Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu

Chương 20


Đọc truyện Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu – Chương 20

Hứa Mặc không nói một lời đi đến trước mặt hai người, ánh mắt âm trầm như nhìn người chết, Hàn Ninh không hiểu sao cảm thấy có chút sợ hãi:

“H…Hứa Mặc?”

Anh không nhìn cô, mà trực tiếp đối mắt với người đàn ông đối diện, sau đó cường ngạnh kéo cô dậy, đi ra ngoài.

“Cậu làm gì vậy?”

Hàn Ninh bị lôi đi không hiểu vì sao, cố thoát khỏi cái tay đang cầm cô ra, nhưng khí lực của hai người chênh lệch quá lớn, bị kéo đẩy vào trong xe mà không thể phản kháng.

Cô quay sang nhìn người bên cạnh, giận điên lên:

“Cậu nổi điên cái gì thế?”

Hứa Mặc ném cho cô một ánh mắt lạnh lùng rồi khởi động xe, phóng như bay trên đường. Hàn Ninh sợ run người, vội vàng thắt dây an toàn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Năm phút sau, xe dừng lại trước một khách sạn năm sao, cô tiếp tục bị lôi đi, trực tiếp vào thang máy.

“Hứa Mặc, cậu làm sao vậy?”

Cô lo sợ hỏi, không quên dùng khí lực nhỏ của mình muốn giãy khỏi cánh tay kia ra. Thấy anh vẫn không nói lời nào, cô rốt cuộc cảm thấy có chút nguy hiểm, Hứa Mặc lúc im lặng là đáng sợ nhất.

Thang máy trực tiếp dừng lại ở tầng cao nhất, anh cường ngạnh kéo cô ra ngoài, vào một căn phòng, đẩy cô xuống giường, đè lên.


Động tác trôi chảy lưu loát khiến Hàn Ninh ngơ ngác không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện ra tay anh dang sờ vào khóa áo ở sau lưng cô.

Hàn Ninh vội vàng đè lại, đẩy anh ra:

“Cậu làm gì vậy?”

“Làm tình!”

Hứa Mặc nghiến răng nói, đôi môi lại mạnh mẽ hôn cô, đầu lưỡi bá đạo chiếm lấy khoang miệng khiến Hàn Ninh không thở nổi. Cái tay sau lưng cô cũng không chịu an phận , cường ngạnh kéo khóa xuống.

Cô ngửa đầu ra sau, cố gắng thoát khỏi nụ hôn bá đạo của anh.

“Hứa…ưm…”

Không kịp thở ra, môi anh lại lần nữa tiến tới.

Một lúc lâu sau, Hứa Mặc mới rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng mút cần cổ. Hàn Ninh có cơ hội thở dốc, cô hít một hơi thật sâu, dùng đầu gối thúc mạnh vào đũng quần của người nào đó.

“Hự…”

Một tiếng thở mạnh vang lên kèm theo đau đớn ở cổ, Hàn Ninh nhân cơ hội đẩy mạnh người đang nằm trên người mình ra.

“Bịch…”

“Cốp!”

Hai tiếng động đồng thời vang lên, tiếng vật thể rơi xuống sàn cùng âm thanh đầu va đập vào đâu đó.

Hàn Ninh thầm nghĩ, xứng đáng!

Cô lấy hơi ngồi dậy, xoa đầu gối, kéo lại cổ áo vừa bị kéo xuống ngực lên, nhìn người ôm đũng quần nằm dưới sàn đang im lặng nhìn cô.

Hai người nhìn nhau một lúc, cô dẫn đầu mở miệng:

“Tỉnh táo lại chưa?”

Anh không đáp lại, chỉ nheo mắt nhìn cô, sau đó trong vòng một giấy ngắn ngủi, Hứa Mặc bật người dậy, đè cô xuống giường.

“…Ưm..m!”

Đầu lưỡi bị điên cuồng mút lấy, bờ môi bị chà đạp nghiền ép, chiếc váy trực tiếp bị xé rách. Đôi tay bị đặt lên trên đỉnh đầu không thể giãy dụa, hai chân cũng bị đè xuống, không thể phản kháng.


Cô triệt để chọc giận anh rồi!

Hàn Ninh kêu thảm, hiện tại cô một chút phản kháng cũng không có, chỉ tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Đúng lúc cô cảm giác mình như bị ngạt thở, chân tay nhũn ra thì áp lực trên người rời đi.

Hàn Ninh nặng nề thở dốc, đôi mắt mông lung nhìn lên. Hứa Mặc bỏ tay cô ra, chống tay bên người cô, từ trên cao nhìn xuống hỏi:

“Không phản kháng nữa?”

Nói nhảm! cô hiện tại khí lực ngồi dậy còn không có.

Ánh mắt anh thâm trầm nhìn cô, tiếp tục nói:

“Biết sai chưa?”

Hàn Ninh mờ mịt nhìn anh, không hiểu.

Hứa Mặc nheo mắt lại, bàn tay luồn trong áo cô, mục tiêu lần này là khuy áo lót. Cô run người, cố gắng đè tay anh lại, gật gật đầu.

Anh vẫn chưa hài lòng, hỏi tiếp:

“Sai ở đâu?”

Tầm mắt cô di chuyển xuống phía dưới:

“Không nên đánh vào chỗ đó”.

Hứa Mặc mỉm cười nhẹ nhàng kéo. Tức thì cô cảm thấy ngực buông lỏng.

“Cậu…cậu…cậu….” – Cô trừng mắt không thể tin nhìn anh.


Hứa Mặc không để ý, anh cúi người xuống, tiếp tục hôn cô. Hàn Ninh nghiêng đầu tránh né, không thể tin nhìn anh:

“Cậu làm thật?”

Anh cười một tiếng:

“Tôi đã bao giờ nói mà không làm chưa?”

Sau đó nhẹ nhàng cởi cúc áo.

“H..Hứa Mặc, đùa thế là đủ rồi đó!” – Cô thất kinh kêu lên

“Tôi nói sẽ cho em ba ngày” – Anh nói – “Là để cho em suy nghĩ rồi nói chuyện với tôi, chứ không phải để em đi xem mắt”.

“Vậy chúng ta nói chuyện” – Cô ngồi bật dậy, chạy xuống giường.

Hứa Mặc bắt tay cô, kéo lại:

“Muộn rồi” – Cánh tay đè cô xuống giường – “Hiện tại chúng ta làm, ngày mai đi đăng kí kết hôn!”

“Hứa Mặc, cậu điên rồi!”

“Tôi không điên” – Anh nghiêm túc nhìn cô, bàn tay lại đặt lên ngực cô – “Tôi rất nghiêm túc!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.