Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 47: Vương Gia phu quân, ôm ôm!


Đọc truyện Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng – Chương 47: Vương Gia phu quân, ôm ôm!

Mùng mười tháng
năm, Hoàng đế Vũ Văn Hiên của nước Phượng dực đi Thái Sơn cử hành nghi
thức tế thiên, đi theo bên người có các đại thần, hoàng hậu, thái tử, và tất nhiên còn có cả vị Vương gia Vũ Văn Tinh nữa.

Nhưng dọc theo đường đi Vũ Văn Tinh chỉ ngồi ở trong xe ngựa mà không đi ra ngoài, bị đoàn người bỏ xa phía sau.

Xe ngựa rất rộng rãi, có thể cho ba đến năm người ngồi, cho nên mới chứa thêm được mấy người không liên quan.

Bạch Tiểu Thố đã sớm ngã nằm trên nệm êm ngủ khò khò. Trên khuôn mặt nhỏ
xinh hồng hào thỉnh thoảng có dính một chút nước miếng..

Phi Hoa
Ngọc ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thố, lười biếng nằm nghiêng trên nệm, đôi
con ngươi dài hẹp cười như không cười liếc nhìn
sắc mặt khó chịu của Vũ Văn Tinh, môi mỏng đỏ
tươi lơ đãng vẽ ra một đường cong hài lòng đầy khiêu khích.

Tiểu
Thố nhi thân ái không nỡ bỏ mặc hắn ở lại vương phủ một mình dưỡng
thương nên đã cố sống có chết năn nỉ Vũ Văn Tinh mang hắn cùng đi ra
ngoài. Tất nhiên là hắn cực kỳ vui sướng, mà nhìn sắc mặt khó coi của Vũ Văn Tinh thì hắn lại càng vô cùng vui thích!

Vũ Văn Tinh ngồi

đối diện với Bạch Tiểu Thố. Trong đôi mắt phượng như ngọc đen hiện lên
một tia âm lãnh. Nhìn bề ngoài thì có vẻ vô
cùng bình tĩnh nhưng trên thực tế nội tâm hắn đã sớm ‘sóng lớn mãnh
liệt’ rồi.

Tất nhiên là hắn không thích dẫn Phi Hoa Ngọc theo,
nhưng Bạch Tiểu Thố cứ bám riết không tha khiến hắn vô cùng nhức đầu nên nhất thời đã mềm lòng đồng ý, nếu không thì đâu đến lượt Phi Hoa Ngọc
có thể ngồi đây mà lên mặt chứ!

“Cửu vương gia, tại hạ khát, có
thể làm phiền Vương gia ngài rót cho ta một ly nước được không?” Có lẽ
không khí trong xe ngựa quá buồn chán, hoặc cũng có lẽ Phi Hoa Ngọc có ý định muốn làm chuyện xấu nên hắn hơi híp mắt lại, hữu khí vô lực mở
miệng nói, “Xe ngựa này ấy mà, quá tròng trành lắc lư, không chừng sẽ
làm vết thương của ta rách ra, đến lúc đó Tiểu Thố nhi lại đau lòng vì
ta nha!”

Lời của Phi Hoa Ngọc rõ ràng là nói cho Vũ Văn Tinh nghe, có điều ngụ ý, không những thế còn tương đối khiêu khích.

“Phi Hoa Ngọc, nếu như ngươi không phải là sư phụ của Bạch Tiểu Thố thì Bổn
vương đã sớm sai người ném ngươi khỏi xe ngựa rồi, há lại để cho ngươi ở đây bắn tên không đích*!” Vũ Văn Tinh nghe thấy thế nóng nảy nhếch mày
lên, lạnh lùng cự tuyệt, gân xanh trên trán có xu hướng nổi lên mãnh
liệt (*ví với lời nói và hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)

Đáng ghét! Vũ Văn Tinh hắn là người như thế nào mà lại dám sai hắn rót nước cho cái tên kia uống….uố…ng chứ!

“Nói như vậy, tại hạ quả thật phải cảm tạ Vương gia ngài không ném tại hạ
khỏi xe ngựa rồi!” Phi Hoa Ngọc tà tà cười một tiếng, liền vung tay lên
kéo Bạch Tiểu Thố đang ngủ say vào trong ngực mình, đưa ngón tay thon
dài nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của nàng, liếc mắt
nhìn Vũ Văn Tinh đang giận dữ. Phi Hoa Ngọc cười khẽ nói, “Tiểu Thố à
Tiểu Thố, con xem mặt mũi con có trọng lượng biết bao. Nếu không có con
thì vi sư đã bị Cửu vương gia đuổi ra khỏi cửa rồi!”

Phi Hoa Ngọc nói những lời này ra vẻ không khỏi uất ức, như thể hắn thật sự bị Vũ
Văn Tinh ức hiếp, sắp bị đuổi ra khỏi cửa đến nơi vậy.

Vũ Văn Tinh nhiú mày, vì cố gắng kiềm chế mà khiến cho quả đấm được giấu trong ống tay áo run rẩy.

Vô sỉ, vô sỉ, quả thực là cực kỳ vô sỉ!


“Sư phụ thối, đừng quấy rầy, để cho con ngủ nào!” Bạch Tiểu Thố rất ghét có thứ gì ‘ngọa nguậy’ trên mặt mình, đúng lúc này nàng lại nghe thấy
giọng nói của Phi Hoa Ngọc. Nàng mất hứng đẩy ngón tay làm càn của Phi
Hoa Ngọc ra, nhanh như chớp nhảy xuống nệm, lăn đến bên cạnh Vũ Văn
Tinh, dựng nửa người lên, giang hai tay ra, mắt to híp lại thành đường
thẳng, cười ngây ngốc với khuôn mặt đen như đít
nồi của Vũ Văn Tinh, “Vương Gia phu quân, ôm ôm, ta muốn đi ngủ!”

Sư phụ thối ồn chết đi được! Nàng không cần hắn ôm đâu!

Vũ Văn Tinh âm tình bất định* nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố nửa tỉnh nửa
mơ, rất muốn một cước đá văng nàng, nhưng khi nhìn thấy Phi Hoa Ngọc
đang mím chặt môi, hắn liền thay đổi chủ ý của mình trong nháy mắt.
(*Sắc mặt hay thay đổi, không biết tốt hay xấu)

Phi Hoa Ngọc, hãy chờ xem, người Bạch Tiểu Thố muốn dựa vào là Bổn vương, không phải ngươi!

Hừ!

Vũ Văn Tinh âm thầm hít một hơi, khom lưng ôm Bạch Tiểu Thố đang mơ mơ
màng màng vào trong ngực, đồng thời điều chỉnh tư thế ngồi để cho nàng ở trong ngực mình ngủ được thoải mái hơn.

“Ai dà, Cửu vương gia,
Tiểu Thố nhi tham ngủ như vậy, ngài ôm lâu nhất định sẽ không thoải mái, hãy để tại hạ làm thay!” Lúc Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố không kháng cự lồng ngực của Vũ Văn Tinh chút nào, còn lộ ra nụ cười rất vui vẻ thì trong lòng không có tư vị gì, nửa hí mắt, âm
dương quái khí* nói, “Cửu vương gia thân thể ngàn vàng, Tiểu Thố nhi nhà chúng ta ‘hưởng thụ’ không nổi!” (*chỉ tính cách, hành động quái gở,
không giống bình thường)


Tiểu Thố nhi đúng là không có lương tâm! Thấy sắc liền quên sư phụ thân ái hắn đây. Đáng đánh, thật đáng đánh!

“Phi Hoa Ngọc, trên người ngươi có thương tích, để Bạch Tiểu Thố đè lên vết
thương của ngươi, Bổn vương sẽ rất áy náy!” Phi Hoa Ngọc nhanh mồm nhanh miệng nhưng Vũ Văn Tinh cũng không phải hạng dễ chơi. Lúc này hắn ngoài thì cười nhưng trong không cười phản kích lại, ánh mắt lộ vè đầy hả
hê, giống như mũi tên có độc, lạnh buốt bắn về phía Phi Hoa Ngọc, mà mũi nào mũi nấy cũng có thể giết người.

“A, Cửu vương gia quả thật
rất quan tâm đến thương thế của tại hạ!” Phi Hoa Ngọc cắn răng nghiến
lợi nói, nụ cười trên mặt cũng lười ngụy trang,
gương mặt tuấn tú hoàn toàn trầm xuống, tạo dáng vẻ ‘chớ đến gần’!

Được, được, tốt thôi! Lúc này cứ coi như Vũ Văn Tinh tài, nhưng hắn cũng sẽ không đắc ý được lâu đâu!

“Hừ!” Vũ Văn Tinh thấy Phi Hoa Ngọc cuối cùng cũng yên lặng, nặng nề hừ một
tiếng, càng ôm Bạch Tiểu Thố mềm mại trong
ngực chặt hơn. Hắn dần dần cảm thấy trong lồng
ngực sản sinh ra một loại nhu tình trước nay chưa từng có, thật ấm áp,
đặc biệt thoải mái.

Phi Hoa Ngọc thấy vậy, sắc mặt càng không tốt, nụ cười lạnh lẽo khẽ xẹt qua môi mỏng của hắn.

Xem ra lần tế thiên này nên có một màn trình diễn thật đặc sắc mới được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.