Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 18: Người bạn nơi đình sen


Đọc truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường – Chương 18: Người bạn nơi đình sen

Khóe mắt liếc liếc người thật cẩn thận đi theo phía sau – Tiểu Thanh, Y Y sắc mặt phức tạp.

Phù Vân Khâu Trạch, ta, đã sớm không phải Y Y ngươi từng biết, ngươi, sao có thể ngờ được đâu?

Yên lặng dọc theo ven hồ đi một đoạn, đang muốn tiến vào đình hoa
sen, chợt thấy trong đình có một thân ảnh nam tử trẻ tuổi, theo
lý nàng nên tránh đi, không biết vì sao, cảm thấy hết sức quen mắt, nhất thời như thế nào cũng nhớ không nổi chính mình có gặp qua chưa, chân
nhỏ không tự chủ liền đi tới.

Nàng hoàn toàn không chú ý , cung nữ phía sau trên mặt nổi lên quỷ dị cười.

Càng đến gần, cảm giác quen thuộc trong lòng càng mãnh liệt, mơ
hồ xuất hiện từng trận bất an, trong đầu xẹt qua một màn máu đỏ,
hít vào khẩu khí, đang định nghiêng người rời đi.

“Hoàng phi, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?” Một đạo thanh âm đùa giỡn không mang chút cảm tình bay tới.

Y Y toàn thân sợ run, cứng ngắc xoay người, nhìn khuôn mặt đằng trước ma mị cười mỉa, hai chân không thể nhúc nhích.

Trong đình, hoa sen mới nở, nơi đây sau khi được mưa móc cọ rửa
càng có vẻ vô cùng yên tĩnh, mấy con chuồn chuồn ớt vui thích
lướt trên mặt nước lạnh, tạo nên từng vòng sóng nước, giống như

tâm nàng đã bị rung động, không thể ức chế run run.

Nàng mặt trắng như tờ giấy,còn mặt hắn lại mang màu hồng phấn.

“Như thế nào, bảy năm không gặp, nhìn thấy bổn vương lại mất hết khí huyết thế kia?” Chân mang đôi giày đen mạ vàng đi thong thả
từng bước, hắn cười đến hết sức sáng lạn, một thân y phục đỏ sẫm ,
tay áo phất phất vô cùng tuấn mỹ.(Chỗ này ta hơi chém).

Nhưng, chỉ có Y Y mới rõ ràng, bề ngoài hoa lệ bên trong lại là tên giết người như ngóe.

“Ngươi muốn như thế nào!” Liếc thấy Tiểu Thanh phía sau đột nhiên
mặt không chút thay đổi tê liệt ngã xuống, nàng ngược lại ổn định tâm
thần, mặc dù mặt có thần sắc kinh hoàng, nhưng không còn phát run.

“Ba ba.” Hắn vỗ song chưởng,“Tốt lắm, xem ra không gặp bảy năm,
ngươi không quên bổn vương, bất quá, vết thương trên mặt đã khỏi hẳn,
trông ngươi vẫn là chướng mắt .”

Trong bảy năm đó, chỉ cần thịnh yến có hắn tham gia , tuyệt đối
không thấy được thân ảnh của nàng, chỉ cần là con đường hắn hay đi
qua, nàng thà rằng quanh quẩn đường vòng cũng tuyệt không muốn
đụng chạm hắn.

Bảy năm không thấy, cũng không kỳ quái đi?

“Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng, ta không có thời gian nghe
ngươi ở đây dài dòng.” Nếu là uy hiếp, hắn đã muốn làm được, nếu là
tới lấy tính mạng nàng, chỉ sợ, chính nàng không phải đối thủ của
hắn.

Gương mặt vốn tươi cười nghe thấy những lời này đột nhiên
trầm xuống, trừ bỏ mẫu hậu, hắn chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để
vào trong mắt.

Phi tử nho nhỏ này cũng dám đối hắn nói “Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng”?

“Ực.” Y Y nuốt nước miếng một cái, lui về phía sau vài bước, khi

lưng chạm vào kết giới trong suốt, nàng liền hiểu được, nàng không
còn đường lui.

Tim , lạnh hơn phân nửa……

“Lại đây.” Hướng nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, ngón tay đen tỏa ra quang mang u ám.

Nàng thầm kêu một tiếng hỏng bét, không kịp niệm chú, cả người đã
bị khống chế, không thể nhúc nhích, hai chân tự động bước vào trong
đình.

Ngồi ở phía trên ghế đá, hắn vươn duỗi đôi chân dài, ngay khi nàng
đến gần liền đem cả người nàng ôm vào lòng, cảm thụ được thiên hạ
trong lòng thân thể lạnh như băng, đáy mắt xẹt qua vẻ hài lòng. ( S
:Đồ dã man * Phụng phịu bỏ đi* ta không làm nữa , Hách ca: *nắm tay kéo lại*quay lại edit cho ta diễn nốt *trừng mắt* đang ôm
dở mỹ nhân).

“Bổn vương chính là đến xem, hoàng phi bảy năm sau cùng hoàng phi
bảy năm trước có cái gì khác nhau,” Ngón tay đen ở trên gương mặt
của Y Y dao động, hắn cười đến hết sức tà mị,“Quả nhiên là có chút
tư sắc, xem này, da thịt trắng noãn, một chút vết sẹo đều không có lưu lại.”

“Phải không? Vương gia, ngươi một chút không có đổi, vẫn làm cho
người ta chán ghét, thậm chí là ghê tởm.” Y Y cắn răng, xúc cảm trên
gương mặt làm cả người nàng nổi da gà.


Ngón tay dừng lại, hắn dùng lực chế trụ cằm của nàng, đáy mắt tràn đầy khinh thường.

“Ghê tởm? Ngươi chỉ là một đứa dân đen dám nói bổn vương gia ghê
tởm,” Mị mặt lại gần đi lên, hắn thổi khẩu khí, thấy nàng vẻ mặt hiểm
ác, không khỏi nhếch miệng cười,“Vậy ta sẽ cho ngươi biết như thế
nào là ghê tởm.”

Sắc mặt từ trắng bệch biến thành đen, Y Y trợn trừng mắt cái bản mặt đang tới gần.

“Cút ngay!”

Đôi môi ấm áp nhanh chóng như bão táp đặt lên đôi môi lạnh lẽo của nàng, qua lại mút thỏa thích.

Nàng cắn chặt răng, kháng cự đầu lưỡi hắn tiến vào, thân mình vẫn không thể động đậy.

“A!” Bên môi chảy ra tơ máu làm nàng đau đớn nhăn hai hàng lông mày, chết tiệt, hắn thế nhưng dám cắn nàng!

Còn chưa thốt ra câu chửi, ngực đột nhiên truyền đến đau nhức làm
yết hầu của nàng bốc lên vị lạ, chậm rãi cúi đầu, chủy thủ sắc
bén của bảy năm trước kia giờ đã muốn đâm vào một nửa, chỉ cần
tiếp tục đẩy thêm một chút, liền cắm thẳng vào trái tim nàng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.