Đọc truyện Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng – Chương 20: Gặp phải bại hoại
Bạch Tiểu Thố biến
thành thỏ, vùi ở trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ thẳng đến khi trời sáng. Còn bạn Vương Gia nào đó thì sắc mặt đen như mực, lại có một đêm mất ngủ.
Còn vì sao tâm tình Vương Gia lại không vui? Là bởi vì có một con thỏ nào
đó không chịu an phận mà vẫn luôn lộn xộn ở trong ngực hắn. Cứ nhích tới nhích lui chọc cho Vũ Văn Tinh vô cùng khó chịu.
Sau khi Bạch
Tiểu Thố biến trở lại hình người, Vũ Văn Tinh giơ tay lên, lấy chăn cuốn lại thân thể trần truồng của Bạch Tiểu Thố, trực tiếp vứt cả người và
chăn xuống dưới đất.
“Bạch Tiểu Thố, tự mặc quần áo cho tử tế rồi cút ra khỏi phòng cho Bổn vương!” Trước khi đi, Vũ Văn Tinh vẫn không
quên nghiêm khắc hét lên một câu với Bạch Tiểu Thố.
“Quỷ hẹp
hòi!” Bạch Tiểu Thố xoa xoa cái mông bị té đau của mình, rất tức giận
nhìn theo bóng lưng Vũ Văn Tinh đang đi xa mà làm một cái mặt quỷ, sau
đó bọc chăn lăn lên trên giường “đại giác” tiếp tục ngủ.
Hừ, nếu ngươi muốn ta cút ta cứ không cút!
Vì sao Bạch Tiểu Thố có thể càn rỡ như vậy? Còn không phải nghĩ rằng tạm thời Vũ Văn Tinh sẽ không về phòng sao.
Quả nhiên như Bạch Tiểu Thố nghĩ, Vũ Văn Tinh sau khi rửa mặt xong thì ra
khỏi vương phủ đi làm công vụ luôn. Có khi ba ngày sau vẫn chưa quay trở về vương phủ, mà Vũ Văn Tinh cũng không nói cho Bạch Tiểu Thố biết.
Bạch Tiểu Thố ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu bò dậy. Tới lúc ăn cơm trưa, từ lời của hạ nhân vương phủ biết được Vũ Văn Tinh đã ra khỏi cửa.
Có câu nói như thế nào nhỉ? Trong núi không có hổ thì khỉ xưng vương không phải sao…
Bạch Tiểu Thố vừa nghe Vũ Văn Tinh không có ở vương phủ liền biết cơ hội của mình đã đến. Dù sao thì trên danh nghĩa nàng cũng là một vương phi, nếu nàng muốn ra khỏi vương phủ thì ai dám ngăn cản nàng.
Hơn nữa,
Mạc Thanh chắc sẽ theo Vũ Văn Tinh ra ngoài làm việc, quản gia – người
quản lý lớn nhất cũng không ở đây, những hạ nhân kia lại càng không dám
cản nàng rồi.
Ăn cơm trưa xong, Bạch Tiểu Thố với vẻ mặt lười biếng thuận lợi bước ra khỏi cánh cửa vương phủ.
Ra khỏi cánh cửa này thì nàng không cần phải luôn cố gắng chạy trốn nữa rồi!
Bạch Tiểu Thố vừa đi vừa suy nghĩ về một vấn đề rối rắm.
Nếu như bây giờ không trốn, nàng ở lại trong vương phủ cũng có nhiều chỗ
không tốt, hơn nữa tên Vương Gia biến thái này lại âm dương quái khí như vậy, nói không chừng ngày nào đó hắn không vui, sẽ phái người lấy cái
mạng nhỏ của mình…… Nếu như bây giờ nàng quyết định chạy trốn,
đến cuối cùng nàng có thể trốn thoát hay không? Nếu mà bị bắt trở lại
lần nữa kết quả của nàng nhất định sẽ chết rất thảm á!
Aizzz,
trốn hay không trốn cũng là một vấn đề, thật ra việc nàng muốn nhất là
ra khỏi cuốn sách bại hoại này, trở lại thế giới hiện thực thôi.
Trên đường cái náo nhiệt, một đám người mãi võ hấp dẫn lực chú ý của Bạch
Tiểu Thố, làm nàng nhanh chóng quên đi vấn đề mình đang rối rắm.
“Oa oa, thật là giỏi!” Bạch Tiểu Thố xem đến say sưa, còn thỉnh thoảng vỗ tay la hét cổ vũ.
Những động tác đòi hỏi kỹ thật cao này lúc trước nàng chỉ thấy trên TV, hôm
nay được nhìn tận mắt, mới biết được có bao nhiêu rung động a!
Tục ngữ thường nói nơi nào càng nhiều người thì càng dễ xảy ra chuyện.
Đúng là không sai mà, sau khi bọn họ biểu diễn xong, liền cầm đồng la đi thu tiền.
“Cô nương, cho ít tiền đi!” Một tiểu tử hơn 20 tuổi da ngăm đen đi tới
trước mặt của Bạch Tiểu Thố, không ngại ngùng mà mở miệng.
Bạch
Tiểu Thố nghe xong, lập tức sờ soạng trên người của mình một lần, lại
phát hiện trên người mình một phân tiền cũng không có.
Người ta
dựa vào biểu diễn để kiếm cơm, dù sao cũng nên cho bọn họ ít tiền chứ,
nhưng trên người nàng một thứ đáng tiền cũng không có, làm sao bây giờ
囧!
“Cái đó…… Thật xin lỗi, hôm nay ta ra cửa không mang
theo tiền, lần sau ta sẽ trả cho huynh được không?” Ngượng ngùng cười
với tiểu huynh đệ kia một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố
chán nản nhăn thành một đoàn.
Không được, về sau nàng nhất định phải tìm cái tên Vương Gia biến thái kia đòi tiền tùy thân mới được!
“Ha ha, ra bên ngoài có nhiều lúc gặp phải khó khăn, cô nương không cần
phải để ý!” Tiểu tử ngượng ngùng cúi đầu nói xong, liền đi tới trước mặt người xem kế tiếp muốn thu tiền.
Vị cô nương này thật là đẹp a, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa có gặp qua cô nương nào đẹp như thế đâu.
Tiểu tử kia nói như vậy càng làm cho Bạch Tiểu Thố cảm thấy quẫn bách, chu
cái miệng nhỏ nhắn lên, bộ dáng kia xinh đẹp động lòng người, đưa tới
vài tên công tử nhà giàu nhìn chăm chú.
“Ta trả tiền dùm cho vị
cô nương này!” Đột nhiên, một thỏi vàng óng được ném vào trong đồng la
của tiểu huynh đệ kia. Theo âm thanh thanh thúy này vang lên, một công
tử mặc áo trắng, tay cầm quạt giấy liền đứng trước mặt của Bạch Tiểu
Thố, cặp mắt kia tràn đầy tà tứ.
Hắn đứng ở một bên nhìn cô nương này đã lâu rồi, da thịt thì mềm mịn, hơn nữa đôi mắt to tròn kia như
biết nói, thật là muốn câu hồn người khác mà.
Nếu có thể đoạt
nàng làm tiểu thiếp phòng thứ mười của hắn, mỗi ngày của hắn chắc chắn
sẽ triền miên trong nhuyễn ngọc ôn hương a!
“Cám ơn huynh!” Bạch
Tiểu Thố nháy nháy mắt nhìn một công tử tốt bụng đột nhiên xuất hiện,
quyệt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu cười nói, ” hôm nay ta ra cửa không
mang tiền, huynh nói cho ta biết tên trước, hôm nào ta sẽ trả tiền lại
cho huynh!”
Bạch Tiểu Thố không thích thiếu tiền người lạ, vì vậy mới nói như vậy, lại không biết lời này của nàng lại bị người có tâm
lợi dụng.
“Chỉ là một thỏi vàng mà thôi, cô nương cần gì khách
khí với tại hạ!” Bạch y công tử tự cho là phong lưu phe phẩy quạt giấy, sắc mặt xấu xí cười xấu xa với Tiểu Bạch Thố, “Chúng ta bèo nước gặp
nhau cũng coi như là duyên phận. Nếu cô nương không ngại thì đến hàn xá
của tại hạ ngồi chơi, chúng ta kết giao làm bằng hữu được không?”
“Được thôi, nhà của huynh ở đâu?” Bạch Tiểu Thố một chút đề phòng người khác cũng không có, rất sảng khoái mà đáp ứng.
“Cô nương thật sự rất sảng khoái, tại hạ nhất định phải kết giao bằng hữu
với cô nương!” Bạch y công tử bộp một tiếng thu hồi quạt giấy, âm thầm
nháy mắt gọi gia đinh coi chừng Bạch Tiểu Thố, để cho nàng không có cơ
hội chạy trốn.
Bạch Tiểu Thố không có một người bạn nào ở đây,
nàng chỉ muốn kết giao bằng hữu thôi, làm sao ngờ tới mình sẽ là nguyên
nhân tạo ra một hồi thiên hạ đại loạn chứ.
“Cô nương, cô nương,
người đừng đi với vị công tử này, vị công tử này không phải người tốt
đâu!” Tiểu tử biểu diễn mãi võ tinh mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đi cùng
với người đã trắng trợn cướp đoạt sư muội hắn vào hai ngày trước. Hắn
lập tức đuổi theo, lớn tiếng nhắc nhở.
Cái tên xấu xa kia, lúc này lại nhìn trúng vị cô nương xinh đẹp này. Thật là hèn hạ, xấu xa mà!
“Chuyện này liên quan gì tới ngươi, ngươi không lo mãi võ kiếm sống, lại dám
mắng chửi công tử nhà ta, có phải ngươi chán sống rồi hay không hả?”
Đám gia đinh lập tức giở thói ngang ngược càn rỡ tiến lên bắt tiểu huynh đệ kia lại.
“Này, tại sao người của ngươi có thể đánh người lung tung hả?” Bạch Tiểu Thố không nhìn nổi nữa, muốn chạy tới cứu người,
lại bị bạch y công tử đó nắm chặt ống tay áo.
“Cô nương, người
kia là người xấu, chúng ta không cần để ý tới hắn!” Hắn cố ý giữ chặt
ống tay áo của Bạch Tiểu Thố, trong miệng từ từ nói ra những lời lẽ đầy
thâm ý “Tại hạ muốn nhanh chóng kết giao bằng hữu với cô nương, chúng ta đi nhanh đi!”
Cái tên khốn kiếp này, sao dám phá hư chuyện tốt của hắn chứ!
“Ngươi buông tay ra, ta không muốn đi tới nhà của ngươi!” Bạch Tiểu Thố vô
cùng tức giận, dùng sức thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, muốn chạy tới
chỗ tiểu huynh đệ bị đánh.
Nhưng động tác của tên bạch y đó nhanh hơn Bạch Tiểu Thố nhiều, đuổi theo bắt được Bạch Tiểu Thố chỉ trong
nháy mắt, vác nàng ở trên vai của hắn.
“Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn đi theo bản công tử đi, ở chỗ ta không thiếu những kẻ khỏe mạnh hơn tên tiểu tử kia đâu, ha ha……”