Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 184: Kỵ mã xuất động
Phía trên vách núi, gió lạnh từng trận quật vào hai má, xa xa nhìn
lại, cảnh sắc đều đã ố vàng, chỉ còn một ít màu xanh mờ nhạt hòa lẫn vào trong đó, rất là kỳ dị. Ở 4 hướng: đông, tây, nam, bắc có bốn tòa sơn
mạch, mà căn cứ của đội hộ vệ cơ mật này, được xây dựng tại trung tâm
của cánh rừng, có thể đem tất cả mọi chuyện diễn ra bên trong thu hết
đáy mắt.
Thì ra, bọn họ đều phải ngày đên quan sát trên vách núi dựng đứng thế này, Y Y đổ mồ hôi lạnh, mãi đến hôm nay, khi Mộc Hiệp sư phó mang nàng cùng Khâu Trạch đến nên này, nàng mới phát hiện ra.
“Y Y?”
Nhận thấy được người ở bên cạnh không khoẻ, Phù Vân Khâu Trạch nhăn
mi, không để ý đến ánh mắt của mọi người, đem nàng ôm vào lòng,
“Nàng không phải sợ cao sao?”
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, đem mặt chôn chặt vào bên trong ngực Khâu Trạch.
“Nếu như hoàng phi không khoẻ, không bằng mang nàng đi xuống trước?”
Mộc Hiệp có điểm lo lắng, sắc mặt hoàng phi trắng bệt, nhìn đến đều làm cho người ta đau lòng.
“Không cần đâu, Mộc Hiệp sư phó, các người cứ tiếp tục nói, ta nghe
là được rồi.” Nàng nhẹ giọng nói, nghiêng mặt, dựa vào ngực Khâu Trạch,
tận lực không tầm mắt của mình nhìn xuống, “Đừng lo lắng.”
Cảm thấy cũng không lâu lắm, Mộc Hiệp cũng không tiếp tục khuyên can, lấy tay chỉ vào hướng tây nam.
“Hôm nay Mẫn Hách Vương gia sẽ tới hướng tây nam, lúc này, chúng ta
cũng không thể tiếp tục chờ đợi. Trước hết, phải xâm nhập vào khu vực
của bạch hổ, tìm một nơi nấp vào, đợi cho Mẫn Hách vương gia cùng với
bạch hổ chiến đấu đến sức cùng lực kiệt, thể lực hao tổn, Hoàng Thượng
liền nhân cơ hội đi ra ngoài, giết bạch hổ, mà thuộc hạ cũng sẽ ở một
bên yểm trợ.”
Nghe qua, kế hoạch mặc dù có chút lợi dụng cơ hội, nhân lúc người ta
gặp khó khăn mà ‘đục nước béo cò; trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’,
nhưng đối với Khâu Trạch đã bị thương nghiêm trọng ở chân mà nói, như
thế vẫn là ‘công bình’, chính là, dù có vậy, thì với cái chân đi đường
cũng không dám dùng sức của hắn mà nói, nói không chừng cũng rất khó
đánh bại bạch hổ. (chỗ này pan thấy tác giả hơi bênh nam 9 1 tý ^^)
“Người của thuộc hạ không thể theo đến tương trợ, nếu bị Mẫn Hách
Vương gia hoặc những người khác phát hiện sự tồn tại của đội hộ vệ, đến
lúc đó, thế lực của Hoàng Thượng khó có thể bảo tồn, có Mộc Hiệp đại
nhân ở đó, thuộc hạ cũng có thể yên tâm.” đội trưởng đội hộ vệ nói,
nhìn ánh mắt Hoàng Thượng có tý ngưng trọng, xem ra, cũng là thập phần
lo lắng.
“Như thế rất tốt.” Phù Vân Khâu Trạch gật đầu đáp ứng, đây vốn là
cuộc chiến lâu dài, không cần thiết vì nhất một con bạch hổ mà làm cho
thế lực ẩn tàng lâu như thế bị bại lộ, hại nhóm thuộc hạ lâm vào nguy
hiểm.
Nhìn thấy hoàng thượng đáp ứng, Mộc Hiệp trong nhất thời cảm thấy do dự.
“Như vậy, hoàng phi nên an bài ở vị trí như thế nào mới tốt?”
Quá xa, chỉ có thể là trên đỉnh núi cao, nhưng nhìn hoàng phi sợ độ
cao như vậy, chỉ sợ rất khó đứng ở vị trí này, còn thân cận quá, lại sợ
có nguy hiểm.
Cúi đầu, hắn ôm sát thiên hạ trong lòng đang run rẩy, nhìn về hướing
tây nam, nếu hắn không nhớ lầm, bên kia có một ngọn núi nhỏ, trên có một hang động, thiên hạ đồn đãi rằng là do quốc sư Lạc Dật ở hai mươi năm
trước làm nổ tung vách núi mà tạo thành. Lại nghe nói, quốc sư làm thế
là vì đe dọa bạch hổ không thể ra ngoài làm chuyện lỗ mãng, mà quốc sư
cũng thường hay đi đi vào vào, hang động vừa vặn có thể cất chứa ba
người đứng thẳng trong đó.
“Dù sao trẫm cũng phải đợi Mẫn Hách cùng bạch hổ chém giết không sai
biệt lắm mới có thể tiến hành công kích, mà lấy thể lực của hắn, hẳn là
sẽ kiên trì ít nhất hai ngày, Mộc Hiệp, mang theo ít lương thực cùng
nước, lập tức xuất phát.” Phân phó đâu vào đó cho Mộc Hiệp, hắn dẫn đầu, ôm Y Y đi trước, xuống núi, sợ kéo dài thêm nàng sẽ chịu không nổi.
Một đường xuống núi, tùy ý thu thập một ít lương thực cùng túi nước, đội hộ vệ tiễn đoàn người ra cửa.
“Tiểu hồng mã?” Y Y kinh ngạc nhìn con ngựa đã thất lạc mấy ngày trước khi còn ở bìa rừng, sao nó lại xuất hiện ở nơi này?
Tiểu hồng mã tựa hồ gặp được nàng cũng có chút cao hứng, phe phẩy
đuôi ngựa, tư minh hai tiếng, dùng đầu ngựa nhẹ nhàng cọ vào tay nàng,
bộ dáng rất là thoải mái.
“Là Hoàng Thượng phân phó thuộc hạ tìm trở về, người nói hoàng phi có vẻ thích hợp với loại ngựa dịu ngoan thế này, về sau nó sẽ ở lại bên
cạnh hoàng phi.” Mộc Hiệp mỉm cười, đem dây cương cầm trong tay giao cho hoàng phi.
Đem dây cương trả lại cho Mộc Hiệp, nàng đi đến bên cạnh hắn.
“Chàng muốn cho ta một người cưỡi một con ngựa? Không có cửa đâu.”
Nàng một cước bước trên bạch mã, hướng Mộc Hiệp giương giọng nói,“Mộc Hiệp sư phó, hiện tại người hãy cưỡi tiểu hồng mã trước đi, dù sao
người cũng không có ngựa.”
Nhìn con mã thấp bé, ánh mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm chính mình,
Mộc Hiệp biết, nó là đang ghét bỏ dáng người hắn sao không khôi ngô một
chút, kỳ thật, hắn chỉ cần dùng thuật pháp, chạy so với con ngựa còn mau hơn, nhưng lại không muốn cự tuyệt “Hảo ý” của hoàng phi, chỉ phải miễn cưỡng cưỡi lên.
“Là do lần trước bị té ngã nên nàng không dám một mình cưỡi ngựa?”
Thoải mái ôm lấy thiên hạ bé nh bắng một tay, một tay điều khiển dây cương, nhẹ nhàng vung,“Giá!”
Bạch mã tuy rằng nhìn cao lớn, nhưng nó là tuyết mã được tuyển chọn,
huấn luyện, trải qua tầng tầng chọn lựa mới chọn ra một Tuyết Sơn bạch
mã, tự nhiên cùng những con ngựa khác có điểm khác biệt, tính tình ổn
trọng, hơn nữa bộ pháp trầm ổn, mặc dù đang phi nước đại cũng có thể
khiến người cưỡi có cảm giác thoải mái.
“Ngựa của chàng so với ngựa của ta ngồi thoải mái hơn,” Y Y kinh hô, hắn nhìn nàng, liếc mắt một cái,
“Dám nhảy xuống ngựa , lại không dám cưỡi ngựa sao?”
Cúi người, hắn hôn lên cần cổ trắng ngần, hít vào hương thơm ngọt
ngào như hoa lê, đôi mắt màu tím bịt kín một tầng thâm thúy, cảm thụ
được trước người mềm mại, đem càng dựa sát vào người.
“Đến lúc đó, nàng nhất định không được chạy loạn, không được ra
ngoài, biết không? Trẫm không muốn nàng có việc gì.” Hắn nhẹ giọng dặn,
vuốt nhẹ lên gương mặt mịn màng.
Tiếp nhận dây cương trong tay hắn, nàng biết sáng nay hắn dậy rất
sớm, cùng Mộc Hiệp thương thảo chiến lược, cho nên không ngủ được bao
lâu.
“Ta sẽ biết đúng mực, nếu muốn ta thấy chết không cứu, kia cũng không có khả năng,” Nàng cố tình tiêu sái nói,“Chàng ngủ một chút đi, có Mộc
Hiệp ở phía sau, sẽ không đi lạc đâu.”
Vốn là bị hương khí trên người nàng dẫn tới cả người thoải mái buồn
ngủ, hắn đưa nàng tiếp nhận dây cương, vì có Mộc Hiệp nên hắn cũng an
tâm chợp mắt một chút.
“Nếu nàng mệt mỏi, hãy đánh thức trẫm, đừng cố gắng chống đỡ.” Dù sao muốn đến sơn động ở hướng tây nam cũng phải cả ngày nữa.
“Ân.” Nàng thuận theo, gật đầu.
Hắn hạp thượng mi mắt, nặng nề ngủ, tuy là hơi có xóc nảy, nhưng có nàng, vậy là đủ.
Bạch mã chạy một đoạn, liền đi theo phía sau tiểu hồng mã, sơn động
phía tây nam cách họ vốn là một ngày đường, nhưng nhờ đi đường nhỏ, hơn
nữa hai con ngựa cước trình cũng linh hoạt, nên đã rút ngắn được thời
gian, mới đây đã đến.
“Hoàng phi, bên đó là sơn động của bạch hổ, chúng ta ở trong này vẫn
là có thể xem tới được.” Mộc Hiệp xuống ngựa, chỉ vào một động khẩu cách đó khoảng 400 thước.
“Chúng ta ở trong này nó sẽ không phát giác ra sao?”
Nghe Lạc Dật ca ca đem bạch hổ nói đến khủng bố như thế, nàng có điểm e ngại, trước kia, ở sở thú của thế kỉ 21 nàng từng xem qua lão hổ uy
phong lẫm lẫm, sức mạnh kinh người.
“Chỉ cần không đổ máu, nó sẽ không phát giác.” Hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hai người làm cho Khâu Trạch tỉnh lại, tìm cây cối đến ngụy trang,
che lấp đi 2 con ngựa, sau đó lấy thức ăn, nước uống đem vào trong hang
động, rôi ra phía cửa hang, nhìn chằm chằm vào hang động của bạch hổ,
may mắn, tầm nhìn từ hướng này của bọn họ không hề bị cây cối che khất,
cò thề nhìn rõ ràng, nhất thanh nhị sở.
“Hắn đến rồi!” Mới chuẩn bị tốt, Y Y đột nhiên kinh hô.