Đọc truyện Ai Nói Tôi Không Yêu Em – Chương 10
Kết quả “Không vội” của Ôn Cảnh Phàm chính là khi tiệc đính hôn bắt đầu, anh đã đến trễ, nhưng lại khăng khăng cho rằng mình không có trễ.
Lục tổng vốn đã chuẩn bị đi vào trong để tiến hành chương trình tiếp theo, nhưng vừa nghe tiếng động phát ra từ phía sau, lập tức quay lại đón tiếp, nhiệt tình như gặp lại người bạn tôt thất lạc nhiều năm.
Ôn Cảnh Phàm nở nụ cười nhàn nhạt, nói vài lời chúc mừng, rồi theo Lục tổng vào ghế ngồi.
Khách mời đã đông đủ, ai nấy đều ăn mặc sang trọng, buổi tiệc linh đình, đây chính là thịnh yến của giới thượng lưu. Kiểu tiệc đính hôn lộng lẫy này, khiến mọi người không khỏi có cảm giác không thốt nên lời đối với đôi tân nhân sắp phải đính hôn, dường như là mong chờ, mong chờ cặp đôi hạnh phúc viên mãn, sớm ngày kết hôn sinh con.
Thế nên mới có thể khiến khách mời có mặt đông đủ, không uổng phí thời gian để đến tham dự.
Tiệc đính hôn tiến hành đến đây, đã không còn việc của Tùy An Nhiên nữa, cô lại tiếp tục đứng ở phía sau cánh gà một lúc, mới thẳng lưng, xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa di chuyển, một người vẫn luôn cầm ly rượu trong tay nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn về phía bức màn hơi đung đưa, tay nâng ly rượu đến bên miệng, một hơi uống sạch.
Tùy An Nhiên sau khi vào phòng làm việc mới bắt đầu thả lỏng cơ thể, cô ngồi trên ghế, hơi khom người xoa bóp bắp chân đau nhức do đứng quá lâu. Kéo ngăn tủ ra, vừa định pha một tách trà lài, nhưng lại nhìn thấy chiếc điện thoại bị cô nhét vào trong ngăn kéo.
Cô một tay xoa nắn bắp thịt đau nhức, một tay mở khóa màn hình di động.
Có tám cuộc gọi nhỡ, đều do Văn Ca gọi tới. Cô nhìn đồng hồ đeo ở tay, gọi lại cho cô ấy. Không lâu sau, bên kia liền nhấc máy.
Tùy An Nhiên chưa kịp hỏi cô ấy ra sao, sau một tiếng “Alo” nhỏ nhẹ, liền bị tiếng khóc bất ngờ của Văn Ca làm cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệt, ba hồn bảy vía cũng chạy mất một nửa.
Cô an ủi vài tiếng nhưng càng làm cho Văn Ca khóc lớn hơn, dứt khoát một bên xử lý tài liệu, một bên yên tĩnh nghe cô ấy khóc. Đợi tiếng khóc của cô ấy dần nhỏ lại, Tùy An Nhiên mới hỏi: “Làm sao thế?”
Văn Ca thút tha thút thít, giọng nói có chút khàn, đáng thương nói: “Khi nào thì cậu mới tan ca vậy?”
“Đợi có người đến thay ca trực, là mình có thể về được rồi.” Dừng một lát, cô khẽ nhíu mày một cái, hỏi: “Hiện giờ cậu đang đứng trước cửa nhà chờ mình đấy à?”
Văn Ca cứ quanh co không chịu trả lời, chỉ mang theo tiếng khóc nói: “Chìa khóa giấu dưới thảm đâu rồi, sao cậu lại cất đi, mình đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”
“Lần trước mình quên mang chìa khóa nên đã lấy đi luôn, quên mất để lại chỗ cũ… Vậy cậu đợi mình thêm nửa tiếng, mình về ngay đây.”
Văn Ca do dự chốc lát mới buồn buồn nói: “Cậu tan việc rồi hẵng về, mình đợi cậu được mà.”
Tùy An Nhiên nhớ vừa rồi cô ấy còn khóc đến tủi thân như vậy, trong lòng càng lúc càng không yên, nhưng hiện giờ vẫn chưa có quản lý đến thay ca nên cô không thể rời khỏi được…
Cô khẽ cắn môi dưới, ngón tay đặt nhẹ trên mi mắt, rồi mới lên tiếng: “Vậy được, cậu đừng đi lung tung. Mình còn nửa tiếng nữa là tan việc rồi, đợi lát nữa sẽ mang về cho cậu món cổ vịt ở quán đối diện khách sạn nhé.”
Văn Ca dừng một chút, lúc này mới lẩm bẩm: “Cậu đang dỗ trẻ con đấy à…” Rồi ngắt máy.
May thay, hôm nay quản lý đến trực sớm, Tùy An Nhiên giao ca trực, ngay cả áo khoác cũng quên mang, chạy ra quán ăn đối diện mua món cổ vịt mà Văn Ca thích rồi mới về nhà.
Về đến nhà, liền thấy cô ấy đang ngồi xổm trước cửa nhà cô, hai tay ôm đầu gối, đầu chôn vào giữa hai cánh tay, chỉ có mái tóc đen nhánh là lộ ra ngoài.
Tùy An Nhiên đi đến trước cửa, ngồi xổm xuống nhìn cô ấy, nhẹ giọng gọi tên cô.
Kêu mấy tiếng vẫn không nghe cô trả lời, bèn nâng cánh tay cô ấy lên nhìn một cái, liền phát hiện cô ấy đã ngủ say đến chảy cả nước dãi…
Tùy An Nhiên nhìn cổ vịt đang xách trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu.
******
Ôn Cảnh Phàm lấy cớ buổi tối còn có cuộc họp, rời khỏi buổi tiệc sớm hơn dự định. Hộp kẹo cưới sôcôla hình trái tim hiệu Dove bị anh nhét vào túi áo khoác, mang theo đi ra ngoài.
Đêm mùa đông ở thành phố A đã có thể khiến cho người ta cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, cơn gió lạnh không biết từ đâu tới, gào thét thổi qua, đến cả ngọn cây trơ trụi cũng phải co ro đung đưa trong cơn gió rét.
Đại sảnh khách sạn Thịnh Viễn đang nghênh đón một đoàn khách du lịch vào ở, anh vừa mới bước từ trong thang máy ra liền bị đám người chờ ở cửa chặn đứng, việc đi ra ngoài cũng trở nên khó khăn.
Anh nghiêng người tránh đi, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy quản lý trực ca ở bàn lễ tân đang bận bịu giúp đỡ tiếp đón khách, trên môi là một độ cong vừa phải.
Trong trí nhớ của anh, khoảng thời gian trước, khi anh lần đầu vào ở Thịnh Viễn, vừa lúc chính là ngày Tùy An Nhiên trực ca đêm. Sau khi vẻ ngạc nhiên trong mắt cô dần dần tản đi, cũng là một nụ cười khéo léo như thế này.
Khóe môi cong lên một độ cong vừa phải, đôi mắt cũng như vầng trăng khuyết, đen nhánh sáng ngời.
Rõ ràng cũng là một nụ cười như thế, nhưng khi anh nhớ đến, lại phân biệt được sự khác biệt, cụ thể khác ở chỗ nào… anh lại không nói rõ được.
Trợ lý đã đem xe đậu sát ở cửa khách sạn Thịnh Viễn, nhìn thấy Ôn Cảnh Phàm lững thững đi ra, lập tức chạy lên giúp anh kéo cửa xe phía sau: “Tổng giám đốc Ôn.”
“Ừm, trở về căn hộ của tôi đi.” Anh ngồi vào trong xe, chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại di động đã vang lên.
Giọng Ôn Thiếu Viễn khó nén vẻ mệt mỏi: “Văn Ca bỏ nhà đi rồi.”
Giọng điệu điềm tĩnh, không chút hoảng loạn, dường như đã sớm đoán trước được sẽ có kết quả này.
Ôn Cảnh Phàm không tiếp lời, lẳng lặng chờ câu kế tiếp của anh.
“Chắc là đến nhà Tùy An Nhiên rồi, em đi xem giúp anh đi, nhân tiện đưa cô ấy về đây luôn.”
Chuyện của Văn Ca và Ôn Thiếu Viễn anh đương nhiên biết được chút ít, liếm đôi môi hơi khô, rất lâu sau mới đồng ý: “Được, em đi xem giúp anh, nhưng có thể đưa cô ấy về hay không, em không thể đảm bảo được.”
Bên kia im lặng một lúc, không nói được, cũng chẳng nói không được, cứ như vậy mà ngắt máy.
Không gian trong xe có chút yên lặng, anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn thẳng về phía trước, ánh đèn xa xa của tấm bảng hiệu có chút chói mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu, ánh đèn đó cứ như mực nước thấm dần vào trong nước, đầu óc bắt đầu choáng váng, mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ.
Trợ lý không thấy anh dặn dò, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn anh, anh ta hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, bây giờ ngài muốn đi đâu?”
Ôn Cảnh Phàm nhớ lại con đường lần trước từng đưa cô về, rõ ràng nói ra một địa chỉ: “Đi nơi này.”
Có đôi khi, con người rất kỳ lạ. Rõ ràng là những thứ không liên quan, nhưng lại vì một người, vì một việc mà ghi nhớ kỹ càng như vậy. Thế nên, giờ phút này Ôn Cảnh Phàm nhớ rõ nơi cô đang sống, cũng không biết giải thích như thế nào về sự khác thường của mình.
Đối với anh, Tùy An Nhiên quả thực rất khác biệt.
******
Văn Ca cúi đầu, ngồi ở mép bàn ăn nhìn người đang bận rộn bên trong, buồn bực không lên tiếng.
Trong phòng bếp, Tùy An Nhiên đang nấu ăn và trên người cô là chiếc tạp dề hình “Cậu bé bút chì trong trạng thái “lộ hàng”” mà cô rút thăm trúng thưởng ở siêu thị lần trước.
Mái tóc dài luôn bị cô buộc chặt đã được tháo ra, suối tóc mềm mại để phía sau lưng. Vì đã buộc trong một thời gian dài, nên mái tóc đen của cô hơi cong lại, dưới ánh đèn càng thêm mềm mại.
Đồ mặc ở nhà có hơi rộng, nhưng khó mà che được vóc dáng xinh đẹp của cô, chỉ một bóng lưng thôi cũng đã có thể nhìn ra dáng vẻ yểu điệu của cô rồi.
“An Nhiên…” Văn Ca dứt khoát nằm bò lên bàn buông mắt nhìn cô: “Tại sao cậu lại thích một người vô tâm như chú Cảnh Phàm vậy.”
Giọng Văn Ca hơi nhỏ, tiếng dầu sôi “sùng sục” trong bếp lấn át cả câu nói của cô, Tùy An Nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Cậu đói thì ăn chút gì lấp bụng đã, mình xào xong món này rồi múc thêm bát canh nữa là có thể dọn cơm.”
“Mình không đói…” Văn Ca lầm bầm một tiếng, nhưng cô ấy vẫn cầm đũa lên nếm thử mỗi món một ít.
Nấu xong món cuối cùng, điện thoại để trong túi tạp dề của Tùy An Nhiên chợt rung lên, cô lấy ra xem, khi thấy trên màn hình hiện lên ba chữ “Ôn Cảnh Phàm”, tay đang cầm nồi của cô bỗng khựng lại, mu bàn tay chạm phải thành nồi, nóng đến mức tay cô run cả lên, thiếu chút nữa là cầm không vững.
Cô một bên đưa tay mình để dưới vòi nước, một bên thì nhận điện thoại—–
“Xin chào, tôi là Ôn Cảnh Phàm.” Giọng nói bên kia trong suốt: “Là Tùy An Nhiên sao?”
“Là em.”
“Tôi đang ở dưới khu nhà em.”
“Hả…” Tùy An Nhiên ngẩn người, tiện tay đóng vòi nước, chạy một mạch đến phòng ngủ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu.
Sắc trời đã mờ tối, chỉ còn lại chút ánh sáng phía chân trời, từng ngọn đèn đường phía dưới tiểu khu được thắp sáng lên. Tùy An Nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa xe kế bên ngọn đèn.
Ôn Cảnh Phàm ngẩng đầu nhìn lên, khoảng cách hơi xa, chỉ có thể nhờ vào ánh đèn sáng ngời trong phòng để thấy rõ cô đang nhoài người ra phía cửa sổ nhìn xuống dưới này.
Anh nén nụ cười bên môi lại, chầm chậm lên tiếng: “Tôi đến để đón Văn Ca về.”
Tùy An Nhiên quay đầu lại nhìn người đang ngẩng đầu ngóng trông, hơi do dự nói: “Anh chờ chút, em đi hỏi cô ấy trước.”
Dứt lời, cũng không đợi Ôn Cảnh Phàm trả lời, che điện thoại lại, quay đầu hỏi Văn Ca: “Tình huống gì đây? Ôn Cảnh Phàm đang đợi cậu dưới lầu, nói là phải đón cậu về nhà.”
Văn Ca nghe thấy thế, lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Mình không về, bây giờ mà về mình sẽ bị lột da mất. An Nhiên tốt bụng à, cậu đừng đuổi mình đi mà, mình sẽ làm trâu làm ngựa làm việc nhà cho cậu… Tin mình đi, tin mình đi, tin mình đi mà.”
Tùy An Nhiên thiếu chút nữa là mắt trợn trắng, lườm cô ấy một cái, mới nhỏ giọng quát lên: “Chờ tí nữa phải khai báo rõ ràng cho mình!”
Văn Ca lập tức gật đầu, đáng thương nhìn về phía cô.
“Ôn tiên sinh…” Tùy An Nhiên hắng giọng, đang suy nghĩ nên ăn nói thế nào với anh thì…
Ôn Cảnh Phàm “hửm” một tiếng, âm cuối hơi giương cao lên, phát hiện cô đang chần chừ, anh liền sáng tỏ: “Có phải là không muốn theo tôi về?”
“Cũng không phải vậy…” Tùy An Nhiên cào tóc, đúng thật là đau đầu mà.
Bất luận là đối đáp với ông chủ nghiêm khắc, hay là đối phó với khách hàng khó tính, cô luôn có biện pháp xử lý ổn thỏa. Nhưng không biết tại sao, chỉ cần đứng trước mặt anh, liền không nói nên lời…
Ánh mắt cô rơi vào thức ăn vẫn còn bốc khói nghi nghút trên bàn ăn, chớt lóe lên một ý tưởng, ngay lập tức liền đưa ra chủ ý: “Văn Ca chịu đói cả ngày nay, cơm cũng chưa được ăn. Thời gian vẫn còn sớm, em cũng vừa làm một bàn đầy thức ăn, Ôn tiên sinh nếu như không có việc gì vội, có thể lên đây ngồi một lát. Cho dù phải đón cô ấy về, thì cũng phải để cô ấy ăn cơm trước đã, đúng không?”
Ôn Cảnh Phàm nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới sáu giờ mà thôi, đúng là vẫn còn sớm.
“Em ở tầng mấy?”
“Tầng 8.”
Ôn Cảnh Phàm “ừ” một tiếng.
Đây là anh muốn lên đây sao?
Tùy An Nhiên lại nhoài người ra cửa sổ nhìn xuống dưới, bóng người đang đứng nghiêm chỉnh cạnh cửa xe quả nhiên đã cất bước đi vào khu nhà trọ.
Cô đang muốn cúp máy đi ra cửa tiếp đón, liền nghe giọng nói trầm thấp nhưng lạnh lùng từ bên kia truyền tới, đọc lên tên của chính anh: “Ôn Cảnh Phàm.”
Tùy An Nhiên khó hiểu “Hả” lên một tiếng.
Anh giải thích: “Gọi tên tôi là được rồi.”