Đọc truyện Ai Nói Ta Là Phế Vật??? – Chương 4: Mộc Phong thành
Nguyệt Băng cùng Hạ Nghi trốn khỏi Băng Phong gia, liền thuê xe đi. Các nàng chọn địa điểm đến đầu tiên là Mộc Phong thành. Ở đây, nổi tiếng về vùng đất gió, rất nhiều gió là khác. Còn có khá nhiều ma pháp sư hệ Phong và có thể trao đổi kinh nghiệm với pháp sư khác.
Nàng đến là để học hỏi, tăng kiến thức cho bản thân và càng muốn thử ma pháp hệ Phong mạnh tới mức nào, so sánh thử với người khác, ta mạnh hay ngươi mạnh.
Còn vì Ngọc Huyền, nàng ấy rất thích gió, có thể nói là yêu ! Ngọc Huyền thích đứng chỗ nào có gió, càng muốn đứng cùng Nguyệt Băng.
Theo cách nghĩ của Ngọc Huyền, gió sẽ thổi đi những nỗi buồn, những chuyện không vui cùng những giọt nước mắt không đáng có của nàng và Nguyệt Băng, cũng mang đến những niềm vui, những hạnh phúc cùng nụ cười đầy vui vẻ của Nguyệt Băng và nàng. Nàng, muốn gió thổi đi những chuyện không đáng có, nỗi bất hạnh, những chuyện đau lòng của Nguyệt Băng đi xa và mang nụ cười đến cho Nguyệt Băng thôi ! Chỉ nhiêu đó thôi ! Vì Nguyệt Băng rất ít nói ít cười với người khác trừ nàng.
Vì thế Nguyệt Băng chọn Mộc Phong thành là điểm đến đầu tiên. Xem xem có Ngọc Huyền có ở đó không ? Cũng hi vọng gặp được phụ mẫu !
Vì khuông mặt Nguyệt Băng và Hạ Nghi khá xinh đẹp nên dẫn đến nghẹt đường cùng rắt rối đến.
Nguyệt Băng cùng Hạ Nghi đang đi dạo trên đường cái, xem xem ở đây như thế nào có giống nơi Nguyệt Băng từng sống không ! Cũng muốn xem ở đây buôn bán gì ? Thật không ngờ nha~~~ ! Ở đây bán đủ thứ nào là vũ khí, nào là đan dược, nào là sủng vật đã thuần hoá,… Còn có bán thức ăn đủ loại, có tửu quán, có khách sạn… nhiều vô số kể.
Còn Hạ Nghi thì y như trẻ con. Đi hết gian hàng này sang gian hàng khác. Xem rồi lại xem, làm bao người si mê vì vẻ ngây thơ trẻ con của Hạ Nghi. Rồi quay lại nhìn Nguyệt Băng đang nhẹ nhành đi đang đi đằng sau, dùng khuông mặt dễ thương, đáng yêu nhất, nói:
” Tỷ tỷ có tiền không ạ ? Cho muội một ít được không ạ ? “
1 tệ = 100 đồng, 1 kim tệ = 1000 tệ, 1 đồng bạc = 10000 kim tệ, 1 bạc = 100000 đồng bạc, 1 đồng vàng = 1000000 bạc, 1 vàng = 10000000 đồng vàng. (đồng, tệ, kim tệ, đồng bạc, đồng vàng có hình tròn ở trong có hình tam giác và bạc, vàng có hình tròn ở trong có hình lục giác.)
Không nói nhiều, Nguyệt Băng dứt khoát đưa cho Hạ Nghi 100 kim tệ. Nếu theo, dân thường thì có thể ăn trong mấy năm.
” Á ! Không được đâu. Muội không dám nhận đâu. Nhiều lắm á tỷ, muội chỉ cần 100 tệ thôi ạ ! ” Nhiều như thế này, nàng sao dám nhận lấy !
” Không sao ! Cứ dùng ! Hết, tỷ đưa thêm ! ” Giọng nhẹ nhành, ôn nhu, dễ nghe như tiếng chim hót, thật trong, đưa vào tai mọi người xung quanh. Ai cũng không lên tiếng, làm cho tiếng nói vọng xa và họ thì hưởng thức tiếng nói ấy. Không biết bao lâu thì có tiếng nói ai đó phát ra:
” Giọng thật hay, vô cùng dễ nghe a ! “
” Người đẹp, mà giọng cũng hay nha~ ! “
” Còn là con nhà giàu có phú quý, thật hào phóng, thật thoải mái nha~ ! “
” Không biết con cái nhà nào ? Nếu được thì về làm dâu cho ta thì hay quá ! “
” Thôi đi, lão bà bà! Người dân nghèo như chúng ta thì sao họ để ý. “
” Đúng đó ! Họ rất kiêu ngạo, khinh thường chúng ta chỉ vì nghèo thôi. Còn không tiếp xúc nữa kìa ! “
” Đúng đấy ! Đừng mộng tưởng quá cao rồi té sẽ đau đấy. “
” … …….. “
Hạ Nghi nghe vậy liền thấy muốn cười. Không phải họ lúc trước miệt thị, khinh thường tỷ tỷ của nàng sao ? Chỉ vì không thể tu luyện sao ? Giờ thì… Haizzz… Nhưng khi nghe câu sau đó thì vô cùng tức tối và bực mình vô cùng. Vậy mà tỷ ấy thản nhiên như không. Bèn lên tiếng giải thích cho mọi người hiểu:
” Tiểu thư nhà ta không như thế ! Người vô cùng tốt, không khinh thường ai cả và đối xử với kẻ hầu người hạ vô cùng tốt ! Không hề đánh đập chữi bới với ai. Phải không tỷ tỷ ? ” Hạ Nghi quay lại lại nhìn Nguyệt Băng một cái. Rồi cất giọng lên rất nhẹ nhành, ôn nhu và tươi cười nói tiếp:
” Tiểu thư của ta cũng không thích người khác phân biệt giàu hay nghèo. Đối với tiểu thư, mọi người như nhau ! Đúng không tiểu thư ? ” Rồi sang Nguyệt Băng nhìn một cái nữa và tiếp tục nói:
” Mọi người đừng nghĩ xấu cho người ! “
Ai ai cũng nghe, nàng nói rất rõ ràng, ràng mạch. Ai ai cũng chấn động, không thể tin ! Nhưng suy nghĩ lại thì rất đúng a ! Y phục trên người tiểu cô nương kia là thượng hạng nha~ ! Còn là loại tốt nha~ ! Còn xưng hô tỷ muội nha~ ! Khi xin tiền thì cũng rộng lượng cho 100 kim tệ nha~ ! Họ sai, sai thật rồi ! Nhất thời mọi người không ai nói im lặng như tờ giấy, còn im lặng hơn trước. Ai ai xấu hổ cuối gầm mặt, không nói 1 lời, càng không dám nhìn thẳng họ. Hình như có khuynh hướng im lặng không nói.
Khi Hạ Nghi nói xong, thì nàng rất tự hào khi đi theo tỷ tỷ. Giờ ai còn dám nói xấu tỷ tỷ nàng nữa, nàng sẽ liều mạng với người đó, mặc dù cấp bậc thấp hơn, nàng cũng liều. Vì tỷ tỷ nàng, nàng dám làm tất dù trời có cản đi nữa, dù có thể chết thì nàng cũng nguyện ý.
Còn Nguyệt Băng khi nghe xong, nàng nhìn Hạ Nghi một cái, tán thưởng nàng, giỏi cho một cái Hạ Nghi dám nói như thế. Làm nàng ngượng ngạo xấu hổ muốn chết. Nàng nào có như thế ! Nàng làm vậy đối với những người xứng đáng có thôi ! Và còn tuỳ cảm hướng của nàng ! Nhưng lần này, Hạ Nghi muốn bảo vệ nàng, hướng người giải thích. Nên nàng bỏ, nếu có lần sau nàng sẽ chuồn trước và hảo tâm hướng Hạ Nghi dạy bảo lại !
” Thôi, Hạ Nghi ! Người không biết không có tội. ” Nguyệt Băng nhẹ nhành nói.
Càng làm mọi người xung quanh xấu hổ hơn. Họ sai rồi ! Đừng nữa mà! Xấu hổ a xấu hổ… Nhìn đi a nhìn đi… Người tốt thế mà họ lại…..Haizzz….Tất cả là do họ nha~~! Đúng là đời có câu ” Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người ! “. Giờ họ đã hiểu rồi !
” Nhưng tỷ tỷ, họ xúc phạm… ” Hạ Nghi chưa nói hết câu đã bị Nguyệt Băng ngắt lời.
” Thôi nào ! Bỏ được liền bỏ, tha được liền tha. ” Nguyệt Băng ôn nhu khuyên nhủ Hạ Nghi.
” Tỷ có thể, nhưng… ” Hạ Nghi một lần nữa bị Nguyệt Băng chặn lời nói.
A bức xúc nha~ ! Tỷ tỷ, dù gì người cũng để muội nói hết câu chứ ! Người cứ chen ngang vào thì sao muội nói được.
” Hạ Nghi, chúng ta còn có việc. Đừng nên so đo nữa ! Đi, đi nào ta dẫn muội đi tìm khách sạn nghỉ chân. ” Nguyệt Băng cũng nhẹ nhành nói và quay đi hướng khách sạn mà đi.
Hạ Nghi thấy thế, cũng không so đo nữa ! Tuy cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng cũng đành đi theo Nguyệt Băng.
Sau khi tìm được chỗ nghỉ chân thì các nàng thuê hai gian phòng thượng hạng mà nghỉ mệt.
Khách sạn này có tên Phong Nhã, được sơn màu trắng, trang trí đơn giản mà quý phái đúng chất dành cho người có tiền có quyền, cùng các chậu cây xanh và những loại hoa đẹp các loại, nhìn vô cùng thanh nhã và thuộc về Băng Phong gia.
Toàn đại lục đều có tài sản của Băng Phong gia, thường thêm chữ Băng hoặc chữ Phong vào đó, là gia tộc đứng đầu Hạ Huyền đại lục, cũng là gia tộc ẩn tàng ở Lam Hạ đại lục, Hạ Huyền đại lục, Bích Hạ đại lục cùng cái tên khác Thiên Dạ gia của phụ thân nàng và giờ nàng là gia chủ vì trong vòng không có chứa đồ gia tộc và chiếc nhẫn để chứng minh là gia chủ, càng ít người biết mặt của người gia tộc Thiên Dạ. Nói cho cùng gia tộc của Nguyệt Băng là vô cùng lớn, cả người hoàng thất cũng kính sợ vài phần.