Đọc truyện Ai Nói CV Không Thể “Cưa” – Chương 36: Mp3
Cuối tuần nhàn rỗi, Tô Nhiên liền bật máy tính lên mạng.
Kể từ lúc Trì Quy tuyên bố rút lui, chính mình gần như cũng không quá quan tâm đến võng phối, hôm nay không biết thế nào đột nhiên nhớ lại, liền chạy đến diễn đàn xem bình luận. Nhìn từng trang từng trang vừa có chút quen thuộc lại vừa xa lạ, Tô Nhiên khóe miệng hơi hơi cong lên một chút lần lượt xem xuống dưới.
Thành thực mà nói, khi xem đến cái post tên ‘Trì Quy đại thần tinh phẩm tài nguyên’ thì, Tô Nhiên phi thường ngoài ý muốn, dù sao Trì Quy rút lui đã thật lâu cũng không có tham gia hoạt động võng phối nào.
Nhấp vào, phát hiện bên trong có một link liên kết khác.
Tô Nhiên không chút do dự tiếp tục nhấp vào, xác nhận download.
Đợi hơn một tiếng rưỡi download xong, Tô Nhiên liền cắm tai nghe, mở phần mềm nghe nhạc ra nghe.
Bắt đầu chính là cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó liền dần dần cảm thấy có chút không phù hợp.
Âm thanh này, như thế nào.
Này chính xác là mấy đoạn kịch được tuyển chọn không tệ của Trì Quy, nhưng điều khiến Tô Nhiên có chút mặt đỏ tai hồng đó là, từ lúc bắt đầu phát ra, gần như tất cả đều là những trích đoạn quảng bá kịch của Trì Quy có chút ái muội thậm chí là khiến người ta đỏ mặt tim đập, ví dụ như hôn, ví dụ như…
Rõ ràng cảm thấy thực ngượng ngùng, nhưng vẫn nhịn không được mà tiếp tục nghe, thế là một bên tim đập như sấm, một bên má càng lúc càng hồng.
Đợi cho đến lúc Trì Quy trở về nhà, nhìn thấy chính là tiểu ngốc ngồi trước máy tính má đỏ hây hây biểu tình kỳ quái.
“Em sao thế?”
Tô Nhiên bị âm thanh đột ngột vang lên làm cho hết hồn, thấy người đứng ở cửa thì có chút hoảng loạn, tay chân loạn xạ không cẩn thận làm chuôi cắm tai nghe rơi ra, thế là âm thanh ái muội liền không lớn không nhỏ mà vừa vặn truyền hết vào tai Trì Quy.
Trì Quy ngẩn người, rồi mới gần như là nghiền ngẫm cười nhìn má tiểu ngốc trong nháy mắt bạo hồng.
“… Em… Cái kia… Không phải… ” Vội vàng bấm pause file âm thanh, người đã quẫn bách đến không nói được.
Trì Quy nhướn mi cười cười, rồi mới đi đến trước mặt, đem người nào đó đang không biết phải làm sao vòng giữa hai tay mình và ghế dựa, vẻ mặt mang theo ý cười, “Tiểu Nhiên, em là đang ám chỉ cái gì?”
“… Không, em không có… Cái kia là… Em tưởng là kịch của anh, nên nghĩ… ”
Chưa nói xong đã bị môi đối phương chặn lại khiến cho nuốt ngược trở vào, Trì Quy một bên hôn, một bên đem người từ trên ghế ôm lên, mang tới trên giường.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại ..com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hôn môi lan tràn xuống tới cổ, tiểu ngốc cuối cùng phát giác không phù hợp, vội vàng vươn tay đẩy đẩy người trên thân, “… Ban ngày… là ban ngày mà… Anh đừng… ư… ”
“Không sao, không ai nhìn thấy.”
“Nhưng là… ân… ”
Đợi cho đại thần cuối cùng ăn uống no đủ, tiểu ngốc đã mệt đến động cũng không muốn động, cả người mềm nhũn nằm trong lòng đối phương, vẻ mặt phụng phịu.
“Tiểu Nhiên.”
“… Sao?”
Trì Quy cười cười, rồi mới tiến đến bên lỗ tai Tô Nhiên, thấp giọng nói, “Kỳ thật, âm thanh như thế, căn bản không thể so sáng với em được.”
Ba giây an tĩnh, tiểu ngốc thẹn quá hóa giận một quyền đánh vào bụng đại thần, nghĩ nghĩ lại vừa tiếp tục tay đấm chân đá loạn xạ.
“Ha ha, được rồi được rồi, đừng đánh. Anh xin lỗi.” Đại thần bắt lấy nắm đấm của người nào đó, cười cầu hòa.
“… Ừ.”
“Thế nào? Có phải đau hay không? Lại đây anh xem xem.” Đại thần vội vã bắt đầu hướng trên người đối phương tìm kiếm, trực tiếp chạy thẳng đến vị trí nào đó.
“… ”
“Anh, anh thôi đi a!”
“Ngoan, anh thấy rồi, không bị thương.”
“… ”
“… Ư… Anh… thôi đi… ân…