Bạn đang đọc Ai nói đó là yêu – Chương 36
Gặp phải khách hàng kỳ quái.
Hướng Phi đưa Hoàng Uyên vào phòng khám. Bác sĩ Nam thấy cô gái này không giống cô bé lần trước, ánh mắt nghi vấn nhìn anh. Hướng Phi cũng không muốn giải thích.
Anh đứng ngoài hành lang, điện thoại trong túi rung lên anh nhìn thấy người gọi là trợ lí Lâm. Bấm nút nhận cuộc gọi, hỏi: “Xãy ra chuyện gì?”
Trợ lí Lâm trả lời: “Tôi đi theo sau cô ấy từ nãy giờ nhưng cô ấy không về nhà, hiện tại đang ở quán bar. Tôi thấy cô ấy uống khá nhiều, chủ tịch có thể qua xem một chút không?”
Hướng Phi nghiến răng: “Chết tiệt. Nói cho tôi biết địa chỉ”.
“…”
Hướng Phi lập tức căn dặn y tá chăm sóc dùm Hoàng Uyên. Anh vội vàng lái xe rời khỏi bệnh viện.
Trợ lí Lâm đang đứng trước cửa chờ anh. Hướng Phi bước đến hỏi: “Cô ấy đâu?”
Trợ lí Lâm chỉ vào quầy bar, Yến Linh tay đang cầm ly rượu, cách uống như người bất cần đời. Anh thấy cô ở trạng thái này, vừa thấy giận vừa lo lắng. Trợ lí Lâm bên cạnh e dè nói: “Thật ra chuyện lúc nãy không phải lỗi của cô ấy, là Hoàng Uyên gây sự trước, chủ tịch đã trách lầm rồi”.
Hướng Phi nghe trợ lí Lâm nói trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đôi mắt hờn trách, nụ cười ảm đạm của cô. Bản thân vô cùng hối hận và tự trách.
Yến Linh tay cầm ly rượu bổng bị một bàn tay chặn lại, một bàn tay khác lấy ly rượu ra khỏi tay cô. Yến Linh quay đầu lại nhìn thấy anh đang chăm chú nhìn cô.
Hướng Phi chậm rãi quan sát từng biểu hiện trên gương mặt quen thuộc, bỗng nhiên nhìn thấy năm dấu tay in hằn trên gò má trắng mịn, cảm thấy giống như có ai đó cầm chùy nện vào ngực. Cánh tay đang cầm bàn tay cô buông ra, ôn nhu đưa lên muốn chạm vào, muốn xoa dịu sự đau đớn của cô.
Bàn tay vừa sắp chạm vào không ngờ Yến Linh nghiêng người tránh đi, cô nhìn anh đầy đối nghịch, nói: “Đây là chốn đông người, xin Hứa chủ tịch xin hãy tự trọng”.
Hướng Phi ngẩn người cánh tay đang lơ lững ở không trung vô lực buông thỏng xuống, nhìn thẳng vào mắt cô hạ giọng nói: “Là hiểu lầm, thật xin lỗi”.
Yến Linh nhếch môi nhìn anh, cười lạnh nói: “Xin lỗi sao? Nếu lời xin lỗi có thể bù đắp được nỗi đau của người khác thì xã hội này đã không cần phải có pháp luật nữa”. Cô đẩy anh sang một bên bỏ đi.
Hướng Phi nhìn theo cô, bàn tay nắm chặt. Cô nói đúng lời xin lỗi không có tác dụng gì cả, mọi việc đều đã xảy ra và kết thúc.
…
Bà Hứa ngạc nhiên nhìn thấy trợ lí Lâm đang dìu Hướng Phi vào nhà. Bộ dạng của Hướng Phi lếch thếch, giống như vì chuyện gì mà uống say đến quên trời đất, hai tay vung loạn xạ. Lần đầu tiên bà thấy cử chỉ nổi loạn của con trai cũng không khỏi thắc mắc.
Trước nay Hướng Phi trong mắt bà luôn ngoan ngoãn, khuôn phép. Nếu phải vì giao tiếp khách hàng cũng chưa từng say đến thế này, bà đành đến bên cạnh phụ trợ lí Lâm một tay áp tải con ma men lên lầu.
Hướng Phi xuống như không xương ngã phịch xuống nệm, miệng thì lẩm bẩm điều gì không nghe rõ. Bà Hứa đến gần cố gắng nghe kỹ hóa ra anh nhắc tới cô Yến Linh nào đó. Trong đầu bà liền hiện ra hình ảnh Hướng Phi bị bạn gái bỏ rơi, thất tình nên tìm rượu giải sầu.
Bà gọi bà vú chăm sóc cho Hướng Phi, sau đó nhìn trợ lí Lâm nghi ngờ hỏi: “Cô gái tên Yến Linh là ai vậy?”
Trợ lí Lâm có chút do dự, bởi vì câu chuyện của hai người này vốn không rõ ràng. Cho dù anh và Yến Linh ít khi tiếp xúc nhưng nhìn phong cách mộc mạc và trẻ con của cô anh cũng không có ác cảm, thậm chí có lúc thấy cô đáng yêu. Hôm nay bà Hứa đã hỏi tới thì đã lớn chuyện, chỉ e bà Hứa làm dữ Yến Linh sẽ chịu thiệt thòi.
Bà Hứa nhìn ra sự băn khoăn trong mắt của trợ lí Lâm, cất giọng đe dọa: “Cậu không nói trước sau gì tôi cũng biết, chỉ là đến lúc cậu muốn nói tôi cũng không có hứng thú để nghe. Cậu biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Trợ lí Lâm sau lưng đổ mồ hôi lạnh, thận trọng nói: “Thưa bà chủ, chuyện này cũng khá dài dòng hay là xuống nhà ngồi xuống nghe tôi trình bày, bà thấy được không?”
Bà Hứa gật đầu sắc bén nhìn anh. Trợ lí Lâm chỉ biết lần này anh không thể bao che cho Yến Linh được, mọi chuyện trông chờ vào vận số của cô ấy vậy.
Trợ lí Lâm đem toàn bộ câu chuyện, từ lúc Hướng Phi bảo anh đi điều tra về Yến Linh đến hiện tại, những chi tiết đều kể rõ ràng rành mạch, một câu cũng không dám dối trá.
Bà Hứa từ đầu đến cuối im lặng lắng nghe, không có biểu hiện đặc biệt hay phản ứng nào. Nét mặt bình thản giống như đang nghe một câu chuyện của một người xa lạ nào đó.
Trợ lí Lâm kể xong, nói: “Mọi chuyện là như vậy, thưa bà chủ”.
Bà Hứa bắt đầu đặt nghi vấn: “Theo anh cô Yến Linh đó là cô gái như thế nào?”
Trợ lí Lâm đáp: “Tôi đã tìm hiểu và làm việc chung với cô ấy một thời gian. Cô ấy hoàn toàn không giống những cô gái vây quanh chủ tịch trước đây, thậm chí đối với tâm ý của chủ tịch cũng không vì đó mà kênh kiệu với mọi người. Bình thường ăn mặc cũng rất đơn giản không có vẻ đua đòi hay trưng diện”.
Bà Hứa hỏi tiếp: “Tính tình cô ta thì sao?”
Trợ lí Lâm giống như không cần suy nghĩ nói ngay: “Cô ấy có chút hồn nhiên và chất phát, trước nay không biết dùng tâm kế hay thủ đoạn với ai. Đôi lúc cũng rất bướng bỉnh và quật cường. Xem ra thì không thuộc loại coi trọng vật chất mà nghiêng về lối sống tinh thần hơn, đôi khi có chút tùy hứng”.
Bà Hứa nhìn trợ lí Lâm đối với cô gái này luôn miệng khen ngợi, sâu xa nói: “Xem ra trợ lí Lâm rất hiểu rõ cô bé này, vậy theo anh cô ấy là một cô bé tốt và đặc biệt sao?”
Trợ lí Lâm không dám khinh xuất, không biết ý tứ trong câu nói bà Hứa là gì, khéo léo nói: “Đó là những gì tôi nhận thấy trên biểu hiện của cô ấy trong thời gian qua, có lẽ bà chủ gặp cô ấy rồi sẽ có cách nhìn chính xác hơn”.
Bà Hứa nhàn nhạt nói: “Vậy mấy ngày tới phiền cậu sắp xếp, tôi muốn gặp cô ấy một lần. Đừng nói tôi là mẹ của Hướng Phi”.
Trợ lí Lâm cúi đầu: “Vâng tôi hiểu rồi”.
Bà Hứa xua tay ý bảo anh về, trợ lí Lâm gập người chào một lần nữa rồi đi ra khỏi biệt thự.
Còn lại một mình, bà Hứa bắt đầu lập kế hoạch cho cuộc hẹn sắp tới”.
…
Hôm nay Hướng Phi từ sớm đã đi kiểm tra hoạt động của chi nhánh. Yến Linh theo lời dặn của trợ lí Lâm đến khách sạn để đón tiếp một vị khách hàng mới của công ty.
Yến Linh hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu xanh nhạt phối cùng với chiếc váy màu rêu. Thoạt nhìn trông như trang phục tuổi teen nhưng thể hiện sự thùy mị và nữ tính.
Yến Linh ngồi đợi ở sảnh, vừa rồi cô nhờ lễ tân thông báo với khách hàng có cô đến. Nhân viên lễ tân nói lại khách hàng bảo cô ngồi đợi bà ta xuống.
Không lâu sau có một phụ nữ đứng tuổi bước xuống. Theo trợ lí Lâm nói, khách hàng là một người việt kiều khoảng hơn năm mươi nhưng qua trang phục và da mặt mịn màng kia ước chừng mới độ bốn mươi. Cô đoán là bà ta hẳn phải chăm sóc da rất cẩn thận.
Yến Linh bước đến một bước, thân thiện cười với bà, tự giới thiệu: “Bà có phải là bà Lâm không? Tôi là nhân viên đại diện tập đoàn Hướng Đông đến để tiếp đón bà. Tôi họ Dương tên Yến Linh”.
Bà Phương nhìn cô bằng ánh mắt giống như người mua hàng ngắm món đồ, cẩn thận xem xét nó có đạt chất lượng hay không? Một lúc sau nét mặt hứng thú nói: “Tôi trước đây cũng từng sống ở Việt Nam một thời gian dài, cháu cứ gọi tôi là dì Phương được rồi. Còn cháu, tôi có thể gọi cháu là Yến Linh không?”
Yến Linh hứng chịu ánh mắt đánh giá của bà thì cả người không tự nhiên, bỗng nghe bà nói như vậy, cô cười tươi nói: “Dạ được, Dì Phương”.
Dì Phương rất nhanh đề nghị: “Mới gặp cháu ta đã thấy thích. Hôm nay cháu có thể đi cùng ta cả ngày không?”
Yến Linh gật đầu: “Vâng, cháu được cử đến đây để xem dì có cần gì thì hổ trợ, dì muốn đi đâu cháu đi với dì”.
Dì Phương hơi suy nghĩ nói: “Ở đây có món gì đặc sản cháu giới thiệu xem, chúng ta cùng đi ăn”.
Yến Linh hơi khó nghĩ, thật ra cô trong người không có nhiều tiền, trước khi đi cũng không tạm ứng của công ty. Bây giờ thì xong rồi, nếu đến nơi đắt tiền thì không có tiền trả, còn đến nơi rẻ tiền liệu có làm khách hàng phật ý không? Cô do dự lnói: “Dì đợi cháu một chút, cháu vào toilet sẽ ra ngay?”
Dì Phương dễ dãi: “Được, ta đợi cháu”.
Yến Linh chạy vào toilet bấm số Hoài Trung gọi. Hoài Trung rất nhanh trả lời: “Alo, anh nghe đây”.
Yến Linh nôn nóng: “Anh Trung, hiện tại một mình em đi gặp khách hàng, bà ấy đề nghị đi ăn nhưng em không mang theo tiền nhiều, em phải làm sao bây giờ?”
Hoài Trung trấn an: “Đừng gấp, để anh nghĩ xem. Hay là như thế này đi, anh có một thằng bạn là chủ của một nhà hàng cũng khá, em cứ đến đó anh gọi cho nó hay trước. Em ăn xong nói với nhân viên một tiếng là được. Nhà hàng đó tên là…”.
Yến Linh như chết đuối vớ được cọc, nghe anh nói xong rối rít cám ơn rồi tắt máy.
Cô vui vẽ trở lại sảnh nói với dì Phương: “Bây giờ chúng ta đi thôi, chúng ta đi ăn ở nhà hàng nhỏ dì có ngại không?”
Dì Phương gật đầu: “Cháu đừng khách sáo, ở đâu cũng được”.
Yến Linh đưa dì Phương vào nhà hàng Hoài Trung giới thiệu, nơi đây thuộc loại nhà hàng cao cấp chứ không phải chỉ khá như Hoài Trung nói, cô bị anh gạt rồi. Cô cùng dì Phương đi thang máy lên lầu bốn, hình như dì Phương nhìn cô có chút không hài lòng, không biết là vì không thích nơi này hay là vì lí do nào khác? Cô kéo tay dì Phương đi về một bàn gần cửa kính. Từ đây có thể nhìn thấy các tòa nhà cao tầng uy nghiêm của thành phố.
Dì Phương cất giọng hỏi: “Không gian ở đây cũng khá lắm, cháu thường đến đây sao?”
Yến Linh thật thà đáp: “Cháu là lần đầu đến đây, lúc trước cháu có nghe một người bạn giới thiệu nên hôm nay đến đây ăn thử”.
Dì Phương chỉ cười không nói gì, cầm menu chọn món.
Dì Phương gọi liền ba món, Yến Linh có chút hoảng nhìn giá tiền. Trong đầu thầm tính xem tháng lương này có đủ trả Hoài Trung không? Không biết không trả tiền có được lấy hóa đơn để về công ty thanh toán không?”
Dì Phương nhìn thấy cô hình như đang suy nghĩ chợt hỏi: “Cháu gọi món gì, chưa suy nghĩ ra à?”
Yến Linh lắc đầu: “Bao nhiêu đó là được rồi, gọi nữa sẽ lãng phí”.
Dì Phương nhìn cô khó hiểu, Yến Linh biết mình thất thố nên sửa lại:” Ý cháu là lúc sáng cháu đã ăn đến giờ còn no không biết ăn gì nữa, đợi chút sẽ gọi sau”.
Lén nhìn gương mặt dì Phương thấy dường như hơi giãn ra cô mới thở phào nhẹ nhỏm.
Món ăn được mang ra Yến Linh thật sự không có tâm trạng ăn uống. Dì Phương thấy cô giống như đang bồn chồn liền hỏi: “Cháu đang lo lắng điều gì sao?”
Yến Linh chối phắt, nhiệt tình gấp thức ăn cho bà, cô liếng thoắng: “Không có gì cả, đây dì ăn đi món này đi, nó ngon lắm”. Liền tay gấp mấy miếng vào chén dì Phương. Dì Phương trước nay chưa từng trãi qua cảm giác trên bàn ăn có người quan tâm gấp thức ăn ình nhất thời có chút bỡ ngỡ, mỉm cười với cô.
Dì Phương thấy cô rỏ ràng bộ dạng ăn rất ngon miệng, khi nãy còn bảo là no cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Từ lúc bước vào nhà hàng bà liền gạt phắt cách đánh giá của trợ lí Lâm về Yến Linh. Bà cảm thấy cô cũng giống như những cô gái ham hư vinh, thích những nơi hào nhoáng. Nhưng những biểu hiện hiện tại của cô vô cùng mâu thuẫn với lúc đầu. Bà không biết cô gái này thực sự là con người như thế nào?
Dì Phương nhìn sợi dây chuyền trên cổ Yến Linh liền bày ra vẽ mặt hiếu kỳ hỏi: “Sợi dây của cháu đẹp quá, là cháu mua sao?”
Yến Linh nghe bà hỏi lúc này mới nhớ đến việc mình vẫn còn giữ sợi dây chuyền của Hướng Phi, cô lắc đầu nói: “Không phải, đây là chính sách quảng cáo mẫu mã của công ty qua nhân viên thôi. Dì thấy nó như thế nào?”
Dí Phương không trả lời, không tin vào đáp án này hỏi tiếp: “Như thế là tặng không cho nhân viên sao? Mỗi nhân viên đều có à? Đãi ngộ công ty thật tốt”.
Yến Linh ánh mắt đượm buồn nói: “Không lâu nữa sẽ trả lại rồi, đáng lẽ trả từ sớm, chỉ là cháu quên mất thôi”.
Dì Phương nhìn cô cũng không nói gì. Yến Linh bị chạm vào tâm sự riêng tư cũng không có hứng thú nói nữa.
Đến lúc ăn xong thanh toán tiền, dì Phương nhiệt tình đòi trả, Yến Linh ngăn lại. Cô nói: “Cháu mời dì, dì đừng khách sáo”.
Nói xong cô bảo với phục vụ: “Phiền cô nói với quản lý, tôi tên Yến Linh, buổi tiệc này nhờ bạn tôi thanh toán dùm”.
Cô nhân viên dường như đã được dặn trước hỏi Yến Linh: “Bạn của chị tên Hoài Trung đúng không? Anh ấy đã dặn trước rồi”.
Yến Linh mĩm cười: “Đúng vậy, cám ơn cô”.
Nhân viên phục vụ rời đi, không hiểu sao Yến Linh có cảm giác khi nghe nhắc đến tên Hoài Trung, ánh mắt của dì Phương nhìn cô hơi thiếu thiện cảm, chẳng lẽ họ quen nhau hay là cô suy nghĩ nhiều quá?”
Dì Phương chợt bâng quơ hỏi: “Hoài Trung là bạn trai cháu à? Cậu ta tốt với cháu lắm phải không?” Bà gượng cười nói: “Vấn đề này hơi riêng tư cháu không tiện nói thì thôi”.
Yến Linh cười với bà: “Không có gì không tiện đâu dì, anh Trung là bạn thân của cháu cũng là người mà cháu đang mai mối cho đứa bạn thân”.
Dì Phương ngạc nhiên hỏi: “Ra vậy. Cậu ấy chắc là điều kiện rất tốt”
Yến Linh thờ ơ nói: “Có lẽ vậy”.
Dì Phương thăm dò: “Cháu không biết rõ sao? Cháu không để tâm?”
Yến Linh có hơi khó chịu, cô không thích đem vật chất vào câu chuyện, cũng không thể mất lịch sự trước khách hàng, chỉ nói: “Tiền bạc có lúc không có ý nghĩa gì cả, bởi vì ai cũng có thể có khả năng lấy được nó từ tay người khác. Vì vậy không cần phải quá để ý”.
Dì Phương có lẽ nhìn ra sự gay gắt trong câu nói của cô nên im lặng suy nghĩ không hỏi thêm gì nữa.