Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Chương 7: Rừng phong yêu


Đọc truyện Ai Nói Ta Là Phế Vật??? – Chương 7: Rừng phong yêu

Sau khi rời khỏi Mộc Phong thành, các nàng hướng rừng Phong Yêu đi. Ở đó đặc biệt có nhiều yêu thú hệ Phong và gần Mộc Phong thành, cũng để cho các nàng rèn luyện tăng thực lực và cũng để giảm bớt một phần nguy hiểm cho các nàng.

Cùng mục tiêu khác của Nguyệt Băng là thu thập thảo dược để trở thành Luyện đan sư và Mục sư.

Cả hai đều cần tinh thần lực mạnh mẽ. Vì Luyện đan sư cần để khống chế lửa trong lò, chỉ cần sai lệch một tí thì dược liệu trong lò đan sẽ thành phế thải liền. Còn Mục sư thì cần tập trung tinh thần lực để chữa trị những vết thương, và cấp càng cao thì hiệu quả càng lớn, cấp càng thấp thì hiệu quả càng thấp.

Cái này là Nguyệt Băng vì Hàn Tuyết và Hạ Nghi vì nàng biết trên con đường cường giả này sẽ đầy nguy hiểm và không thể tránh khỏi giao chiến, vì thế các nàng sẽ bị thương không ít lần, sẽ nguy hiểm tới tánh mạng của mình mà trong các nàng không ai là Luyện đan sư hay Mục sư. Vì thế Nguyệt Băng nàng phải thành công trở thành Luyện đan sư và Mục sư. Đặc biệt Luyện đan sư và Mục sư rất ít, nên nàng càng phải thành công.

Đi qua rừng Phong Yêu là Kỳ Nguyên thành. Nơi đó là nơi các Luyện đan sư và Mục sư tập trung và rất nhiều dược liệu cần thiết. Nên cũng tiện cho nàng, nhưng trước khi đến các nàng cần rèn luyện tăng thực lực đã. Trên con đường này sẽ có bao nguy hiểm đang chờ các nàng.

Xung quanh rừng Phong Yêu rất nhiều người vì kế sinh nhai, dược liệu và tinh thạch của yêu thú có thể giúp tăng tu vi và nàng cũng cần yêu sủng cho riêng mình để giúp nàng luyện đan dược.

Từ lúc các nàng bước vào rừng Phong Yêu không ít người nhìn các nàng đánh giá, xem thường, ngưỡng mộ. Vì các nàng còn rất trẻ, còn xinh đẹp, nhóm chỉ có ba người khoảng mười năm mười sáu tuổi, ở đây thực lực các người khác cũng không kém và một nhóm đi rất nhiều người từ năm người trở lên, tuổi thì càng không thấp, nhỏ nhất là mười tám hai mươi tuổi. Trong đó có vài nhóm lính đánh thuê, cùng những tiếng bàn tán xôn xao :


” Thực lực bao nhiêu mà dám vào đây ? “

” Mới chút xíu tuổi đầu mà vào đây, không sợ chết sao ? “

” Xinh đẹp mà không có não ! “

” Tưởng ở đây dễ bắt yêu thú lắm sao mà dám đến. “

” Ngu ngốc ! Có vô không có ra! “

” Khoan ! Sao ta nhìn thấy cấp của cô nương áo trắng kia ? “

” A ! Hai người kia đều đã trên Trung cấp a ! “

” Thực lực không tệ a ! “

” … …… “

Những người vừa nói mấy câu kia có hiệu quả không nhỏ a. Nhiều người dùng thực lực của mình xem thực lực các nàng nhưng không được, chỉ có cấp cao mới thấy.

Mấy tiếng bàn tán, xôn xao đã làm cho Hàn Tuyết cùng Hạ Nghi giận dữ làm đỏ cả mặt. Họ nói gì các nàng cũng được nhưng không được nói tỷ tỷ của các nàng. Các nàng muốn ra tay lắm nhưng Nguyệt Băng cản không cho các nàng ra tay.

Nguyệt Băng thì thờ ơ mặc kệ mấy người đó nói gì, nàng cứ thẳng bước đi thẳng tiến vào trong vì nàng cũng không thích rắc rối. Nên nàng không dư hơi đi quan tâm những việc không đâu đó.


Cứ thế các nàng đi thẳng vào trong, mặc kệ lời ra tiếng vào. Nhưng không biết kẻ nào cố ý hay vô tình đụng ngay Nguyệt Băng. Không một tiếng xin lỗi cứ thế mà chạy đi, chạy rất nhanh làm cho mọi người xung quanh chứng kiến trợn nhìn.

Nguyệt Băng thì không sao, chỉ lùi lại vài bước và bất ngờ là nàng không cảnh giác gì cả, nàng là một sát thủ nên rất nhạy cảm, vậy mà không hề cảm nhận được gì, cứ thế mà bị đụng, chắc cô nương đó cũng không ác ý. Nhưng nàng chút ý ở cô nương đó một điểm là đôi mắt.

Chắc mọi người xung quanh thì không thấy rõ cô nương đó, chỉ thấy một hình ảnh hơn mờ nhạt. nhưng Nguyệt Băng nàng thì thấy rất rõ cô nương đó.

Là một cô nương khá xinh đẹp, có mái tóc màu xanh đọt chuối dài ngang lưng được xả tự nhiên, chỉ thắt vài cái bính nhỏ nhìn rất đẹp, nhìn vào nhưng có sức sống vậy cứ uốn lượn theo làng gió, cũng làm cho người khác nhìn vào thấy thoải mái, cảm thấy mát mẻ, đặc biệt là đôi mắt của nàng có màu xanh ngọc bích rất hợp với mái tóc của nàng, cùng cái mũi hoàn hảo và làn trắng như ngọc trai vậy, cùng với bộ y phục màu lục nhạt càng tăng vẻ đẹp thuần khiết của nàng, trên người nàng thoang thoảng mùi dược liệu hình như nàng là Luyện đan sư.

( Mục sư chỉ dùng lực tinh thần không dùng dược liệu. )

Nhưng nàng đặc biệt chú ý là là đôi môi anh đào ướt át đang lẩm bẩm nói gì đó. Nguyệt Băng suy suy nghĩ nghĩ rồi đột nhiên mở to mắt ra, nàng đã hiểu câu đó rồi, ý là :

” Mọi người đừng có chuyện gì nha, ta sẽ trở lại ngay ! “

Nhưng nàng không hiểu tại sao đi lo chuyện của người khác. Chắc cô nương đó khá giống một người bạn hồi nhỏ của nàng nhưng người bạn đó đã qua đời vì cơn bệnh hiểm nghèo, cũng có đặc điểm giống cô nương đó nhưng nàng không có mái tóc màu xanh đọt chuối mà màu nâu. Là Hiên Dạ Nhi. Nên cũng xin ra hảo cảm với cô nương đó nên cũng muốn giúp.


Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết thấy Nguyệt Băng bị người nào đó đẩy ra, còn không thèm xin lỗi một tiếng mà còn chạy đi mất hút. Các nàng liền chạy lại đỡ Nguyệt Băng cũng không quên chữi rủa cái người đụng phải tỷ tỷ của các nàng. Nhưng khi tới thì thấy Nguyệt Băng nhíu mày đang đâm chiêu suy nghĩ gì đó. Rồi đột nhiên trợn mắt lên làm Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết giật nảy mình.

Khi thấy Nguyệt Băng đã bình tĩnh trở lại, Hạ Nghi không tránh được lo lắng lên tiếng hỏi :

” Tỷ tỷ, có sao không? Cái cô nương kia thật quá đáng, đụng trúng người ta mà không xin lỗi một tiếng mà cứ thế chạy đi. “

” Hừ. Gấp cái gì cũng nhìn chứ ! Đã vậy còn không thèm xin lỗi. Cái người gì đâu ! Tỷ tỷ, người có bị thương chỗ nào không ? ” Hàn Tuyết lo lắng hỏi và xem xét nàng có bị thương chỗ nào không. Khi chắc chắn nàng không bị sao cả mới thở phào nhẹ nhõng.

Nghe thấy hai người ân cần hỏi han làm cho nàng cảm thấy có một tia ấm áp đang chảy trong lòng, nhẹ nhành lắc đầu nói :

” Ta không sao. “

Thấy Nguyệt Băng chắc chắn Hạ Nghi mới thấy thoải mái, không lâu thì chữi ầm cả lên và Hàn Tuyết cũng tiếp một phần, mà người bị chữi là cái người đã đụng phải Nguyệt Băng. Nguyệt Băng ngăn mãi đến nản phải rống lên mới chịu dừng. Mới có thể lên đường tiếp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.