Ai Nói Xuyên Qua Hảo

Chương 22: Bàn Tử rất đáng ghét (hạ)


Đọc truyện Ai Nói Xuyên Qua Hảo – Chương 22: Bàn Tử rất đáng ghét (hạ)

Ban đêm, Vu Thịnh Ưu bị Ái Đức Ngự Thư
an bài ở căn phòng cách vách phòng hắn, hai phòng chỉ cách nhau bức
tường, vách tường mỏng tưởng chừng một quyền cũng có thể đánh nát vụn,
Vu Thịnh Ưu phi thường lo lắng nhìn, đi lên đông sờ sờ, tây sờ sờ, sau
đó quay đầu nhìn Ái Đức Ngự Thư hỏi: “Ta có thể đổi một phòng khác
không?”

Ái Đức Ngự Thư gật đầu nói:“Có thể a.”
Nhìn Vu Thịnh Ưu khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt vui mừng, hắn híp đôi mắt nhỏ, nói tiếp: “Ở trong phòng ta a.”
Tươi cười ở trên mặt cứng lại rồi, Vu
Thịnh Ưu trừng mắt nhìn hắn một cái, vẫy vẫy tay: “Ngươi đi ra ngoài đi, ta mệt chết, muốn nghỉ ngơi.”

“Được.” Ái Đức Ngự Thư cũng không làm
nàng khó xử, phất tay, vài tì nữ nối đuôi nhau mà vào, mang theo thùng
nước để tắm rửa, quần áo sạch sẽ đứng chờ.

Ái Đức Ngự Thư vỗ ngực nói: “Lão bà, nàng nghỉ ngơi đi, có nguy hiểm gì, nàng chỉ cần kêu một tiếng, ta lập tức có mặt!”

“Ta không phải lão bà ngươi. Ngươi mau
đi ra.” Vu Thịnh Ưu thở dài, không nề hà sửa đúng hắn, xua tay, mắt cũng không nhìn, đuổi hắn đi ra ngoài.

Ái Đức Ngự Thư cũng không giận, hớn hở
xoay người bước ra ngoài, đối với hắn mà nói, bản thân hắn lớn lên anh
tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, lại là môn chủ Quỷ Vực Môn, người có thể
luyện tới tầng thứ bảy của Ma Cầu Công, các nữ nhân trong môn, không ai

không dùng mị nhãn với hắn, không kẻ nào không thầm mến hắn. Nam nhân
xuất sắc như hắn,lại có nữ tử nào không thích? Sẽ không ~! Cho nên lão
bà chính là tạm thời kháng cự, chờ thêm hai ngày, nhìn đã quen mắt, sẽ
phát hiện, kỳ thật — béo mới là đẹp.

Vu Thịnh Ưu cởi quần áo, lười biếng
ngâm mình trong làn nước ấm áp, thoải mái nhắm mắt, ừm, bao lâu rồi
không được tắm rửa thoái mái như này ? Có lẽ là tinh thần thả lỏng, nàng bắt đầu nhận ra nàng đã lâu không dùng tới đầu óc. =”=

Trước mắt còn có ba bí ẩn, là ai bắt
phụ thân cùng các sư huynh đệ, vì sao lại bắt, vì sao lại ngụy tạo như
bọn họ đã chết, vì sao lại giá họa cho Quỷ Vực môn, hắn liệu có biết
quan hệ giữa nhị sư huynh và Quỷ Vực môn hay không, biết thì như thế
nào, không biết lại như thế nào?

Ách…… Thật phiền…… Cuối cùng vẫn không
rõ, phía sau màn độc thủ này rốt cuộc là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Nàng
có thể làm gì để cứu phụ thân và các sư huynh đệ?

Vu Thịnh Ưu tựa đầu ẩn vào trong nước,
nín thở, tới khi không thể chịu đựng nổi, từ từ nhắm hai mắt, mạnh mẽ
ngẩng đầu lên, từng ngụm từng ngụm hô hấp, mở to mắt, trong mắt một mảnh trong sáng, nàng không nghĩ được, một điểm đáng ngờ cũng không nghĩ ra
được.

Nàng thừa nhận nàng ngốc, nàng muốn làm hậu cung văn nữ chủ, chứ không phải làm nữ chính trong truyện trinh
thám, hay nữ chính trong tiểu thuyết võ hiệp, chính mình ngu xuẩn như
vậy…… Thật sự có thể cứu được phụ thân cùng sư huynh sao?

Những hành động của nàng, liệu có nằm trong kế hoạch của kẻ đứng sau màn độc thủ kia hay không?

Nàng…… Đến tột cùng có thể làm cái gì?

Đứng dậy, bước ra khỏi mộc dũng (thùng chứa nước tắm), cầm lấy khăn tắm, cuốn quanh thân mình, nếu…… Cái gì cũng không làm được…… Như vậy nơi nào mới là an toàn đây?

Ô…… ô…… Nhíu mày! Dùng sức nhíu mày! Cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó mạnh mẽ đấm mạnh vào bàn!

Nàng vừa đấm vừa rống to: “A a a a a a!!!
Thực phiền a! Cái gì vậy! Mẹ nó! Trốn trốn tránh tránh làm cái gì! Muốn
giết thì giết đi, muốn cái gì thì nói thẳng ra đi! Lão nương muốn tìm
người báo cừu cũng tìm khắp nơi không được! A a a a a! Tức chết ta !!
Rốt cuộc là ai! Rốt cuộc là ai bắt đi phụ thân cùng sư huynh của ta! Rốt cuộc là ai! Oa oa oa!”

“Lão bà! Nàng kêu ta sao?” Ái Đức Ngự
Thư anh dũng đẩy cửa phòng, vọt vào! Nga ~ Tiểu Ưu Ưu nhà hắn, bỗng

nhiên ở trong phòng kêu thảm thiết, nhất định là phát sinh chuyện gì
nguy hiểm ! Thân là nam nhân của nàng, đương nhiên phải xông tới trước
tiên!

Vu Thịnh Ưu sửng sốt, động tác chợt
ngừng lại, đầu cứng ngắc chuyển qua nhìn hắn, chuyện bất hạnh đã xảy ra, cái khăn tắm bởi vì nàng vừa rồi phát điên, đập bàn này nọ, sớm bị
lỏng, khăn tắm nó…… Nó…… rơi xuống …… = =

Vu Thịnh Ưu từng ảo tưởng qua nhiều
thứ, tưởng tượng khi mình đang tắm rửa, không mảnh vải che thân, có lẽ
sẽ bị một sát thủ anh tuấn bất phàm từ trên trời rơi xuống nào đó nhìn
thấy, có lẽ sẽ bị một mĩ nam nào đó không cẩn thận xâm nhập vào nhìn
thấy, có lẽ…… Có lẽ…… Cho dù tưởng tượng như thế nào, cũng không tưởng
tượng tới hắn — một bàn tử! Một Bàn Tử khóe mắt lông rậm! Một Bàn Tử
khóe mắt lông rậm còn cười thực đáng khinh!

A! Thượng Đế a! Ta rốt cuộc đã làm sai cái gì! Vì cái gì lại bị hắn nhìn hết sạch chứ!

Mỗ Bàn Tử sờ sờ cằm, thực bình tĩnh,
còn thật sự đánh giá Vu Thịnh Ưu nói: “Lão bà, nàng quả thật rất gầy,
nên dưỡng béo chút mới tốt.”

Vu Thịnh Ưu nghẹn miệng rốt cuộc không
nín được, mạnh mẽ bộc phát ra khí lực kinh người, chỉ thấy nàng vừa khóc lớn vừa ôm lấy mộc dũng lớn kia ném qua: “Ngươi cút cho ta!!!!!!”

Bàn Tử vô tội lắc mình, thực nhẹ nhàng
đưa một tay cũng đón được mộc dũng do Vu Thịnh Ưu ném tới, nước trong
mộc dũng ngay cả một giọt cũng không bị văng ra, hắn một tay nâng mộc
dũng, dùng ngữ điệu thật sự quan trọng nói: “Lão bà, nàng xem nàng, ngốc quá đi, mộc dũng lớn như vậy, ném không trúng ta, nhỡ đập vỡ cửa thì
làm sao, cửa vỡ, người bên ngoài sẽ nhìn thấy hết thì làm sao? Tuy rằng
nàng gầy, nhưng mà……”


Vu Thịnh Ưu rốt cuộc nghe không nổi
nữa, lăn lên giường, cuốn chăn khóc lớn: “Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ngươi mau cút! Mau cút! Oa ô ô……!”

Bàn Tử sờ sờ cái mũi, vô tội nói thầm:“A, khóc…… Tại ta sao?”[ Mỗ Nguyệt: Đúng vậy!]

Gãi đầu, cong má, xoay người đi ra, trên tay phải còn nâng bồn tắm Vu Thịnh Ưu vừa dùng qua……

Trong lúc Vu Thịnh Ưu bị người ta nhìn thấy hết, Cung Viễn Tu lại đang làm gì đây?

Ban đêm,

Cửa đại môn của Cung gia nam uyển khẽ
mở, một thân ảnh cao lớn lén lút từ bên trong chuồn ra, trên lưng hắn
đeo một tay nải nho nhỏ, chỉ thấy hắn cong người, nhanh chóng xuyên qua
trung đình, đi về phía tường biên, phi thân phóng qua.
Một đường chạy như điên ra khỏi cửa
thành, khi hắn đứng ở ngoài cửa thành, ánh trăng soi lên gương mặt tuấn
lãng của hắn, hắn mím mím miệng, trong ánh mắt tinh thuần tràn đầy kiên
định, hắn cầm tay nải, ngơ ngác nhìn đường xá nói: “Viễn Tu muốn đi tìm
nương tử! Đừng ai ngăn cản ta, Viễn Tu không sợ tối, không sợ đi một
mình, không sợ! Viễn Tu muốn đi tìm nương tử!”
Thực dùng sức gật gật đầu, còn nói một câu: “Tìm nương tử!” (Tu ca ngốc mà đáng yêu ghê há ^^)

Ưu a ~ Viễn Tu nhà ngươi đi tìm ngươi, chờ xem!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.