Bạn đang đọc Ai nói đó là yêu – Chương 39
Cầu hôn.
Sáng nay có sự kiện lạ làm cho toàn thể nhân viên của tòa nhà sững sốt, giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh đáp phi thuyền vào trái đất.
Chính vì còn có ai không biết nguyên tắc ngầm của Hướng Đông chính là “trong công ty không có tư tình”. Ấy vậy mà hai vị lão đại của Hướng Đông, cũng là nhân vật chủ chốt có nghĩa vụ làm gương ọi người, chính thức công khai phá bỏ nguyên tắc.
Đồng hồ điểm 08:00 giờ, chiếc xe Audi bóng loáng từ cổng tiến vào bãi đậu xe, tiếp đến là người ngồi ở vị trí tài xế chậm rãi mở cửa bước xuống. Trên người anh ta mặc một bộ vest đen, trông có vẽ lạnh lùng và vô cảm nhưng đôi mắt mang thần sắc ôn nhu. Anh ta đi vòng qua phía ghế phụ mở cửa, một cô gái ngượng ngùng bước xuống, cả tòa nhà giây phút vang lên tiếng “ồ” ngạc nhiên. Tiếp đó anh ta tự nhiên đưa tay vòng qua eo của cô gái thể hiện quyền sở hửu của mình. Hai người cứ vậy đi vào thang máy, hành động này đã làm biết bao cô gái ngưỡng mộ và ao ước.
Không cần phải đoán cũng biết hai người này chính là Hướng Phi và Yến Linh.
Thang máy vừa đóng lại. Sau đó, ngoài cổng một chiếc Mercedes đỏ chói mắt cũng lù lù tiến vào bãi đậu xe. Trình tự giống như cặp đôi mới rồi nhưng có điều khác là cặp đôi này vô cùng hoàn hảo. Nam thanh nữ lịch và hành động chưa đến mức buồn nôn như hai người kia, họ chỉ tay trong tay sánh vai mà thôi. Lần này thì âm thanh ngạc niên không có mà thay vào đó là tiếng thở dài thất vọng. Tất nhiên là vì phó chủ tịch trẻ tuổi, đẹp trai quả thật đã bị Hà Vy xinh đẹp tóm mất.
Mọi người ai oán kêu thầm: “Hôm nay là ngày quỷ gì thế này, còn chưa đến lễ tình nhân cơ mà”.
Kết quả, hiệu suất làm việc ngày hôm nay của mọi người giảm xuống đáng kể, đến nổi Hướng Phi phải dùng thế thủ đoạn trấn áp sơ đẳng và tàn ác nhất, đó là trừ thưởng cuối năm, mọi người mới hoảng vía tập trung vào công việc.
…
Trong phòng chủ tịch Yến Linh nhăn mặt nói: “Em đã nói là khoan hãy công khai, anh xem mọi người đều chê cười rồi”.
Hướng Phi mắt nhìn chăm chú vào biểu đồ doanh số, nói với cô: “Lo gì, trước sau gì mọi người cũng biết thôi.”
Yến Linh băn khoăn: “Nhưng vừa rồi chúng ta hình như có hơi phô trương thì phải?”
Hướng Phi tỉnh bơ nói: “Ai yêu nhau mà không vậy. Anh cố ý làm như vậy đấy”.
Ách, Yến Linh quả thật bó tay với cái kiểu nói chuyện này của anh, giống như kiểu người giàu ném tiền sau đó tuyên bố: “Tôi có tiền nên có quyền đấy, ai dám làm gì nào?”
Một lúc sau Hướng Phi nói: “Ngày mai là sinh nhật anh, chúng ta sẽ nghỉ ngơi một ngày.”
Yến Linh bất ngờ: “Sao anh không nói sớm, em còn chưa chuẩn bị quà cho anh”.
Hướng Phi khoát tay: “Không cần đâu, ngày mai em đi cùng anh là được rồi”.
Yến Linh nói: “Em có cần chuẩn bị gì không?”
Hướng Phi lắc đầu: “Không phải rườm rà đâu, ngày mai mình “di phục xuất tuần”.
Yến Linh hớn hở reo lên: “Hay quá”.
Hướng Phi nhìn cử chỉ trẻ con này của cô trong lòng rộn ràng niềm vui. Ngày mai anh sẽ có tiết mục thật chu đáo đảm bảo cô “nhớ mãi không quên”.
…
Sáng sớm, Hướng Phi đã đứng trước cửa phòng Yến Linh gọi: “Yến Linh, xong chưa?”
Yến Linh đáp: “Xong rồi, em ra ngay đây”.
Yến Linh nhanh tay kéo chốt cửa. Hôm nay cô mặc áo thun trắng cùng với quần Jean xanh đậm, bên ngoài khoác áo khoác Jean cùng màu với quần, chân mang giày thể thao vừa có vẻ linh hoạt lại rất thoải mái.
Trước mặt Yến Linh, Hướng Phi hôm nay phong cách khá trẻ trung: Anh mặc một cái áo sơ mi trắng, quần Jean màu tối, chân mang giày thể thao. Có điều là tay áo anh không cài nút như có vẽ tùy tiện, cổ áo thì mở hẳn hai cúc đầu trông ngang ngược, phóng túng. Yến Linh lần đầu tiên thấy anh ở bộ dạng này, thật là bất ngờ nhìn đến ngây người.
Hướng Phi thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô cười khẽ: “Sao vậy, hôm nay mới thấy anh đẹp trai sao?”
Yến Linh mơ màng hỏi: “Lúc còn là sinh viên anh có từng mặc như thế này không?”
Hướng Phi lắc đầu: “Ngoại trừ lần sinh nhật em thì đây là lần thứ hai anh mặc quần áo kiểu này”.
Yến Linh nghiêm mặt: “Sau này anh chỉ được mặc thế này khi đi cùng em thôi, biết không?”. Cô thật sự lo lắng không có cô bên cạnh, bộ dạng này của anh sẽ hớp hồn rất nhiều người nha.
Hướng Phi thân mật véo mũi cô, nói: “Tuân lệnh, bây giờ chúng ta đi thôi. Anh vẫn còn nhiều bất ngờ nữa dành cho em”.
Ra đến cổng, Hướng Phi cầm tay cô đến bên cạnh chiếc SH, nói: “Hài lòng không?”
Yến Linh nhìn anh, tận đáy lòng thốt lên: “Tuyệt lắm”.
Hương Phi cho xe dừng ở quán phở lần trước. Đậu xe xong nắm tay cô kéo vào quán, hành động vô cùng tự nhiên. Yến Linh giống như người mộng du đi theo sau anh.
Hôm nay quán không đông khách như lần trước, không gian có hơi thoáng hơn. Ông chủ thấy hai người ngồi xuống bước đến hỏi: “Cô cậu ăn gì?”
Hướng Phi nói: “Cho bọn cháu hai tô phở đặc biệt”.
Ông chủ gật đầu cười với Hướng Phi: “Lần này đã hòa với bạn gái rồi à?”
Hướng Phi gật đầu nói: “Vâng ạ”.
Ông chủ quán chỉ hỏi vậy, sau đó quay người đi lấy phở cho họ. Yến Linh khó hiểu nói: “Chú ấy nói vậy là sao? Anh từng quay lại đây sao?”
Hướng Phi lắc đầu: “Chú ấy nhận nhầm người thôi”.
Yến Linh tuy không tin nhưng anh đã phủ nhận cũng đành chịu, cô quyết tâm lúc khác sẽ bắt anh nói rõ ràng mọi chuyện.
Rời khỏi quán phở hai người đi đến công viên văn hóa Đầm Sen. Yến Linh giống như đứa trẻ ham chơi và hiếu động, lập tức xông xáo vào khu trò chơi cảm giác mạnh.
Buổi trưa hai người ăn tại nhà hàng Thủy Tạ, Yến Linh sau một lúc chơi mệt lã người hiện tại đang rất đói, món ăn vừa mang lên ánh mắt cô sáng rực, bàn tay cũng linh hoạt di động trên đĩa thức ăn. Hướng Phi ngồi đối diện thỉnh thoảng gấp đồ ăn cho cô, đôi lúc ôn nhu nói: “Ăn từ từ thôi, coi chừng bị nghẹn.
Ăn xong, Yến Linh đôi mắt lại dán vào danh mục trò chơi, Hướng Phi hỏi cô: “Em biết chơi bowling không?”
Yến Linh lắc đầu: “Không biết”.
Hướng Phi nhiệt tình nói: “Dễ lắm, anh dạy em”. Nói xong nắm tay cô đi về hướng khu trò chơi bowling.
Hướng Phi tay cầm trái bóng, thao thao hướng dẫn Yến Linh từ cách giữ bóng đến kỹ thuật ngắm, kỹ thuật vung tay, bước chân như thế nào. Rất nhanh cánh tay anh vung lên trái bóng theo đường thẳng bay về phí trước chạm vào kegel, các kegel theo dây chuyền ngã rạp, Yến Linh vỗ tay tán thưởng: ‘’Anh giỏi quá, thắng rồi”.
Hướng Phi cười cười đưa trái bóng cho cô nói: “Đến lượt em”.
Yến Linh theo hướng dẫn của anh thực hành đáng tiếc cô tay không đúng kỹ thuật bóng chưa lăn đến đường băng đã dừng lại. Cô thở dài kêu lên: “Ôi, không được rồi”.
Hướng Phi lắc đầu cầm trái bóng đến bên cạnh cô, cầm lấy tay cô hướng dẫn từng động tác một. Quả nhiên lần này trái bóng lăn đến đường băng, các kegel lần lượt ngã xuống. Yến Linh reo lên vui sướng: “Được rồi, em làm được rồi”.
Hướng Phi nhìn cô, động viên nói: “Tiếp tục đi”.
Không có Hướng Phi cầm tay hướng dẫn tuy là không thể thành công như ý nhưng Yến Linh một mực kiên trì, sau cùng cũng ghi được bàn thắng. Hướng Phi thấy cô chơi đến mồ hôi nhễ nhại lấy khăn bước đến bên cạnh lau cho cô. Hành động quan tâm này làm Yến Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người tiếp tục đến khu câu cá sấu, hai người chơi một lúc thì trời cũng đã xế chiều. Yến Linh quyến luyến rời khỏi công viên. Hướng Phi thấy vẽ mặt cô, nói: “Sau này anh lại đưa em đến”.
Yến Linh nhìn anh: “Thật không?”
Hướng Phi cầm tay cô, ánh mắt kiên định nói: “Chỉ cần em thích, anh sẽ đi cùng em”.
Yến Linh xúc động ôm chầm anh: “Cám ơn anh, cám ơn anh thật tốt với em”.
Anh vuốt tóc cô nói: “Ngốc quá cám ơn gì chứ. Bây giờ chúng ta đi thôi”.
Yến Linh tròn mắt hỏi: “Đi đâu?”
Hướng Phi cười bí hiểm: “Sinh nhật anh”.
Yến Linh theo chân Hướng Phi bước chân lên con tàu, đây là nhà hàng nổi, mô hình rất được ưa chuộng hiện nay.
Trên tàu tối om, Yến Linh ngạc nhiên nói: “Sao không có đèn, còn khách mời nữa chưa ai đến sao?”
Hướng Phi nhìn cô nói: “Anh chỉ mời một mình em thôi. Bây giờ em nhắm mắt lại anh sẽ dành cho em một bất ngờ”.
Yến Linh nghi hoặc nhắm mắt lần theo bước chân anh từng bước từng bước đi vào trong. Cô cảm nhận con thuyền lúc này bắt đầu rời bến.
Cô nôn nóng hỏi: “Mở mắt được chưa?”
Nghe giọng Hướng Phi bên cạnh nói: “Em mở mắt ra đi”.
Yến Linh mở mắt ra nhìn thấy khung cảnh trước mắt, gương mặt thất thần lắp bắp: “Anh, cái này anh chuẩn bị sao?”
Hướng Phi nhướng mi nói: “Có thích không?”
Yến Linh như người phàm tục lần đầu nhìn thấy tiên giới, tâm tình vui sướng và hân hoan, lại thấy ánh mắt nhu hòa của anh, một cảm giác hạnh phúc dạt dào xâm chiếm, cả người giây phút lâng lâng như ở thiên đường. Cô nói: “Thích, thích lắm. Có phải giống như mơ không?”
Hướng Phi bước đến bên cạnh cô: “Tất nhiên là không, đây là sự thật”.
Yến Linh nhìn cả không gian ngập tràn cánh hoa hồng và bong bóng trái tim. Mùi hương hoa dịu dàng thoang thoãng trong không khí đem lại cảm giác thư thái và dễ chịu. Ánh sáng từ trong những chiếc bong bóng phát ra đủ các màu làm cho người ta hoa mắt. Cả căn phòng lung linh huyền ảo nửa hư, nửa thực.
Toàn bộ rèm cửa được vén lên. Cô nhìn ra bên ngoài nghe gió thổi nhè nhẹ, nhìn xuống sông mặt nước lăn tăn gợn sóng. Đêm nay trăng sáng càng khiến cho khung cảnh càng thêm lãng mạn và thi vị.
Hướng Phi bất ngờ bước đến đối diện Yến Linh quỳ xuống một chân, hai tay nâng chiếc nhẫn trước mặt cô, ánh mắt chân thành nói: “Yến Linh, gả cho anh nhé!”
Yến Linh ánh mắt ngở ngàn nhìn anh, môi mấp máy như muốn nói lại không thể nói. Cô im lặng tay chân quên cả cử động.
Hướng Phi vội vàng nói tiếp: “Anh biết trước đây anh đã không tốt làm em phải buồn, làm em phải vì anh mà rơi nước mắt. Anh biết anh có nhiều khuyết điểm làm cho em phải đắn đo cân nhắc. Nhưng sau này anh tình nguyện thay đổi, anh tình nguyện sửa chữa những sai lầm, tật xấu của mình. Anh sẽ toàn tâm toàn ý bên cạnh em, mang lại hạnh phúc cho em, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Yến Linh, nhận lời lấy anh nhé!”
Hướng Phi mắt thấy cô vẫn đứng đó bất động trong lòng hoang mang lẩm bẩm: “Lẽ nào còn chưa được, Thiên Hào không phải đã nói nhất định là thành công hay sao?”
Yến Linh như đang trong cơn mơ nghe những câu này nhất thời bừng tỉnh đùng đùng nổi giận: “Cái gì? Anh dám không có thành ý nhờ người khác bày cách? Có phải đoạn tình cảm sướt mướt vừa rồi cũng là học thuộc trả bài không? Hừ, anh thật quá đáng, đừng hòng em gả cho anh”.
Nói xong quay đầu định rời khỏi, Hướng Phi hoảng hốt đứng dậy từ phía sau ôm chặt lấy cô gấp gáp nói: “Lời tuy là học nhưng thành ý là thật, tình cảm cũng là thật. Yến Linh cho anh một cơ hội được không?”
Yến Linh trong lòng giận dỗi. Cô biết anh tốt với cô, cô biết anh là thành tâm thành ý nhưng ngay cả lời cầu hôn cũng dám sao chép của người khác, thật là đáng giận. Còn nữa, từ lúc quen nhau đến nay ba tiếng kia anh còn chưa nói. Chẳng lẽ anh ngay cả ba tiếng “anh yêu em” cũng không thể nói sao? Có người con gái nào mà không muốn nghe chính miệng người mình yêu nói lên điều đó chứ.
Cô gở tay anh ra nhưng tay anh ôm cô rất chặt, giống như “thà chết không buông”, cô giận nói: “Anh hôm nay thất bại rồi, mau buông tay ra”.
Hướng Phi hít mạnh một hơi xoay người cô đối diện với anh, ánh mắt tha thiết nhìn cô, trầm giọng: “Từ lúc chúng ta thoát khỏi thang máy anh đã thầm nhủ anh sẽ không bao giờ buông tay để em rời khỏi anh. Yến Linh anh thật lòng yêu em, làm vợ anh đi”.
Tuy lời lẽ không chau chuốt nhưng xuất phát từ trái tim, Yến Linh đôi mắt long lanh nhìn anh hỏi: “Anh nói anh yêu em, là thật lòng yêu có phải không?”
Hướng Phi lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, anh yêu em. Dù cho tương lai có như thế nào anh cũng không thay đổi. Sau này mỗi ngày đều bên cạnh em, yêu thương che chở cho em. Em hãy nhận lời cầu hôn của anh, có được không?”
Yến Linh gương mặt mãn nguyện nhìn anh gật đầu. Hướng Phi cầm bàn tay cô lên, lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Anh nói: “Từ bây giờ anh sẽ trói buộc em bên cạnh anh, em mãi mãi sẽ đi bên đời anh. Em nguyện ý không?”
Yến Linh cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Em tình nguyện”.
Sau đó hai người ngồi bên nhau ngắm cảnh. Yến Linh dựa đầu vào anh nhìn lên vầng trăng tròn, gương mặt cô rạng ngời hạnh phúc. “Hạnh Phúc”, cuối cùng hai chữ này cô có thể nắm chặt trong tay. Ai nói anh và cô hai tầng lớp khác nhau? Ai nói cô và anh không xứng đôi? Ai nói họ không thể bên nhau chứ?
Ngay từ đầu có ai tin giữa họ sẽ có tình yêu, nhưng bây giờ thì cô tin. Cô tin rằng trên đời không có điều gì là tuyệt đối, mọi việc đều có thể xãy ra giống như tình yêu của anh và cô vậy. Chỉ cần hai người tình nguyện, chỉ cần hai người đồng cảm và hiểu nhau. Mọi khó khăn khi đó chỉ là thử thách.
Giống như câu nói: “Ở đâu có sự sống, nơi đó sẽ có tình yêu.”
The end