Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 4: Hỉ (hí) kịch gặp lại


Lại đến cuối tuần, đã có bảng thi thành tích, Triệu Đại Đầu nhìn xem bên trên mình là người nào, khóc một tiếng liền rống lên: “Họ Nhậm cậu thế nào lại áp ở phía trên ông hả!”

“Ặc ặc, ai muốn áp ở phía trên cậu, cho cậu nói lại.”

“Đúng đó, muốn áp cũng phải áp mỹ nữ chứ, có điều bạn học Nhậm, cậu vẫn còn nhỏ lắm, ha ha ha ha…” Phục Độc Sinh ra vẻ từ ái vỗ vỗ đầu Tử Tuyền, “Chậc chậc, đừng nói cô giáo, ngay cả tớ cũng nhìn không nổi, tóc cậu thật sự dài quá.”

Nhậm Tử Tuyền cào cào nắm tóc: “Đây gọi là tiêu sái cậu hiểu không? Phục Độc Sinh cậu rời khỏi quỹ đạo thời đại quá xa rồi.”

“Vâng, tôi rời khỏi quỹ đạo thời đại hỏa tinh các cậu hơn tám chục năm rồi…”

Buổi tối Tử Tuyền vui rạo rực cầm lấy một tờ giấy đưa cho anh rể xem.

Lúc đó Tiêu Trí đang đọc báo chiều, bảng thành tích bị nhét đến trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới, tên của vợ giả xếp thứ hạng sáu.

“Không tệ, thành tích này thi vào đại học B cũng không vấn đề chứ?”

“Ai biết được, để xem lúc thi phát huy thế nào đã!” Tử Tuyền nằm vật xuống, “Trong lúc thi thì tình huống gì cũng đều có, có người choáng đến mức phát sốt đi ngoài, nghe nói năm trước còn có người bị hộc máu đó…”

Tay Tiêu Trí run rẩy một trận, nước trà văng ra vài giọt, “Cậu nên cẩn thận chút, tốt nhất là chú ý đến dinh dưỡng.”

“Ai, anh quá coi thường cậu em vợ này rồi, tôi rất tráng kiện đó.” Nhậm Tử Tuyền vừa nói vừa gồng cánh tay vọng tưởng lộ ra chút cơ bắp, Tiêu Trí ngắt nhéo, tay bị anh đụng đến hoảng.

“Cười cái gì hả?” Nhậm Tử Tuyền nổi giận, Tiêu Trí không đổi sắc vén tay áo ngủ lên, cánh tay vừa gồng cứng, liền hiện ra núi nhỏ.

Nhậm Tử Tuyền mở to miệng, khuôn mặt tràn ngập hâm mộ.

“Trẻ con thì tiếp tục luyện thêm vài năm đi.” Tiêu Trí vỗ vỗ đầu cậu, một khắc này Nhậm Tử Tuyền cảm thấy tình cảnh này có chút quen thuộc, đột nhiên nghĩ đến cái đầu quý báu của mình tựa hồ thỉnh thoảng lại bị người vỗ.


Đang muốn kháng nghị, cửa bỗng chốc bị mở ra, Tiêu Hiểu giống như một viên thịt chạy vào, mềm mại nói: “Nóng, nóng, ngủ không được…”

“Ngoan, trẻ con không nên dùng điều hòa,” Tiêu Trí ôm Tiêu Hiểu lên giường, “Tử Giai em kể chuyện xưa cho con đi.”

Nhậm Tử Tuyền lườm Tiêu Trí: “Cha thằng nhỏ, sao anh không kể.”

“Trẻ con ấy mà,” Tiêu Trí đặc biệt có thâm ý nhìn thoáng qua “Tử Giai”, “Có đứa nhỏ nào sẽ thích nghe Kim Dung chứ?”

Nhậm Tử Tuyền không còn lựa chọn lên tiếng: “E hèm, ở trong rừng rậm có một quái thú thích ăn thịt người…”

Tiêu Hiểu ở trong giọng nói như thôi miên mà ngủ thiếp đi, Nhậm Tử Tuyền cũng ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.

“Đúng rồi Tử Tuyền, có chuyện cần nói với cậu.” Tiêu Trí đặt tờ báo xuống.

“Ờ.”

“Ngày mốt tôi phải đi Singapore để họp, có thể đi rất lâu.”

“Gì mà đi lâu như vậy?”

“Thuận tiện mang người của công ty đi du lịch.”

“… Đáng giận.”

“Cậu thi tốt nghiệp xong cũng là lúc đoàn du lịch về… Đúng rồi cha mẹ cậu sẽ đến chăm sóc Hiểu Hiểu, cậu an tâm học tập không cần lo lắng chuyện trong nhà.”


“Ai ai ai?” Nhậm Tử Tuyền chuyển từ đau khổ sang vui mừng, “Không nói sớm! Tôi đã lâu không gặp bọn họ rồi, à, anh còn nhớ sườn rán của mẹ tôi làm không?”

“Nhớ, lúc chưa ly hôn với chị cậu thì mẹ cậu thỉnh thoảng lại sang đây làm vài món ăn.”

“…” Nhậm Tử Tuyền không nói, cậu cảm thấy anh rể giờ phút này giống như oán phụ.

Nếu chị gái không chạy thì tốt rồi, anh rể có thể thỉnh thoảng ăn xương sườn, Hiểu Hiểu không cần phải thường xuyên ăn trứng gà xào cà chua, mình cũng không cần đóng giả làm mẹ của thằng bé nữa.

… Nói ra đều do bà chị mình cả!

… Có điều không biết chị có tìm được người xứng đáng để gả hay không? Anh rể mới không biết là cái dạng gì, tóm lại phải mạnh mẽ như Tiêu Trí… Ừ, điều này anh rể tương đối lợi hại.

Ngày hôm sau Tiêu Trí tỉnh lại sau đó phát hiện chăn mền của mình không biết vì sao lại bị cậu em vợ đá xuống mặt đất, đột nhiên cảm thấy không khí không đúng, anh vừa mới nhấc đầu, liền đối diện với một đôi mắt sáng ngời.

“Tiểu Trí, con, từ trước đến nay đều ngủ chung một giường với Tiểu Tuyền à?”

“… Dì?” Mẹ của Tử Tuyền? Đến lúc nào vậy?

“Sẽ không bị chật chứ? Hả? À? Vì sao không ngủ trên giường lớn?”

“… Ồn muốn chết.” Nhậm Tử Tuyền mơ hồ kêu lên.

“A a… Tiểu Tuyền à, con thật đáng thương, sao lại không có phòng ngủ của mình chứ…”


Nửa giờ sau, Nhậm Tử Tuyền vẻ mặt đen tuyền chỉ vào phòng ngủ của chính mình nói: “Cho nên, mẹ à, con có phòng ngủ, chỉ là sợ Tiêu Hiểu lo lắng mà thôi…”

“Đúng rồi! Hiểu Hiểu! Mẹ muốn nhìn cháu ngoại khả ái của mình!”

Nhậm Tử Tuyền nhìn mẹ mình phóng vào phòng ngủ của Tiêu Hiểu, một giây sau nổi lên tiếng thét chói tai, cậu bất đắc dĩ nói với cha Nhậm mới mua thức ăn trở về: “Cha, phiền cha quản lý mẹ con thật tốt.”

“Cha có biện pháp gì được, chị với mẹ con đều giống nhau, muốn làm cái gì liền làm cái đó, may mắn mẹ con không chạy trốn như chị con…” Nhìn thấy Tiêu Trí đi tới, nhất thời ngừng miệng.

“Chú, con đến lấy đồ.”

Mẹ Nhậm ngồi ở trên sofa gắp xương sườn vào trong bát cho Tiêu Trí: “Tiểu Trí à, con không cần khách khí nha, con và Giai Giai ly hôn vẫn có thể gọi mẹ là 『mẹ』 mà.”

Tiêu Trí nghĩ thầm đây không phải vấn đề khách khí hay không khách khí.

“Nói lại vẫn là đứa nhỏ Giai Giai này không đúng, mẹ giúp con dạy dỗ con bé để nó trở về tiếp tục làm vợ con được không?” Mẹ Nhậm vẻ mặt chờ mong.

“Dì và mọi người không biết à? Tử Giai đã tìm được bạn trai.” Tiêu Trí cười khổ một tiếng.

“A, chuyện gì? Sao không cho mẹ biết?”

“Mẹ, bên ngoài thật ồn.” Căn phòng của Tiêu Hiểu, Nhậm Tử Tuyền đang xem hoạt hình với thằng bé.

“Bà ngoại và cha con đang nói chuyện, ngoan, chúng ta xem tiếp tập nữa.” Nhậm Tử Tuyền bấm chuột, lực chú ý của Tiêu Hiểu lập tức bị hấp dẫn trở lại.

“Con tưởng cô ấy đã cho dì biết rồi.”

“Mẹ căn bản không biết rõ lắm về chuyện của nó, thiệt là, rất bất hiếu!” Mẹ Nhậm bi thống đầy mặt, “Sớm biết vậy liền đập nó, chỉ sinh mỗi Tiểu Tuyền là được rồi!”

Cái này… cũng không thể làm được.

Tiêu Hiểu ngồi ở trên giường xem hoạt hình, Nhậm Tử Tuyền lén lút làm bộ đi nhà bếp lấy đồ uống thuận tiện lắng nghe bọn họ đang nói cái gì, kết quả biết được chị mình thật sự dụ dỗ được bạn trai mới!


Bả được đấy, vứt bỏ con trai đi khoái hoạt, cậu nhất định phải trừng phạt bả thật tốt!

Ngày hôm sau Tiêu Trí rời nước, mẹ Nhậm cùng ba Nhậm chơi đùa với cháu trai vui đến quên cả trời đất, Nhậm Tử Tuyền cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi an tâm học tập.

Trời xế chiều cậu học xong về nhà, lúc đi qua siêu thị nhận được điện thoại của mẹ già, thế là phụng mệnh đi mua tỏi, mới rẽ vào khu siêu thị, nhìn thấy mấy phụ nữ gia đình đối diện chỉ chỉ trỏ trỏ một người đàn ông, còn không ngừng cười trộm.

Lòng hiếu kỳ thúc đẩy Nhậm Tử Tuyền cũng nhìn thoáng qua, nhất thời bị kinh hãi.

Một thân trang phục áo đen quần đen kính đen chỉ thiếu mỗi câu “Ông đây là người xấu nên mẹ nó rời xa ông ra một chút” thôi!

── đại khái người điên nhà ai chạy đến đây.

Cậu đi kiếm tỏi của mình, người đàn ông kia cứ từng bước từng bước di động theo, ngăn chận con đường hẹp, cầm lấy một bó rau cải, lắc đầu, buông xuống, cầm lấy một cây rau cần, lại lắc đầu, cũng buông xuống, cuối cùng hắn ta cầm lấy một củ khoai tây, tiếp tục lắc đầu…

Người này rốt cuộc muốn mua cái gì hả! Nhậm Tử Tuyền cũng coi như mua thức ăn được hai năm, đặc biệt nhìn không quen hành vi rõ ràng không mua còn muốn chiếm chỗ, tức giận nói: “Vị tiên sinh này, ngài có thể chuyển hướng sang bên cạnh một chút không.”

Người đàn ông kia chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt kính đen nhánh nhìn thẳng vào mặt Nhậm Tử Tuyền, nửa ngày không dời tầm mắt.

“Khụ ── ngài rốt cuộc muốn mua gì?” Nhậm Tử Tuyền bị nhìn chăm chú đến dựng lông tơ.

Người đàn ông kia lắp ba lắp bắp nói: “Tôi muốn mua, mua củ, củ tỏi.”

“Đồ ngốc! Nói chuyện rõ ràng cho tôi!” Bỗng nhảy ra một người phụ nữ, vỗ một cái lên đầu người đàn ông kia, rồi quay qua…

Sau đó hai bên đều ngây ngẩn cả người.

“Tiểu Tuyền?”

“… Chị?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.