Đọc truyện Ai Nói Ta Là Phế Vật??? – Chương 17: Kỳ nguyên thành
Trên đường ra ngoài đoàn người Nguyệt Băng gặp không ít dong binh theo một quy luật nhất định, trong ít ngoài nhiều, cũng không ít kẻ cướp đi thành quả của người khác. Không may đoàn người Nguyệt Băng cũng may mắn được cái “ nhận định ” này, gặp không ít phiền toái, đa số người ở đây thấy đoàn người Nguyệt Băng từ trong trung tâm đi ra. Nên họ nghĩ đoàn người Nguyệt Băng có nhiều đồ tốt, tuổi lại trẻ, y phục thượng hạng hay nói là kẻ có tiền, lòng tham lam của họ nổi lên, cũng mong thần may mắn mỉn cười với họ.
Nhưng đối với đoàn người Nguyệt Băng mà nói chỉ có mộtchữ “ phiền ”, hai chữ “ rất phiền ”, ba chữ “ vô cùng phiền ”. Khi vượt qua nữa ngày đường, đầy bao nhiêu khó khăn trông gai đầy gắt rối đã đến được mục đích kế tiếp là Kỳ Nguyên Thành.
************* phân cách tuyến vài giờ trước *************
“ Ê ! Đứng lại ! ” Người lên tiếng là một người trung niên khoảng ba mươi ba mốt, dung mạo nhìn tạm ổn chứ không quá xấu, để râu quai hàm, mặc y phục nâu theo kiểu mạo hiểm giả dong binh đoàn ( Công hội Lính Đánh Thuê ), trên tay là cây đại đao lớn, lớn tiếng nói.
“ Chuyện gì ? ” Hạ Nghi định lên tiếng nhưng Hàn Tuyết nhanh hơn, vì nàng thấy họ lai giả bất thiện ( * ). Nguyệt Băng nhíu mày nhìn tám người đang đi đến.
( * ) Lai giả bất thiện: ý chỉ người đến không có ý tốt.
“ Đưa hết đồ của các ngươi ra ! ” Lên tiếng là một nam tử gần ba mươi, tóc buột cao, mặc y phục xám tro, trên tay là hai cây lưỡi hái bán nguyệt, đi đến chỗ người vừa mới lên tiếng đứng, vẻ mặt bất thiện.
Đám người Nguyệt Băng nghe mà mặt lạnh băng, càng lúc càng lạnh, tỏa ra hàn khí xung quanh, đặc biệt là Nguyệt Băng. Nàng cười nhạt, muốn cướp đồ của nàng sao ? Thật nực cười ! Nàng không cướp của họ là may rồi mà còn dám cướp của nàng, thật là chê sống lâu mà.
“ Nếu không thì sao ? ” Nàng lạnh lùng hỏi, ánh mắt sắt bén nhìn họ, giọng nói phiêu đãng trên không càng làm cho người rợn người vì tiếng nói không độ ấm nào.
Dong binh đoàn kia tự dưng rùn mình một cái mà không hiểu lí do !?? Vì nụ cười nhợt nhạt kia !?? Hay là câu nói kia ??? Hay ánh mắt sắt bén kia ??? Đoàn trưởng dong binh đoàn kia cũng chính là người đã chặn đường đám người Nguyệt Băng khó có thể tin nhìn các nàng, rồi lại nghĩ bọn chúng chỉ là đám nhóc mới lớn, làm sao có thể có kinh nghiệm thập tử nhất sinh ( * ) như bọn họ ? Làm sao có sát khí ẩn chứ ? Làm sao có thể đánh thắng họ ? Nghĩ vậy hắn cười to lớn tiếng nói [i]( Sally: Vị huynh đài kia à ! Huynh nhằm rồi ! Nàng là sát thủ a !~ Không có sát khí nặng như thế thì làm sao sống được trong giới hắc đạo không có tình người kia chứ !? Chưa nói hai nàng kia được nàng huấn luyện đến yêu thú ở đây còn sợ kìa !!! Còn hai người kia là người đại gia tộc thì được huấn luyện từ nhỏ rồi !!! Và rất nhanh thôi huynh sẽ hối hận vì chuyện này ! )[/i] :
“ Cướp chứ sao!?
( * ) Thập tử nhất sinh: ý chỉ vào sống ra chết, chiến đấu trong nguy hiểm nhiều nên rút ra nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu.
Con bà nó ! Dám cướp đồ của tỷ tỷ nàng ! Hạ Nghi càng nghĩ càng tức, dám cướp đồ trước mặt nàng thì thôi chứ ! Còn dám đòi cướp đồ của tỷ tỷ nàng, còn ngay ngắn trước mặt nàng nữa chứ ! Đúng là chê tuổi thọ dài mà ! Khụ khụ… Nếu muốn cướp cũng phải đợi lúc nàng không có ở đây chứ ! Hừ hừ… Tức thật mà !!!~ Nếu để các nàng biết được thì không đến phiên nàng ( Hạ Nghi ) tức đâu. Mà người tức đầu tiên là Nguyệt Băng nàng.[i] ( Sally: “ té ghế ngã ngửa ” “ lòm còm bò dậy ” Muội bái phục tỷ !!! Hạ Nghi: “ cúi đầu ủy khuất ” “ se se áo ” Người ta muốn nhìn tỷ tỷ ra tay mờ ! Sally: “ lảo đảo ngã nghiêng ngã ngửa ” “ lau mồ hôi ” “ im lặng vài giây ” Mặt kệ, ta viết tiếp !~ ”[/i]
Hỏa Tuyền im lặng nhìn đám người mới đến như bọn ngốc, cướp ai không cướp lại đi rước tai họa về thân. Tuy quen biết chưa lâu nhưng có một đề hắn rõ nhất là hai nàng Hạ Nghi cùng Hàn Tuyết
coi Nguyệt Băng là đất, là trời, là thần. Mà chúng lại đi cướp của các nàng, không biết sẽ như thế nào nhỉ ? Có thảm tới mức không lở nhìn không nhỉ ? Thật mong chờ mà ! Hỏa Tuyền cười lạnh nghĩ. [i]( Sally: Ca thật phúc hắc mà !~ )[/i]
“ Lên !!! Đánh cho cha mẹ nhìn không ra a !~ ” Hạ Nghi lớn tiếng nói liền tiến lên đánh, nhưng chỉ sợ bạt miêu trợ trưởng ( * ). Còn đám người Hàn Tuyết cũng liền tham gia trận đấu, chỉ duy nhất có một người ngoài cuộc đứng nhìn là Nguyệt Băng. Không phải nàng không lo mà bọn chúng quá yếu đi, chỉ cần có nguy hiểm tới bọn họ nàng mới ra tay, cũng không phải hai người các nàng ngứa tay sao ? Bây giờ là cơ hội tốt của các nàng. Nên nàng càng không lên ra tay. [i]( Sally: Muội thấy hành hạ người khác đúng hơn. )[/i]
( * ) Bạt miêu trợ trưởng: ý chỉ nóng nảy làm hỏng việc, theo ta ngược lại là nàng Hạ Nghi nóng nảy nhưng được việc.
Hạ Nghi vừa ra tay liền giam cầm một người trong thủy cầu rồi, còn tên kia thấy đồng đội bị giam cầm liền định sử dụng ma pháp cứu người thì phát hiện dưới chân không thể nhúc nhích được, thấy phía dưới là một khối băng. Ừ ! Đây là chiêu duy nhất tỷ tỷ dậy để giam cầm người khác. Rất hiệu quả nhưng nàng chỉ học được có chiêu này, vì đây là thuộc hệ băng, là dạng khác của thủy hệ. Còn một dạng khác nửa nhưng rất hiếm gặp là hệ hàn, dạng khí và nó rất lạnh, vô cùng lạnh nữa là đành khác.
Sau khi khống chế họ xong, nàng dứt khoát sử dụng tay chân, một đấm bên phải, một đấm bên trái, một đấm dưới bụng, một cước dưới hạ bộ ( là tiểu đệ đệ ấy ) cùng lúc thuật đóng băng cũng hết thời gian, đồng thời vang hai tiếng kêu thê thảm. Hạ Nghi nghi hoặc nhìn cái tên bị nàng giam cầm không hiểu tại sau tên đó cũng kêu đau.
Còn Nguyệt Băng nhìn nàng ( Hạ Nghi ) sử dụng các thế võ hiện đại do nàng dạy cho Hạ Nghi, tuy còn chưa đúng cho mấy, lực không mạnh cho cam, nhưng duy chỉ có đòn cho một cước ấy à, là chắc chắn trăm phần trăm là đau đớn vô cùng. Còn cái tên kia vừa kêu ké ấy á, chỉ sợ đến lượt mình là cái chắc, làm gì mà dám đau thay cho tên đó chứ, coi chừng chỉ sợ là mất con nối dõi luôn khi đau thay cho tên đó. Chậc chậc. Nguyệt Băng đứng xem mà chậc lưỡi thay mà bình phẩm nghĩ. [i]( Sally: Tỷ còn gì để nói không !!?? Nguyệt Băng: Còn. Mà từ từ đã. Sally: Móa nó ! “ xỉu ” )[/i]
Hạ Nghi nhìn tên đó từ trên xuống dưới từ dưới lên trên nhìn qua nhìn lại nhiều lần mà không có manh mối gì. Rút ra kết luận, mặc kệ hắn. Mà nàng đâu hay, trong khi nàng nhìn chằm chằm hắn thì hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, run rẩy trong thủy cầu làm nước cũng rợng sóng theo, nhìn vào thì tưởng muốn thoát ra giúp đồng đội, thật ra sợ tới mức run lên, cũng may chưa tới mức che chỗ kia lại. [i]( Sally: -.-” )[/i]
Hạ Nghi quay lại nhìn tên mà nàng cho một cước đang che chỗ kia đang lăn qua lăn lại dưới đất kêu đau. Ừ ! Có hiệu quả, tỷ tỷ nói không sai đánh kẻ xấu chỉ cần cho vài cước vào chỗ đó là được. Nhưng tại sao nàng vừa cho một cước thì ngã lăn rồi !? Thôi mặc kệ, nàng lại cho hắn thêm vài đạp không may lại trúng chỗ nào đó làm tên kia kêu thêm vài tiếng kêu thảm thiết thì hoa lệ xỉu.
Nhưng nàng đâu nghĩ tới câu hỏi kia cho bọn người nào đó biết, đặc biệt là nam nhân. Nữ nhân thì vỗ tay khen hay, nam nhân thì dơ dao dơ đao dơ kiếm đi giết chết cái người nào đó để bảo vệ con cháu sau này của họ. Và đám người đang có ở đây đang nhìn hắn bằng một cách đồng tình, càng rút ra kết luận chọc tới nàng, đặc biệt là nữ nhân hay nữ tử. [i]( Sally: “ lau mồ hôi ” Tỷ hay ! Nguyệt Băng: Qúa khen ! Qúa khen ! Sally: “ hét ” Tỷ dạy hư trẻ nhỏ rồi !?! Nguyệt Băng: Trẻ nhỏ dễ dạy! Trẻ nhỏ dễ dạy !! Sally: “ ngất ”