Đọc truyện Ái Phi Được Ân Sủng FULL – Chương 37: Đưa Vào Lãnh Cung
“Lệ Tiên, nàng mua nhiều đồ như vậy cho ta làm gì chứ.
Chỉ cần nàng ăn với ta thì ta cũng có thể phong nàng làm Quý phi đấy””Vậy còn Thương Lạc?””Thì ta sẽ phong nàng ấy làm Hoàng Quý Phi””Người thật là biết nói đùa””Làm sao ta đùa với nàng được”Cả tối hôm Lệ Tiên thị tẩm không đổi người.
Thương Lạc đứng bên ngoài muốn diện kiến vua nhưng chỉ bị vua đuổi về.
Vì ngay lúc cô cầu kiến, vua đang làm chuyện mây mưa với Lệ Tiên, không quan tâm đến cô.
Mấy tháng trôi đi, Thương Lạc cảm thấy buồn chán, cô muốn rời khỏi cung.
Nhưng vua lại cho người ngăn lại, Thương Lạc rất tức giận.
Cô nhiều lần bỏ trốn, bị thị vệ bắt gặp, liền trình báo lên vua.
Vua cho người canh giữ phòng Thương Lạc nghiêm ngặt không cho ai ra vào.
Cứ tưởng như vậy đã là quá đáng, vua còn lấy lại danh hiệu Ái Phi của cô mà giao cho Lệ Tiên.
Vua ngay lập tức cho Lệ Tiên lên làm Hoàng Hậu ngay ngày hôm sau.
Thương Lạc cứ thế thất sủng và bị đưa đẩy vào lãnh cung.
Cô giờ cũng không còn là quý phi, cô chỉ là một phi tần không có địa vị trong hoàng cung.
Lệ Tiên ngày nào còn kính phục Thương Lạc bây giờ cũng trở mặt khinh thường.
Một hôm có một phi tần vừa vào cung.
Phi tần này tên là Phi Nga.
Phi Nga từng là bạn tốt của Thương Lạc lúc còn ở trong rừng.
Nay biết cô bị thất sủng, Phi Nga cũng trở mặt tất.
Đây là cuộc nói chuyện của hai người: “Phi Nga, sao cô ở đây?” “Tôi là phi tần, ở đây có gì sai”- ý khinh thường”Cô đã thành phi tần rồi à””Thì làm sao.
Mà nghe đồn, cô bị thất sủng rồi à?” “Phải thì sao?” “Ôi quý phi của tôi ơi, nay thất sủng rồi à.
Tội nghiệp quá, có cần tôi nói đỡ giúp cô trước mặt hoàng thượng không” “Không cần đâu.
Tôi muốn hỏi cô một chuyện” “Chuyện gì? Nói đi, nếu có thể giúp cô tôi sẽ cố hết sức”- ánh mắt liếc Thương Lạc, vô cùng khó chịu “Lệ Tiên và hoàng thượng…!Sao rồi?” “Hai người đó vẫn rất nồng ấm” “Mà Tường Nhi tôi giao cho Tú Ngân, cô ấy chăm sóc có đàng hoàng không” “Cô khỏi cần lo, cô ấy rất thương Tường Nhi của cô” “Vậy thì tốt quá” “Thôi ở đây hôi hám khó chịu quá.
Tôi đi đây”.