Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 188: Nàng là Vương phi của bổn vương
Khó xử nhìn Mẫn Hách yêu nam, nàng nhìn về phía lão hổ đứng bên cạnh, mặc dù nàng thật rất muốn đi qua, nhưng đúng là không có khả năng, lực
bất đồng tâm.
Nghiêng mặt, lão hổ phát hiện thân ảnh hồng sắc đã xuất hiện, trong
phút chốc, sát khí trên người lại tăng thêm vài phần, lông mao tuyết
trắng toàn thân đều dựng thẳng lên, thể hiện ý chí chiến đấu ‘có chết
không lùi’.
“Ta đến không phải muốn nhìn các người giết lão hổ, thật sự nhất định phải giết nó tứ sao? Áo đông cái gì, uy nghiêm hoàng thất cái gì, tất
cả những cái đó ta đều không hiểu, ta chỉ biết rằng, lảo hổ này thật ra
chưa từng làm sai cái gì hết, vì cái gì nhất định phải giết nó chứ?”
Nàng cắn răng, dậm dậm chân, hai nam nhân này căn bản là không hiểu được ý muốn của mình.
Lão hổ thỉnh thoảng gầm nhẹ đột nhiên liếc mắt nghễ nàng, trái tim Phù Vân Khâu Trạch như mốn ngừng đập.
“Y Y, nàng mau tránh qua một bên đi, đợi lát nữa giết lão hổ xong rồi nói, được không?” Hắn sốt ruột khuyên bảo, thuận tiện đối với Mộc Hiệp
đang ẩn mình hạ lệnh, “Mộc Hiệp, mau dẫn nàng rời đi.”
Nhưng mà, còn chưa đợi Mộc Hiệp mở miệng đáp ứng, nàng cũng đã đẩy ôm ấp của hắn ra, bước lên phía trước, nhìn chân của lão hổ bị thương, có
chút thật có lỗi khom người.
“Thực xin lỗi, Hổ Vương, bọn họ cũng không cố ý, Y Y thay bọn họ hướng ngươi bồi tội được không?”
Nàng, rốt cuộc là đang làm cái gì, ngu ngốc sao, sao lại đối với lão
hổ nói chuyện chứ? Khâu Trạch mặt nhất thời đen một khối, mà Mộc Hiệp
cũng không thể tin nổi, toàn thân mồ hôi lạnh.
Mẫn Hách cũng trừng lớn mắt, rất sợ lão hổ hội đối với nàng bất lợi,
chỉ cần hơi có động tĩnh, nhất định sẽ tiến lên bảo vệ nàng.
“Rống!” Lão hổ đối với nàng mở to hổ khẩu, nhe răng nanh sắc nhọn, lớn tiếng rống giận!
Hổ khẩu rống lên, mang theo cuồng phong, làm mấy sợi tóc của Y Y bay
tán loạn, mắt hạnh sợ hãi trợn to, vốn tưởng rằng lão hổ sẽ bay thẳng
đến mình, nhưng mà, nó lại không hề nhúc nhích, chỉ là đứng đó rống
giận, trừng mắt nhìn nàng.
“Ngươi…ngươi có thể nghe hiểu được lời ta nói, đúng hay không?” Nàng nhất thời gan dạ hẳn lên, đặt câu hỏi.
“Rống!” Lão hổ lại giận rống lên một tiếng.
Ba người còn lại đều ngẩn ngơ nhìn một màn này, không hiểu tại sao
một nữ nhi yếu đuối lại có thể ‘nói chuyện’ cùng một lão hổ, điều này…
làm sao có thể? Hơn nữa, lão hổ này dường như cũng không tính muốn đánh
về phía nàng.
“Hổ Vương, thực xin lỗi, thực xin lỗi, rất đau đúng hay không, ta
thay bọn họ nhận lỗi, ta giúp ngươi băng bó vết thương, được không?”
Nàng run run, xé rách một mảnh vạt áo, thật cẩn thận đi đến trước mặt
nó, cố nén sợ hãi.
“Y Y!”
Trái tim Khâu Trạch như muốn chạy đến cổ họng, nhìn nàng có ý đi tới
gần lão hổ, lập tức muốn bay đến cản lại, nhưng cước bộ của hắn vừa mới
nâng lên, lão hổ đã dùng ánh mắt lợi hại nhìn hắn chằm chằm, bất đắc dĩ
chỉ có thể dừng lại cước bộ, hy vọng nó không cần thương tổn Y Y.
Mẫn Hách đau đầu xoa mi tâm, nàng là người ngu ngốc sao?
Nhưng mà, nàng vẫn như trước, không hề quan tâm, tiến đến ngồi xỗm
xuống trước mặt bạch hổ, nhìn chân trước của nó bị đinh sắt đâm thủng,
vết thương vừa sâu vừa lớn, máu không nhừng rỉ ra, nuốt nuốt nước miếng, tận lực không đem lực chú ý tập trung lên màu đỏ chói mắt kia.
“Ta…. ta giúp ngươi băng bó được không?” Nàng thật cẩn thận nâng đầu, nhìn lão hổ thùy hạ tầm mắt, hoảng sợ cắn môi dưới.
Dường như đang kiểm tra tính thành thật của nàng, nó nhìn chăm chú một hồi, rồi từ từ nâng chân trước đang bị thương lên.
“Rống!”
Nó cho phép ! Y Y trong lòng một trận kinh hỉ, không ngừng dùng mảnh
vải xé từ y phục trên tay băng bó vết thương cho nó, tuy là tay chân run run, nhưng là động tác cũng rất là lưu loát, cuối cùng thắt một cái nơ
con bướm.
“Tốt lắm, ngươi đừng sinh khí, trở về hảo hảo nghỉ ngơi tốt không tốcho tốtt?” Nàng ôn nhu khuyên bảo .
“Rống!”
Nó cao ngạo vẫy vẫy đuôi, vừa lòng liếc mắt nhìn chỗ băng bó, nhích người, hướng về hang động đi đến.
“Chậm đã!”
Hai người đồng thời xuất khẩu, ngăn lại động tác của lão hổ, Mẫn Hách lại nhảy tới, chắn ngang động khẩu, ngăn chặn đường đi của nó, từ thắt
lưng xuất ra nhuyễn kiếm.
Nếu như thả nó trở về, chẳng phải là tốn công vô ích sao, hơn nữa, lời nói hắn đã thốt ra chính là ‘nước đổ khó hốt’!
“Rống!” Nhìn động tác hắn như thế, bạch hổ tâm sinh cảnh giác, lại
nhe răng nhếch miệng rống giận, thân hình hơi cúi xuống, tứ chi thu lại, dĩ nhiên làm tốt công tác chuẩn bị.
“Các ngươi làm cái gì vậy!” Y Y tức giận trừng mắt nhìn Mẫn Hách yêu
nam liếc mắt một cái, nàng thật vất vả mới làm cho lão hổ bớt tức giận,
bọn họ còn làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là ‘lửa cháy đổ thêm
dầu’!
Khâu Trạch thừa dịp lão hổ đấu cùng Mẫn Hách, cuống quít tiến lên đem nàng ôm về, cao thấp đánh giá, may mắn, vẫn chưa bị thương, mới nhẹ
nhàng thở ra, đem nàng ôm chặt vào trong lòng.
“Nàng đúng là ngu ngốc, có người bình thường nào tự mang mình đưa tới miệng súc sinh chứ!” May mắn không bị công kích, nếu không, đến lúc đó
hắn lại nên làm thế nào cho phải, hắn đã muốn một mảnh mờ mịt .
“Rống!” Nghe được người nào đó trong miệng mắng mình là ‘súc sinh’, lão hổ quay đầu gầm nhẹ, tỏ vẻ kháng nghị.
Sợ bọn họ lại xúc phạm tới lão hổ mà triển khai tranh đấu, nàng dùng
sức giãy dụa , muốn thoát khỏi ôm ấp của Khâu Trạch, nhưng nhớ đến
chuyện vừa rồi, hắn dĩ nhiên đem nàng ôm càng chặt, như thế nào cũng
không chịu buông tay.
“Các người nếu động vào nó, ta liền tuyệt giao với các người!” Nàng
tức giận đến dậm chân, đối với Mẫn Hách yêu nam đang cầm kiếm, trừng mắt cảnh cáo.
“Nó so với ta còn quan trọng hơn?” Mẫn Hách đột nhiên có chút không
rõ, vì nó, nàng có thể nói ra lời này, một cái súc sinh so với hắn còn
trọng yếu hơn, bằng không, vì sao phải cùng hắn tuyệt giao?
Phù Vân Khâu Trạch cũng nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, muốn biết đáp án.
“Nó tuy rằng chỉ là một súc sinh, nhưng nó không có ý xấu, ít nhất
khi các người bị thương, nó cũng khoan dung, không đuổi theo, đuổi cùng
giết tận. Nhưng còn các người, trừ bỏ vinh hoa phú quý cùng quyền thế,
trong lòng các người rốt cuộc còn còn lại cái gì?” Nàng sắc mặt lạnh
lùng, cười nhạo nói, “Ngay cả súc sinh còn hiểu chuyện, còn các người
tuy là con người, nhưng cái gì cũng không hiểu, như thế, còn không bằng
ta cùng nó làm bằng hữu.”
Không dự đoán được nàng sẽ nói ra những lời này, Khâu Trạch sửng sốt, nhíu mày, đôi mắt màu tím lướt qua bạch hổ, cũng đột nhiên nhuyễn xuống dưới.
“Hảo, trẫm chiều theo nàng.”
“Chiều theo nàng? Ngươi dựa vào cái gì chiều theo nàng, nàng là Vương phi của bổn vương, Phù Vân Khâu Trạch, đợi bổn vương thu thập lão hổ
xong, sẽ cùng ngươi tính toán sổ sách.” Mẫn Hách lạnh lùng nói, không để ý Y Y kinh hô, nhuyễn kiếm trong tay hung hăng đâm ra, chính là, chỉ
mới nghỉ ngơi một chút, hắn quả là lực bất tòng tâm.
Lần này, lão hổ không hề kiên nhẫn chờ đợi, đối với hắn đột nhiên
nhất rống, chạy vút đến, hổ trảo chụp lấy nhuyễn kiếm, dùng chân bị
thương giương hổ trảo đập vào vai hắn.
Máu đỏ tươi lại bay lả tả trong không trung, lão hổ mấy ngày chưa ăn, lại bị huyết tinh chi vị kích thích, hai mắt nhất thời đỏ thẩm, giương
hổ khẩu, chân sau chùng xuống, lại đánh tiếp.
Mạo hiểm nhìn một màn này, Y Y sợ tới mức hai chân mềm nhũn, tựa vào trong ngực Khâu Trạch.
Mẫn Hách dĩ nhiên cảm giác được vai sau đau đớn bỏng rát, vừa tiếp
đất lại cắn răng nhịn xuống đau đớn trên vai, nắm chặt nhuyễn kiếm, tiếp tục chiến đấu.
“Đừng đánh nữa……”
Đột nhiên, không biết lấy khí lực từ đâu, nàng vùng thoát khỏi cánh
tay của Khâu Trạch, nhằm về phía Mẫn Hách, cũng không để ý đến lão hổ
phái sau đang phóng tới.
“Y Y!” Khâu Trạch sắc mặt trắng bệch!