Ai Nói Nam Nhân Không Thể Làm [Mẹ]?

Chương 12: Nắm chặt tay, không biết hạ miệng thế nào


Đây, đây là cái gì?

Đại não Nhậm Tử Tuyền trong nháy mắt hoàn toàn ngừng hoạt động ── Tiêu Trí đang… hôn cậu?!

Sau khi Tiêu Trí hôn xuống, biết mình không quay đầu lại được.

Anh vươn hai tay ôm lấy eo Nhậm Tử Tuyền, làn da trần của hai người áp sát vào một chỗ, từng chút làm sâu thêm nụ hôn này.

Cuối cùng, Tiêu Trí buông Tử Tuyền với hơi thở bất ổn ra, gạt mái tóc dài nhỏ nước của Tử Tuyền sang bên, lộ ra ánh mắt của cậu, “Em ── không muốn bày tỏ cái gì à?”

Nhậm Tử Tuyền còn đang bị vây trong trạng thái ngốc trệ, căn bản không nghe anh mới nói cái gì, chỉ nhìn thấy hai cánh môi mỏng vừa mới hôn mình lúc mở lúc đóng.

“Cái…” Nhậm Tử Tuyền cuối cùng cũng sống lại, loạn liếc hai bên, “Cám ơn anh đã hô hấp nhân tạo… Tôi không có việc gì…”

Tiêu Trí bực đến cười ra tiếng: “Em cũng không bị choáng, sao tôi phải hô hấp nhân tạo chứ?”

“Đó là… an toàn đệ nhất…” Nhậm Tử Tuyền bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, chính là không nguyện ý đối diện với nụ hôn đột nhiên như thế, giống như đà điểu vùi đầu vào trong cát.

Tiêu Trí vò loạn đầu tóc lúc nãy mới giúp cậu sửa sang lại: “Em nghĩ em có thể trốn bao lâu.”

Nhậm Tử Tuyền nuốt một ngụm nước bọt.

Tiêu Trí nói rất rõ ràng, anh đang theo đuổi chính mình.

Cậu hiểu được tâm ý của Tiêu Trí, hơn nữa trong lúc nhất thời cũng đã phát giác ── bản thân cũng không ghét Tiêu Trí, nhưng đến cùng có phải thích hay không, cậu cũng không nói rõ.

Nhậm Tử Tuyền tự nhận nếu đã yêu thì phải có lòng tin cả đời, ái tình không phải cầm lấy để chơi đùa, cậu không muốn đem tuổi xuân lãng phí trên cuộc tình không có kết quả, nếu không có quyết tâm ở cùng một chỗ, cậu thà không yêu còn hơn.

… Cậu cũng không biết mình có tin tưởng trôi qua cả đời cùng Tiêu Trí không, bọn họ căn bản không phải người cùng một thế giới.

“Ách, Tiêu Trí,” Nhậm Tử Tuyền gian nan lên tiếng, “Tôi là nam.”

Tiêu Trí cười như không cười quét mắt nhìn Tử Tuyền chỉ mặc một cái quần bơi từ trên xuống dưới một lần: “Em giống nữ chỗ nào?”

“Nếu anh đã biết, sao còn…”

“Em cũng biết tôi là nam,” Tiêu Trí cười nói, “Vừa rồi vì sao không đẩy tôi ra?”

Nhậm Tử Tuyền bị chặn đến cấm khẩu im lặng, lầm bầm một lúc lâu, bỗng nhiên phẫn nộ: “Anh đột nhiên như vậy, tôi bị dọa đến choáng váng, còn nhớ đến việc đẩy anh à?!”


“À, thì ra em chê tôi đột nhiên… Vậy lần này nói rõ trước,” Tiêu Trí nhíu mày, lại lần nữa áp lên, “Hiện tại tôi muốn hôn em.”

“Nói nói nói nói giỡn cái gì vậy!” Nhậm Tử Tuyền cuống quít lấy tay chặt chẽ để ở lồng ngực Tiêu Trí.

“Có phải tôi nói giỡn hay không em hẳn hiểu rõ.” Tiêu Trí buồn cười ngồi xuống, anh cảm thấy hôm nay mình xúc động giống như cậu trai tuổi dậy thì vậy, nhịn không được muốn trêu cợt đứa nhỏ này.

“Anh luyến đồng!”

“Em còn không biết xấu hổ nói mình là nhi đồng? Sau sinh nhật vừa qua, em đã tròn 18 tuổi rồi.”

“Anh… anh loạn luân…”

“Tôi với em không có quan hệ huyết thống, huống hồ tôi đã ly hôn với chị em lâu như thế rồi, sao có thể nói là loạn luân được?” Tiêu Trí nắm chặt bờ vai của cậu, “Tôi biết em nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận tôi, tôi có thể cho em thời gian chậm rãi cân nhắc.”

Nhậm Tử Tuyền ngây ngốc tiếp nhận lời tỏ tình tương đối cường thế.

Tỏ tình không phải nên ở dưới bầu không khí lãng mạn mà tiến hành à? Vừa rồi cậu thiếu chút chìm nước, hai người còn đang ở trần, sắc lang Tiêu Trí lại có thể hôn cậu trước mới tỏ tình, đây rõ ràng là tiền trảm hậu tấu!

Tiêu Trí sinh lòng yêu thương nhìn cậu.

Anh đã xác định tâm ý của mình, anh thích con người thiện lương lại khả ái này, không liên quan đến việc cậu có dung mạo tương tự như vợ trước, mà bởi vì cậu là Nhậm Tử Tuyền, cậu chính là Nhậm Tử Tuyền, không phải người khác.

Thì ra trước kia khi nhìn cậu một lúc lâu thì sẽ thất thần, là bởi vì bản thân bị mị lực của chính thiếu niên này hấp dẫn.

Nhậm Tử Tuyền cứ ngồi ở bên hồ nước như vậy, chân nhỏ không ý thức đạp loạn trong nước, Tiêu Trí biết cậu đang cân nhắc rất nhiều việc, nên lặng lẽ không lên tiếng im lặng bồi ở bên người cậu.

Cậu không trực tiếp cự tuyệt mình, mà đang cân nhắc lời tỏ tình của mình.

── Tiêu Trí cực kỳ vui mừng.

“Ách, Tiêu Trí.” Sau một khoảng thời gian dài đăng đẵng, Nhậm Tử Tuyền cuối cùng lên tiếng.

“Ừ?”

“Tôi không ghét anh…”

Trái tim Tiêu Trí hạ xuống một nửa, nổi lên cảm giác khẩn trương.

“Tôi vẫn luôn không ghét anh, nhưng mà tôi không xác định… có thể chung sống mãi với anh như vậy hay không, có lẽ sau này anh sẽ cảm thấy tôi cái gì cũng đều không hiểu, rất nhiều chuyện phải phiền toái đến anh, anh sẽ cảm thấy ──”

“Ha ha,” Tiêu Trí lúc này có thể nói “Buồn vui lẫn lộn”, “Tôi và em quen biết lâu như thế, em là dạng người gì, tôi có thể hiểu rõ hơn chính em.” Anh nhẹ nhàng phủ tay lên trên tay Nhậm Tử Tuyền, “Tử Tuyền, tôi đối với em…”


“Cha! Cậu!” Vào lúc Tiêu Trí thật vất vả mới tạo ra thời khắc hâm nóng tình cảm này, Tiêu Hiểu lại thình lình xông ra, thời cơ chuẩn xác khiến người ta hoài nghi thằng bé đã sớm trốn ở cửa quan sát vậy.

── người bình tĩnh như Tiêu Trí, lúc này cũng hận không sinh ra đứa con trai ngoan này.

“… Hiểu hiểu, sao vậy?” Lên tiếng trước chính là Nhậm Tử Tuyền, Tiêu Trí còn đang thầm nghiến răng.

“Cậu, con ở bên kia chơi một mình rất nhàm chán…” Tiêu Hiểu chui vào trong lòng Nhậm Tử Tuyền, ánh mắt Tiêu Trí nguy hiểm nhíu lại.

Nhậm Tử Tuyền đang ước gì có người đến giải cứu cậu khỏi nơi nước sâu lửa bỏng này, lập tức ôm lấy Tiêu Hiểu không buông tay: “Ừm, vậy con chơi ở bên này, bên này có thể lướt sóng nha, so với ván nổi chơi thích hơn nhiều…”

Tiêu Trí không đường lựa chọn liếc cậu một cái: “Tử Tuyền, em biết rõ ở đây nước sâu mà, muốn dìm chết nó à?”

“Ách…”

Biện pháp giải quyết cuối cùng chính là, Tiêu Trí và Nhậm Tử Tuyền lại cùng chơi cầu trượt xoắn ốc trên nước với Tiêu Hiểu một hồi, mới rời khỏi nơi Bích Hải Lam Thiên Gia Niên Hoa này.

Về đến nhà tự nhiên cần phải tắm rửa trước, dù sao nước ở nơi công cộng cũng không sạch sẽ, Nhậm Tử Tuyền mới cởi áo thử nước ấm, Tiêu Trí đã lặng lẽ không tiếng động xuất hiện ở phía sau cậu: “Cùng nhau tắm đi.” dongnghicac

“… Đi ra ngoài!”

── Tiêu Trí cứ như thế bị ngăn cản vào phòng tắm, lưu lại Nhậm Tử Tuyền ngồi vào bồn tắm lớn.

Bởi vì chút đùa giỡn nhỏ của Tiêu Trí, hoặc là thật sự cố ý trêu chọc, cậu đã cảm thấy ngượng ngùng như thế, thật sự là… quá vô dụng rồi.

Nhưng nghĩ đến việc hai người đàn ông ở trần trong bồn tắm lớn chà lưng cho nhau, Nhậm Tử Tuyền lại cảm thấy cảnh này khiến cậu thật sự rất 囧.

… có điều, Tiêu Trí lõa thể à…

Sẽ là quang cảnh thế nào đây…

Khụ khụ! Ngừng lại!

Nhậm Tử Tuyền chỉ kém không ngâm luôn đầu vào trong bồn tắm, cậu đang nghĩ đến cái gì vậy hả!

Sau khi chậm rãi tắm rửa xong, Nhậm Tử Tuyền phát hiện bữa ăn tối hôm nay lại là Tiêu tổng tự mình xuống bếp.

“Đây là… nấm cây chè xào thịt bò(1)?” Nhậm Tử Tuyền nửa ngày mới phân biệt ra được cái gì là nấm cây chè, cái gì là thịt bò, sao nhìn màu sắc đều giống nhau cả vậy!

“Em đừng soi nữa, không có độc.”


Nói nhảm, tôi đương nhiên biết không độc! Nào có người vừa mới tỏ tình xong lại hạ độc đối tượng tỏ tình chứ?

Nhậm Tử Tuyền dùng đũa run rẩy gắp một miếng thịt bò, thật cẩn thận bỏ vào trong miệng, nhai kĩ, “… hiếm có.”

“Thế nào?” Tiêu Trí lộ ra biểu tình có chút chờ mong.

“Lửa để vừa đúng, quá thần kỳ.”

Tiêu Trí đối lời lảm nhảm của cậu không bình luận gì, chính mình cũng nếm thử một miếng.

Lúc này Tiêu Hiểu bưng lấy một đĩa vật đen sì khó hiểu chạy vội từ nhà bếp ra: “Cha, đây cũng là đồ ăn cha xào ạ?”

Trên đầu Tiêu Trí hạ xuống vạch đen, đoạt lấy đĩa đồ ăn kia, “Không, cái này phải vứt bỏ.”

“Vứt bỏ?” Nhậm Tử Tuyền nói, “Quá lãng phí rồi, không độc thì ăn đi, chỉ khó coi chút thôi mà.”

“Không ăn ngon gì đâu,” Tiêu Trí hiếm khi lúng túng, “Đây cũng là một đĩa nấm cây chè xào thịt bò, chỉ có điều là vật thí nghiệm.”

“Phì…”

“… em ăn chậm thôi.”

Sau khi Nhậm Tử Tuyền ăn no một trận, trong lòng nổi lên cảm giác hạnh phúc kỳ dị.

Người một nhà như vậy không phải rất tốt à? Cùng chăm sóc, quan tâm lẫn nhau, từ khoảnh khắc anh bắt đầu chăm sóc Tiêu Hiểu đã thể hiện ra rồi, huống hồ sau khi Tiêu Trí ly hôn vẫn luôn rất chiếu cố đến Nhậm gia, người đàn ông này thật sự là người có trách nhiệm, nếu anh lên tiếng nói chữ “yêu”, cũng sẽ không dễ dàng buông xuống phần tình cảm này. dongnghicac

Tiêu Trí rửa xong bát đĩa, cho Tiêu Hiểu xem cậu bé bút chì, bưng một đĩa hoa quả đi tới trước mặt Nhậm Tử Tuyền.

“Thật hiền huệ nha, sau này anh dứt khoát đều phục vụ tôi như thế luôn đi.” Nhậm Tử Tuyền làm kiểu đại gia bắt chéo chân, dùng tăm sỉa răng xuyên một miếng táo cho vào trong miệng.

“Em đang làm khó tôi,” Tiêu Trí ăn quả nho, “Hiện giờ tôi ít khi rảnh rỗi, nên không chiếu cố được tiểu quỷ hai người.”

Nhậm Tử Tuyền ánh mắt chợt lóe, “Nếu chúng ta ở cùng một chỗ, không biết sau này anh có thể có vài ngày rảnh rỗi không?”

Tiêu Trí lặng yên một lát, đưa tay nắm lấy bờ vai cậu, “Có lẽ chúng ta không có biện pháp thỉnh thoảng ở cùng một chỗ, nhưng Tiêu Trí hôm nay chấp thuận Nhậm Tử Tuyền, một khi em cần tôi, bất luận dưới tình huống gì, tôi đều sẽ xuất hiện ở trước mắt em ──” nói xong nhẹ nhàng hôn lên trên mu bàn tay cậu, “Chờ em sai khiến.”

Nhậm Tử Tuyền nói một câu vô tâm, lại làm cho chính mình đỏ hồng hai má, cảm giác ấm nóng trên mu bàn tay lướt qua, lưu lại một thoáng tê dại.

“Anh ── anh nói tình thoại cũng quá thuận mồm đấy!” Cậu trừng trừng Tiêu Trí, gia khỏa này rốt cuộc biểu diễn bản lãnh này của anh cho mấy người rồi hả?

“Đối với tôi mà nói, tình thoại chỉ khi đối diện người yêu mới thốt ra được như vậy.”

“…”

Tiêu Trí chững chạc đàng hoàng: “Vừa nhìn thấy em, văn thơ trong tôi đã tuôn như suối nguồn(1).”

Câu đó không phải dùng như thế được không? Nhậm Tử Tuyền sắp té xỉu tại chỗ rồi, “Tôi tôi tôi đi học đây…”

“Thi đại học cũng đã kết thúc rồi, còn học gì nữa?” Tiêu Trí cười giữ chặt cánh tay đang vùng vẫy của cậu, “Có điều bản thân tôi có thể dạy em một vài thứ khác, em nên học cho tốt…”


Ngữ khí rất mập mờ, Nhậm Tử Tuyền kinh giận đồng thời nghĩ đến sao trước kia mình lại không phát hiện Tiêu Trí là người xấu xa lại thích trêu đùa người khác thế chứ, lập tức tránh thoát khỏi kiềm chế của anh, “Tôi cảnh cáo anh đừng nháo nữa, bằng không tôi tố anh tội quấy rối!”

Tiêu Trí không quan tâm, “Được đấy, trực tiếp gọi cho 110 đi.”

── Nhậm Tử Tuyền giao phong chính diện đến lúc này đã thua triệt để.

Sau khi bọn họ coi như là đã xác định quan hệ tình nhân, cuối tháng bảy Nhậm Tử Tuyền nhận được thông báo trúng tuyển đại học F, sinh nhật năm tuổi của Tiêu Hiểu vừa quá, hai người hợp lại quyết định đem bạn học Tiêu Hiểu thông minh lanh lợi đưa vào lớp một.

Tiêu Hiểu không nghi ngờ là đứa nhỏ ngoan học giỏi, nó rất hưng phấn với sách bài tập mới mua, không ngừng hỏi bọn họ đủ chuyện ở tiểu học, đáng tiếc hai người “tuổi tác đã cao”, tiểu học là cái gì cơ bản đều quên sạch sẽ rồi, cuối cùng Tiêu Trí bỏ xuống một câu “Con tự baidu chút đi” cho dù là cho Tiêu Hiểu, trên trán của Nhậm Tử Tuyền đã đầy vạch đen.

“Em nghĩ một chút xem còn cần mang cái gì.” Trước khi rời khỏi, Tiêu Trí giúp Nhậm Tử Tuyền thu thập đồ.

“À…” Nhậm Tử Tuyền suy nghĩ một lát, “Cơ bản đều mang theo rồi.”

“Cần gì thì đến đó mua đi, hai cái thẻ này em cầm tạm trước.”

“Ách, anh làm gì vậy, em có tiền sinh hoạt mà!” Cha Nhậm và mẹ Nhậm sẽ gửi tiền cho Nhậm Tử Tuyền mỗi tháng, dù sao đó cũng là con trai của bọn họ, cho dù ở nhà Tiêu Trí, cũng không thể mặc kệ cậu.

“Đó là cha mẹ em cho, đây là tôi cho,” Tiêu Trí thừa dịp cậu không phòng bị hôn lên trên môi cậu, rồi mới nhân lúc Nhậm Tử Tuyền ngây người, đem hai cái thẻ nhét vào trong túi áo cậu, “Cầm lấy đi, tôi không ở bên cạnh em, đây coi như bồi thường.”

Nhậm Tử Tuyền nghĩ thầm đàn ông con trai như cậu thì cần gì bồi thường, lại đột nhiên chú ý tới nỗi buồn nồng đậm trong mắt Tiêu Trí.

Tiêu Trí nhìn Nhậm Tử Tuyền, lời đầy bụng không biết nên bày tỏ thế nào.

Lúc Nhậm Tử Tuyền tuổi trẻ thế này anh lại dùng lý do tình yêu ràng buộc cậu, bầu trời của Nhậm Tử Tuyền rộng lớn đến vậy, trong đại học sẽ gặp được đủ loại dạng người, có lẽ sẽ có một cô gái xinh đẹp lưỡng tình tương duyệt với cậu, đàn ông lớn tuổi như mình thật không biết nên làm thế nào đây.

Nụ cười khổ khó thấy nhiễm lên tuấn nhan kiên định tự tin kia.

Nhậm Tử Tuyền đáy lòng mềm nhũn, sờ đầu Tiêu Trí giống sờ đầu đứa nhỏ: “Anh lo lắng cái gì? Cảm thấy em giống loại người dễ dàng thay đổi lắm à?”

“Không giống.” Tiêu Trí hiểu được đây chỉ là do mình liên tưởng, có lẽ là lo được lo mất trong tình yêu?

Tiêu Trí ở trước mặt Nhậm Tử Tuyền sẽ luôn không ngụy trang, anh dùng phương thức của mình biểu đạt yêu thích của anh, cho dù Nhậm Tử Tuyền có lúc bị phương thức tán tỉnh của anh làm cho tức đến sặc, hoặc có thể nói là thẹn thùng, nhưng trong lòng cậu xác thực rất cao hứng đối phương yêu mình như vậy.

Từ lúc không biết hôn là cái gì đến lúc này, có lẽ bởi vì hai người sắp xa cách, khó tránh giờ phút này có chút say sưa.

Nhậm Tử Tuyền ngã lên trên giường lớn của Tiêu Trí, hai bàn tay tùy tiện xô đẩy, áo cậu bị bàn tay không an phận của Tiêu Trí không vết tích lột bỏ, làn da nóng bỏng tiếp xúc với khí lạnh, nhịn không được run rẩy một hồi.

Động tác của Tiêu Trí lại trì trệ, thần chí bị đốt đến có chút mơ hồ trong nháy mắt thanh tỉnh một nửa.

_______________________________________________

(1) Nấm cây chè xào thịt bò:

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

(2)Văn tư tuyền dũng (文思泉湧): văn chương dồi dào; văn chương lai láng; ý văn cứ cuồn cuộn tuôn chảy; ý văn phong phú; văn tuôn như suối nguồn; văn chương tuôn trào,


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.