân kia, nàng từng xấu hổ nói với hắn mình thích Lạc Dật, nhưng mà, hiện tại nàng đã khôi phục trí nhớ, nàng biết ai mới chính là chân mệnh
thiên tử của mình, nhưng lại không biết nên giải thích cho hắn hiểu chữ

“thích” kia, chẳng qua…chẳng qua là cảm giác như người một nhà mà thôi.

“Không phải……” phủ định của nàng có vẻ vô lực.

Nàng từng nói là nàng thích mình? Lạc Dật ngẩn ra, nhưng nhìn thấy
hốc mắt ai đó phiếm hồng, căn bản là không hề liếc mắt nhìn mình 1 cái,
liền đã biết, đó chẳng qua là l;úc nàng mất đi trí nhớ, ngộ nhận mà
thôi, không phải tình yêu. (TT^TT)

“Nàng đã không thương ta, cần gì phải miễn cưỡng như thế, chỉ có cùng hắn ở cùng một chỗ, nàng mới sống sót, vẫn, sống sót……” Nói đến đây,
ánh mắt nản lòng lại khôi phục kiên định.

Vô luận như thế nào, cũng không thể làm cho Ngân Nhi chết, cho dù phải hy sinh chính mình!

Trong lòng của nàng chỉ có mình, hắn lại như thế nào không biết,
nhưng nếu mình chết đi, chỉ có kết thúc tình ý, nàng mới có thể quên đi, tiếp tuc vui sống.

“Ngươi……” Trong giây lát, Lạc Dật tựa hồ cảm nhận được tâm ý của hắn, sắp thốt ra lời lại dám bị ánh mắt sắc bén bức lui trở về.

“Viêm Hi!” Ngân Nhi nhìn Khinh Âm âm hiểm cười, trong lòng dự cảm bất hảo lại càng ngày càng rõ ràng, “Đừng giả vờ ngớ ngẩn! Chàng chạy mau,
ta nhờ Lạc Dật giúp chàng ngăn đón, hắn sẽ không tổn thương chàng được,
chạy mau!”

Rời đi, chỉ cần rời đi là có thể, cầu chàng, Viêm Hi, chàng hận ta cũng được!

“Lạc Dật?” Hắn ngược lại tiến thêm vài bước,“Ta biết, hắn sẽ che chở
cho nàng cả đời, không cần cố ý nói cho ta nghe, chạy hay không chạy,
đều có kết cục như nhau, toàn bộ Lạc Tang, ai có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay của hắn?”

Nhìn Khinh Âm khinh hạp mười ngón tay, hắn chính là chậm rãi quay đầu lại, khiến cho chính mình, lại lần nữa nhìn thấy nàng, đem khuôn mặt
của nàng khắc sâu vào tâm khảm, kiếp sau, tái kiến!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.