Ai Nói Ta Là Phế Vật???

Chương 1: Chết lãng xẹt, xuyên không lãng nhắc


Đọc truyện Ai Nói Ta Là Phế Vật??? – Chương 1: Chết lãng xẹt, xuyên không lãng nhắc

Hôm nay, Nguyệt Băng nhận nhiệm vụ án sát Lý Bách trùm buôn ma tuý lớn nhất Á – Âu. Đồng hành là cô bạn thân Yên Như Ngọc Huyền.

Trên một chiếc phi cơ tự động có một cô gái đang chuẩn bị hành trang cho nhiệm vụ của mình. Và chiếc phi cơ đang tiến đến nơi thực hành nhiệm vụ là một toà nhà bảy mươi tầng, cũng là trụ sở chính của Lý Bách trùm buôn ma tuý. Khi phi cơ đáp xuống, cũng chính là toà nhà đối diện.

Nguyệt Băng lấy một cây súng đã chuẩn bị sẵn ra mà bắn vào toà nhà đối diện. Một cộng dây hiện ra từ cây súng cấm thẳng vào toà nhà, cầm chắc sợ dây mà đi qua đó. Tặng kèm là nắm đấm phá vỡ tấm kính mà vào. Khoảng 15 phút, Nguyệt Băng ra khỏi cũng là lúc toà nhà vang báo động đỏ.

Lý Bách trùm buôn ma tuý chết mà không có một dấu vết để lại. Chỉ có một cây châm nhỏ trên đầu Lý Bách, trên châm đã được boi độc lên, độc là do Nguyệt Băng chế tạo ra, không thuốc giải, dính là chết không kịp ngáp, vô cùng nhỏ khó thấy. Và người hướng dẫn chỉ điểm là Ngọc Huyền. Nhiệm vụ hoàn một cách thuận lợi và nhanh như mọi khi.

Sáng hôm sau, như mọi ngày dòng người tấp lập đông đúc, từng chiếc xe từng con người đang đi trên con đường hằng đi. Trên con đường đó, có một đường đến trường Ánh Sáng có hai nàng xinh xắn đang dắt tay nhau đi bộ. Đó là Nguyệt Băng và Ngọc Huyền.

Hai nàng đang dắt tay nhau đến trường vô cùng vui vẻ thì gặp một cảnh vô cùng hại mắt. Có một chú chó nhỏ đang giải quyết nỗi buồn sâu thẩm là tiểu tiThấy

thế bèn rủ nhau phá nó chơi cho đỡ buồn. Nguyệt Băng lấy một cụ đá ưa chi nhỏ cỡ chừng một nắm tay người lớn, còn Ngọc Huyền lấy hai cục đá cỡ cũng nhỏ thôi chừng hơn một nắm tay người lớn à, và cùng đồng thanh đếm :

” 1~2~3~ ! Chọi ! ” Giọng nói thán thóthai nàng vừa dứt cũng cùng lúc có ba vật thể lạ bay về hướng chú chó nhỏ đánh thương.

Khi bị dính đòn của hai nàng, chú chó nhỏ vô cùng tức giận, quay quắc lại chỗ hai nàng mà chạy với tốc độ nguy hiểm cũng ngừng luôn việc đang tiến hành.

Hai nàng thấy nó chạy lại, không suy nghĩ nhiều đã bỏ chạy. Vì nó là một con chó to lớn và giống loài hung tàn nhất chứ không phải chú chó nhỏ đáng thương. Vừa chạy hai nàng vừa la làng la xóm ( cái này gọi là chơi ngu ! ).

” A a a a a… ! Cứu với ! ” Một tiếng hét kinh thiên động địa của Ngọc Huyền phát ra làm cho mọi người xung quanh nhất tề giật mình.

” Mẹ kiếp ! Con chó kia sao mày đuổi theo tụi tao hoài vậy hả ? Đồ chó điên ! Đồ chó thần kinh ! @#%&£€[email protected]#%&… …. ” Hàng loạt tiếng chữi tục phát ra từ một người con gái xinh đẹp tuyệt trần. Không những thế còn la làng la xóm làm cho trời đất rung chuyển, càng làm cho mọi người kinh thế hải tục hơn.

Chú chó dường như hiểu, càng tăng cường tốc độ nhanh hơn, khung mặt càng dữ tợn hơn và cùng tiếng sủa vang lên không ngừng.

Mọi người nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa cùng tiếng chó sủa vang xa kia. Đồng loạt quay đầu lại nhìn, thấy hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đằng sau là con chó to vừa bựa đang đuổi theo, càng hung dữ dữ tợn. Có nhiều người định lên cản nhưng lại sợ chú chó sẽ hướng mình mà tấn công. Lại lo lắng cho hai cô gái xinh đẹp kia.

Sau một thời gian ngắn ngủi quan sát kĩ lưỡng ( thật ra là nhìn người ta bị rượt ) có vài người định bước lên nhưng tình thế đã thay đổi chóng mặt làm cho họ hết hồn, chôn chân tại chỗ. Lại một lần nữa, tiếng hét lại vang lên nhưng ghê ghớ hơn :

” Á á á ! Mẹ ơi ! Cứu con ! ” Một lần nữa Ngọc Huyền dùng giọng nói dễ nghe êm tai phát ra tiếng kêu thảm thiết và ôm đất mẹ vì dấp một cụ đá to ơi là to cỡ chừng một nắm tay một em bé. Thế là một nàng đi xuyên không. ( Còn đi đâu chỉ có ta biết. )

” Ngọc Huyền !!! Á á… Chết rồi ! ” Nguyệt Băng vừa quay lại nhìn vừa kêu tên Ngọc Huyền mà không chú ý phía trước, thế là đụng cột điện, chỉ kịp để lại một câu ” chết rồi ! ” và ngã sõng xòi ra đất. Chết không kịp ngáp. Thế là thêm một nàng xuyên không. ( Đi nơi nào thì khỏi nói, chương sau liền biết. )

Mọi người hốt hoảng trước tình huống nực cười này và chết ngất tại chỗ khi thấy hai nàng chết một cách rất ưa chi là lãnh xẹt. Một người vì dấp cục đá. Còn người kia vì không chú ý mà đụng cột điện thế là đi đời nhà ma luôn.Còn chuyện nào buồn cười hơn không ?


_____________________________________________

Ở một thế giới dị thường khác lạ, không có trong lịch sử của nhân loại. Ở đó có một vị tiểu thư xinh đẹp, kiều diễm nổi tiếng là phế vật, khắp đại lục ai ai đều biết. Giờ đây đang trên giường với khuông mặt trắng bệch, trên chán có cục u dị thường to. Cùng nguyên do cực ngớ ngẩn vì chạy giỡn cùng đại ca và các nha hoàn khác mà không chú ý đụng cây đa trăm năm trong sân. Ngất ba ngày ba đêm chưa tỉnh, sắc mặt càng lúc càng trắng, hơi thở lúc có lúc không, càng lúc càng yếu, tưởng chừng sẽ chết ! Và vị tiểu thư ngu ngốc đó là Băng Phong Nguyệt Băng.

Nhưng kì tích đã xảy ra ! Ngón tay Nguyệt Băng từ từ cử động, từ từ mở mắt ra nhưng rồi cũng lại nhắm lại, rồi lại từ từ mở ra để thích ứng ánh sáng xung quanh. Đập vào mắt Nguyệt Băng là một căn phòng màu trắng tinh thiết, đơn giản mà giản dị, và những chậu cây khác loại được đặc trong phòng và cảm thấy đầu hơn đau cùng đóng trí nhớ hỗn loạn của thân xác này, cùng trí nhớ của mình và một thân thể mười sáu tuổi nhỏ hơn trước hai tuổi ( Nguyệt Băng đã mười tám tuổi ).

Nguyệt Băng chỉ nhớ sau khi chết, Nguyệt Băng thấy mình đang lơ lửng trên không, xung quanh là màu vàng cam đang từ từ chuyển sang màu đen, khi đã hoàn đen thì có một ánh sáng dị thường lạ đang di chuyển đến chỗ Nguyệt Băng đang đứng. Thấy thế, Nguyệt Băng định chạy đi thì bị hút vào, chỉ kịp kêu một tiếng ” Ngọc Huyền ” và lâm vào hôn mê. Tỉnh lại thì thế này đây ! Khi Nguyệt Băng nhận thức đủ, đưa ra kết quả mà không tưởng là xuyên không còn xuyên đến thế giới không có trong lịch sử và càng không nhận thức được, càng kì dị hơn nó không hề bình thường là thế giới dị giới.

Trong lúc Nguyệt Băng đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân hướng phòng Nguyệt Băng đến. Đó là một chàng trai khoảng mười bảy – mười tám tuổi, theo như trong trí nhớ trong thân xác này, đây là đại ca Băng Phong Hạo Khương của Nguyệt Băng quá khứ và từ nay trở về thì đại ca của Nguyệt Băng hiện tại. Là người thương yêu, chăm sóc, bảo vệ, càng không cho ai đụng chạm đến nàng ( của quá khứ ). Nên tăng một tầng hảo cảm với người này, cũng coi là đại ca của mình. Kiếp trước, Nguyệt Băng chỉ sống một mình cùng với Ngọc Huyền, không còn ai khác. Giờ đây, Nguyệt Băng nhận thức đây sẽ là đại ca của mình mãi mãi.

Còn Hạo Khương thấy muội muội mình yêu thương nhất đã tỉnh lại, tâm trạng đang u ám hiện tại đã tốt hơn không ít. Liền hướng Nguyệt Băng đi nhanh nhưng cái miệng nhanh hơn cái chân.

” Nguyệt Băng, muội tỉnh rồi ! ” Ánh mắt ôn nhu, giọng nói ấm áp, dễ nghe. Hiện đã ngồi kế giường Nguyệt Băng, đang vòng tay qua ôm Nguyệt Băng với tình cảm tưởng chừng đã chết.

Đây là muội muội duy nhất của Hạo Khương, người duy nhất phụ mẫu để lại giao trách nhiệm bảo vệ. Hiện tại, không biết hai người đang ở phương nào.

” Muội, tỉnh ! ” Không tự giác giọng nhẹ nhành hơn, ấm hơn không lạnh như trước ( đối với người lạ ).

” Tốt ! Để huynh kêu các bá bá đến. ” Hạo Khương dứt lời thì kêu một cái nha hoàn: ” Hạ Nghi. “

” Dạ ! Đại thiếu gia gọi. ” Hạ Nghi giọng nói nhẹ nhành, khuông mặt thanh tú, khả ái, đáng yêu, nhìn trong rất hoạt bát. Theo như, thì đây là nha hoàn hầu hạ thân cận, luôn chú ý cận thận, chăm sóc tiểu thư của mình và rất quý mến Nguyệt Băng ( quá khứ ).

” Mau, mau đi. Báo cho bá bá, Nguyệt Băng đã tỉnh ! ” Hạo Khương nói có chút run, vui vẻ đến kì lạ. Muội muội huynh Nguyệt Băng tưởng như đã chết, giờ không sao rồi.

” Dạ ! Dạ ! ” Hạ Nghi cũng kích động không kém. Chạy như bay đi.

Không bao lâu các bá bá đến đủ chỉ có bốn người cùng các huynh đệ tỷ muội. Ai ai cũng ân cần hỏi thăm làm Nguyệt Băng nhất thời không thích ứng kịp.

Đến nay, Nguyệt Băng đã đến thế giời này đã được ba ngày. Trong ba ngày này, Nguyệt Băng chỉ tìm hiểu thêm về nơi đây và biết nhiều đều không thể tưởng, như :

Nơi Nguyệt Băng ở có tên là Hạ Huyễn đại lục đứng thứ hai tứ quốc, gia tộc đứng đầu Hạ Huyễn đại lục. Đứng đầu tứ quốc Lam Hạ đại lục, Hạ Huyễn đại lục, Hạ Huyền đại lục, Bích Hạ đại lục.

Có 3 nghề mạnh nhất :


• Ma pháp sư :

1. Học giả ma pháp

2. Thực tập ma pháp

3. Sơ hạ ma pháp

4. Trung hạ ma pháp

5. Thượng hạ ma pháp

6. Đại pháp sư

7. Ma pháp sĩ vu

8. Ma pháp sư vu

9. Thánh đạo ma pháp

10. Thần ma thiên sư

• Kiếm sĩ :

1. Học giả kiếm sĩ

2. Thực giả kiếm sĩ

3. Sơ hạ kiếm sĩ

4. Trung hạ kiếm sĩ


5. Thượng hạ kiếm sĩ

6. Đại kiếm sĩ

7. Tôn kiếm sư

8. Hoàng kiếm sư

9. Thánh đạo kiếm sư

10. Thần ma kiếm sư

• Chiến sĩ :

1. Học sĩ chiến

2. Thực sĩ chiến

3. Sơ hạ sĩ chiến

4. Trung hạ sĩ chiến

5. Thượng hạ sĩ chiến

6. Đại chiến sĩ

7. Đại chiến sư

8. Chiến sư vương

9. Thánh vương chiến sư

10. Thần vương chiến sư

• Ma pháp sư có 7 hệ :

1. Hệ Thổ – màu vàng


2. Hệ Hoả – màu đỏ

3. Hệ Phong – màu xanh

4. Hệ Thuỷ – màu lam

5. Hệ Lôi – màu tím

6. Hệ Quang – màu trắng

7. Hệ Ám – màu đen

• Theo từng màu mà mạnh dần :

1. Xanh thổ

2. Hồng đất

3. Ngọc thạch

4. Hổ phách

5. Lục bảo

6. Xanh lam

7. Men ngọc

8. Nâu tanin

9. Đỏ yên chi

10. Hoàng kim

Ngoài ra, còn có triệu hồi sư, luyện đan sư, luyện khí sư, thuần thú sư, mục sư, và ma pháp sư hắc ám…

Còn có linh thú cấp 1 – 9, thánh thú cấp 1 – 9, thần thú cấp 1 – 9, huyễn thú cấp 1 – 9…. Còn có Long tộc có thể khế ước và một số tộc khác.

Trong thời gian này, Nguyệt Băng cũng không quên người đồng hành kề vai tác chiến kiên người bạn thân Yên Như Ngọc Huyền. Nguyệt Băng luôn suy nghĩ lo lắng cho Ngọc Huyền và không biết nàng ở đâu ? Có xuyên tới đây không ? Không sao, Nguyệt Băng có thể tìm, có thể chờ, có thể đợi Ngọc Huyền, để cùng nhau tiếp tục kề vai tác chiến và luôn là bằng hữu của nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.