Ái Phi Lên Ngôi!!!!

Chương 65


Đọc truyện Ái Phi Lên Ngôi!!!! – Chương 65


Chiêu Vũ Đế siết chặt ngón tay: “Trẫm vốn cho rằng chuyện ngày đó chỉ là vì lão Thất ham chơi dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, ai lại ngờ rằng lại có người mang tâm địa xấu xa, âm thầm dùng âm mưu quỷ kế hại bọn họ! Túi thơm của Lão Tam bị người khác trộn rồi hoán đổi, y phục của lão Thất cũng bị huân mùi lạ, việc này, các ngươi giải thích như thế nào!”
Trong nháy mắt, An Vương lập tức tỉnh rượu, vội vàng cúi sát đầu: “Phụ hoàng, việc này không liên quan gì đến nhi thần, vì sao phụ hoàng lại cho rằng nhi thần giở trò quỷ? Nhi thần và Vương Phi từ trước đến nay luôn yêu thương đệ đệ, làm sao lại đi hại bọn họ được!”
“Nếu không phải người ra tay chính miệng thừa nhận, trẫm cũng tuyệt không không tin là người Ánh mắt Dạ Lăng Bắc Sơn đảo qua hai người đang quỳ rạp trên mặt đất, lạnh lùng mở miệng hỏi: “Phụ hoàng, vì sao lại khẳng định chuyện đó là do đại ca đại tẩu làm?”
Hắn vừa dứt lời, hoàng hậu liền dẫn theo Hạ phi đi vào.

Nhìn thấy một màn này, Hạ phi hừ lạnh một tiếng, đáy mắt lộ ra oán giận vô cùng rõ ràng.
Chiêu Vũ Đế lạnh lùng nói: “Hoàng hậu, nàng tới nói ”
Hoàng hậu thân thiết nhìn nhi tử một cái, thở dài một hơi.


“Bổn cung ngày ấy biết túi hương có vấn đề, nên lập tức âm thầm đi tìm Thái Hậu, thỉnh người tra xét các cung nữ hầu hạ bên cạnh.

“Ngày đó, ngoại trừ Tử ma ma đã chạm qua túi thơm của Tam hoàng tử thì còn có một người, chính là nha hoàn Tâm Nhi.

Sau khi tra khảo nàng ta, nàng ta nói là do Đại hoàng tử sai khiến”.
An Vương lạp tức phủ nhận: “Không có khả năng! Xin mẫu hậu hãy cho người nọ đối chất với nhi thần, nhi thần oan uống “
Hạ phi bất mãn trừng hãn một cái: “Ngươi kêu oan uổng gì”.
Hoàng hậu nương nương nói xong, còn Bổn cung nữa đây.

Hoàng hậu lãnh đạm nhìn bà ta một cái “Không sai, Hạ Phi, muội nói đi.”
“Ngày đó Du nhị bị trọng thương, sau đó Tứ Vương Phi âm thầm nói cho nô tỳ biết y phục của hắn có vấn đề, nô tì tất nhiên muốn đi chất vấn những cung nhân đã từng đụng vào y phục đó, nhưng ba người kia không có ai thừa nhận ”
Nàng tiếp tục nói: “ phạt cũng không thể khiến những người kia mở miệng nói thật, nô tì chỉ đành phải sai người đến lục phòng của bọn họ, ai ngờ lục soát trong rương của một người lại cất dấu một phong thư, trên thư có vài chữ, viết Góc đông nam vườn hoa ”
Hạ phi căm giận nhìn chăm chăm An Vương: “Góc đông nam không phải là nơi cư ngụ của mẫu thân người Lạc tần sao, vườn hoa đó cũng tự tay nàng xử lý, ngay cả nha hoàn trong cung cũng không dám tùy ý đụng vào! An Vương không biết đã tìm ra được cái gì trong vừa hoa kia sao!”
An Vương đổ mồ hôi lạnh, nói: “Xin nương nương hãy cho biết, nhi thần thật sự không biết.”
“Tìm được vài đoạn rễ cây vĩ âm thảo, còn có thể nhìn ra là bị ngắt không lâu! Đây không phải là thứ đã gây họa cho Thất hoàng tử và Tam Vương gia sao!”
An Vương Phi dập đầu: “Xin phụ hoàng mẫu hậu và Hạ phi nương nương hãy tra rõ, việc này nhi thần và An Vương hoàn toàn không biết, chúng ta ngay cả chuyện Tam đệ thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không biết, làm sao có thể là thủ phạm, nhất định là có người vu oan giá hoa”

Hạ phi càng nghe càng phẫn nộ: “Vu oan giá họa? Khó cho người còn nói được, trong cung này, người am hiểu dùng hoa cỏ ngoại trừ Lạc tần thì còn có người khác sao, vĩ âm thảo là cái gì Bổn cung cũng không biết, người bình thường ai lại biết nó có thể thu hút ong vò vẽ được.

Nếu không phải được Tứ Vương Phi mách bảo, các người quả nhiên là làm thiên y vô phùng!”
Nàng nhiều lần nhắc tới Mai Ngọc Dương, nàng chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng đau đớn, sự tình phát triển đến nước này hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của nàng.
Không còn cách nào, Mai Ngọc Dương chỉ phải kiên trì tiến lên nói: “Tuy rằng đúng là trước mắt căn cứ theo đều chỉ ra có liên quan đến An Vương và Lạc tần, nhưng nhi thần cảm thấy đại ca và đại tẩu không phải loại người như vậy”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm! hắn là trưởng tử, ai biết ẩn dấu lòng lang dạ sói gì!”
Hạ phi vừa nghĩ tới tiểu nhi tử mấy ngày nay bị chịu tội thì chỉ cảm thấy được đau lòng và thầm oán.
Dạ Lăng Chi nguyệt nhịn không được xen vào một câu: “Nếu chỉ có Tam ca xảy ra chuyện thì thật ra có thể hiểu được, thế lão Thất nhỏ như vậy, nhi thần thật sự không rõ, vì sao đại ca muốn nhằm vào hắn.”
An Vương cũng thanh minh cho bản thân: “Đúng vậy phụ hoàng, lão Thất chỉ là một đứa trẻ, nhi thần hại hắn làm gì, không phải là làm điều thừa gây phiền toái cho mình ư?
Hạ phi trừng mắt một cái: “Bổn cung cũng mới biết được, trước đó không lâu Du nhi ở Nam Thư Phòng làm được vài bài thơ được phu tử khích lệ, ngay cả hoàng thượng đều tán thành hành văn bất phàm.


Có thể người lòng dạ hẹp hòi, nhìn thấy đệ đệ tuổi còn nhỏ nhưng tài hoa hơn người, chiếm được thưởng thức của phụ hoàng, trong đầu có bất bình”.
Lý do này, nghe sao lại cảm thấy gượng ép quá vậy……
Thế nhưng trong mắt Hạ phi, đứa nhỏ nhà mình là tốt nhất, tuổi nhỏ mà đã bộc lộ được tài năng, thêm hai năm nữa thì càng tốt!
Mặc dù lúc trước nàng cảm thấy vị trí thái tử vị không liên quan gì đến lão Thất, nhưng nghe nói thơ từ cả hắn được người khác khen ngợi thì không khỏi có chút động tâm.
Ai nói tuổi nhỏ thì không có cơ hội, nói không chừng lão Thất chính là thiên tài, so với các huynh trưởng thì giỏi hơn! Lão đại muốn bóp chết hằn từ trong nôi cũng không phải không có khả năng.
Nhận định như vậy, nàng làm sao còn có thể suy nghĩ đến những phương diện khác, một lòng chỉ nghĩ nhi tử nhà mình rất vĩ đại nên bị người khác ghen tị.
An Vương nghẹn khuất nói: “Nương nương, nhi thần đã nhiều năm không đến Nam Thư Phòng đi học, chuyện lão Thất được phu tử khích lệ, nhi thần làm sao có thể biết.”
“Chuyện này thì chưa hẳn, ngay cả tấm điện của Bổn cung điện cũng có người của ngươi, vậy thì trong cung có ngọn cỏ nào lay động, chỉ sợ ngươi còn rõ hơn ai khác!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.