Đọc truyện Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo – Chương 13: Hứa Anh Tú Cậu Mãi Bại.
Trong căn biệt thự Hứa gia xây tại khu phố phồn hoa mang tên Tô Lĩnh….
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi nghiêm nghị trên sofa, nét mặt già dặn khí chất bất phàm, chỉ cần lướt qua một cái liền đoán được người đàn ông này đã trải qua không ít thăng trầm của cuộc sống, đôi mắt rất xa rất xa, tầm nhìn rất rộng rất lớn, ông ta đang nghĩ gì người khác khó mà nhìn ra.
Bên cạnh là một người phụ nữ có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, ngoài nếp nhăn nơi khóe mắt, tổng thể khuôn mặt nhẵn bóng láng mịn, đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành có thể khiến bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy đều có cảm giác yên bình tựa như tìm được bến đỗ cho riêng mình…nhưng người phụ nữ ấy dường như đang rất buồn, khóe mắt còn ươn ướt, thỉnh thoảng lấy chiếc khăn hồng đang cầm trên tay lên châm chấm khóe mi…
Ngoài ra còn một người đàn ông đeo kính gọng trắng cầm tập tài liệu đứng gần đó, khuôn mặt điềm tĩnh không biểu lộ quá nhiều cảm xúc cho dù gặp phải bất cứ tình huống nào.
“Tại sao việc kia lại xảy ra đúng lúc quan trọng như thế này? Tôi thực sự không cho rằng con trai mình bị tai nạn là do ngoài ý muốn, nhất định phải tra rõ chuyện này, Thành, cậu phải thúc giục phía cảnh sát đẩy mạnh tốc độ điều tra lên, cứ lề mề thế này, tôi sẽ đốt cả cục cảnh sát cho coi.” Quý ông ngoài bốn mươi cuối cùng cũng tức giận gào to, tay nắm chặt lại nổi gân xanh ra lệnh cho anh chàng mắt kiếng.
“Chủ tịch, việc này ngài không cần lo, ý ngài tôi đã sớm truyền đạt cho phía cảnh sát, giờ chuyện thiết yếu nhất chính là chọn ra người đại diện tham gia cuộc thi thừa kế lần này, chiều hôm nay là chốt danh sách tham gia, nếu Hứa Thị mà không có tên, nhất định sẽ bị giới tài chính phỉ báng châm chọc, cổ phiếu vì thế sẽ giảm bớt một trên bốn phần, cổ đông cũng sẽ không nể mặt, hậu quả không thể coi thường.” Nét mặt của thư kí Thành vẫn giữ nguyên, giọng nói không cao không thấp, từ đầu đến cuối chỉ một giọng trầm ổn rất đều.
Hứa Anh Chí rơi vào trầm mặc, ông không phải không biết, cuộc thi lần này rất quan trọng, nhưng con trai ông còn quan trọng hơn. Sáng hôm qua khi vừa mới tham gia đại hội liên minh về, ông lại nhận được một tin dữ, nói rằng đứa con trai cả của ông – Hứa Anh Minh bất ngờ bị tai nạn giao thông, ngay lập tức ông có mặt tại bệnh viện trong trạng thái hốt hoảng, những gì trong cuộc họp đều không nhớ nổi, trong đầu chỉ mong sao con trai không việc gì. Bác sĩ sau khi cấp cứu nói Hứa Anh Minh bị chấn thương sọ não nhẹ, trong một khoảng thời gian dài không nên đi học, tránh chơi thể thao hoặc vận động mạnh để lại gặp phải chấn thương lần nữa, bởi vì nó có thể gây tổn thương thêm… Cũng chính vì vậy mà ông không thể quyết định việc tham gia vào hội thi danh dự này, giả dụ nếu đi báo danh, ông phải đăng kí ai?
Đau đầu, thật đau đầu!
Nếu con trai không gặp sự cố này, chắc chắn phần thắng năm nay đã do nó nắm chắc trong tay.
Kể ra chuyện này thật trùng hợp, Hứa Anh Minh từ nhỏ đã biết chơi cổ phiếu, những mốc quan trọng hay thời điểm thích hợp để mua vào bán ra nó đều có thể dựa vào bộ não nhanh nhạy của mình để dự đoán một cách chính xác, về vấn đề làm ăn chưa bị thua lỗ lần nào, có thể nói là một thần đồng, thiên tài, sự nổi tiếng ấy cũng đã lan ra xa, rộng khắp trong giới, giới chuyên môn đều hài lòng đánh giá rất cao, ai cũng nói nhóc này lớn lên chắc chắn sẽ đứng đầu giới tài chính trong khu vực bán đảo Đông Dương, rộng hơn nữa sẽ là Đông Nam Á, và nếu có sự đột phá, có thể khiến tình hình tài chính quốc tế chao đảo.
Rất có thể có những người coi trọng cuộc thi này, biết một khi Hứa Thị tham gia, chắc chắn sẽ ghi danh đứa con trai ưu tú Hứa Anh Minh, vì vậy không ngần ngại thủ đoạn hãm hại con trai ông… Đê tiện, thật đê tiện mà!
Thấy thật lâu chủ tịch không nói gì, thư kí Thành bèn mở miệng:” Chủ tịch có nên hay không đăng kí cho cậu hai tham gia?”
Sắc mặt Hứa Anh Chí sầm lại…
Phải, ông còn một người con trai, là em sinh đôi với Hứa Anh Minh, tên là Hứa Anh Tú…nhưng cứ nhắc đến người con trai này là ông lại toát lên một vẻ mệt mỏi, bất lực, khẩu khí cũng thay đổi:
“Hừ! Nó chỉ biết chơi với ăn, dăm ba bữa lại lang thang tụ tập chơi bời, học hành thì không ra gì, suốt ngày chỉ biết làm mất mặt ta, giờ còn chưa thấy vác mặt về, thậm chí anh nó đang nằm bệnh viện tình hình nguy cấp cũng không thấy nó ló mặt ra hỏi thăm…nghịch tử, thật làm ta thất vọng.” Ông lắc đầu, tận đáy lòng cảm thấy đau xót, rốt cuộc phải làm gì mới khiến nó tỉnh táo chăm lo cho học hành đây?
Ba người lớn đang rơi vào khoảng trầm tĩnh, không ai nghĩ rằng bên ngoài cửa xuất hiện bóng dáng một cậu bé với khuôn mặt rất đào hoa toát lên vẻ ngạo nghễ, bướng bỉnh, nhưng giờ đây, đôi lông mày trẻ con cau lại rất chặt, bàn tay cũng cuộn thành nắm đấm, nắm thật chặt. Hứa Anh Tú tua lại từng lời, từng câu chữ mà bố cậu nói, tất cả đều chạm vào lòng tự tôn bé nhỏ của cậu rồi, không tránh khỏi giận dữ, cái tôi của cậu bé mười một tuổi bùng cháy, Hứa Anh Tú xông vào, khẩu khẩu ác liệt, đàn áp mọi thứ, khiến cho không ai có thể từ chối
“Bố, đăng kí cho con, cuộc thi này con sẽ tham gia thay anh cả, con sẽ khiến ọi người biết, Hứa gia không chỉ có Hứa Anh Minh mới giỏi, cho cả thế giới biết, Hứa Thị không chỉ có một đứa con trai tên Hứa Anh Minh, mà còn có cả Hứa Anh Tú này nữa, đến lúc con mang thắng lợi trở về, mọi người sẽ không có quyền coi thường con, bố cũng đừng có coi con là nghịch tử nghịch tôn, con là người, cũng là con trai bố, anh cả có thể làm rạng danh Hứa Thị, con cũng có thể, nếu như lần này bố cho con cơ hội chứng minh, nhất định sẽ không làm cho bố thất vọng.”
Tất cả mọi người đều bị ý chí của cậu bé làm cho sững sờ, Hứa Anh Chí cũng bị lay động, suy nghĩ lại. Đúng lúc đó, Hứa phu nhân cũng tham gia góp ý:
“Mình, con nó muốn chứng minh, vậy thì phải tạo cơ hội cho nó, có thể qua lần này có thể khiến nó rút ra được kinh nghiệm trong cuộc sống, cho nó trải nghiệm thế nào là thương trường như chiến trường, biết đâu sau này sẽ cùng Anh Minh đồng long dẫn dắt cả Hứa Thị?”
Ngay cả thư kí Thành cũng lên tiếng đồng tình:”Chủ tịch, phu nhân nói đúng, vả lại lịch chốt danh sách chỉ còn lại hơn ba tiếng nữa, ngài nên quyết định nhanh.”
Hứa Anh Chí cuối cùng cũng đưa ánh mắt có sức mạnh trấn áp đặt lên người con trai, giọng nói có phần sắc bén:
“Được! Nếu con không vào nổi đến trận chiến cuối cùng giữa con và đối thủ thực sự…coi như ta không có đứa con trai này.” Nói xong ông đứng dậy, bước lên lầu… Để dậy dỗ cho đứa con này, ông phải nhẫn tâm nó mới có thể thành người!
“M…mình à…” Hứa phu nhân sửng sốt vì lời cuối cùng mà Hứa Anh Chí thốt ra, tâm trạng hỗn loạn, động viên Hứa Anh Tú vài câu rồi lên lầu, muốn biết rõ xem Hứa Anh Chí có làm vậy thật hay không, nếu là thật thì bà nhất định phải làm gì đó để ngăn cản…
Hứa Anh Tú một mình ở dưới phòng khách, ánh mắt toát lên vẻ bướng bỉnh và hiếu chiến…
Trận chiến cuối cùng giữa con và đối thủ thật sự ư? Hừ! Hứa Anh Tú này không có đối thủ, nhất định sẽ chiến thắng!!!!
Chớp mắt trôi qua, đã đến kì thi tuyển chọn nhân tài, những cậu ấm cô chiêu con cái của những thương nhân tài chính mạnh nhất Việt Nam đã bắt đầu, qua hai tháng trải qua các kì thi sát hạch và tuyển chọn thật sự đã lựa ra được năm mươi con người ưu tú nhất. Chưa dừng lại, hội đồng còn quyết định tổ chức thi tài trình độ của năm mươi người này để phân vào các khối học cao cấp lần lượt là A; B và C. Khối C là những người có trình độ cấp ba sao, nghĩa là tinh thông các chiến lược kinh doanh và các yếu tố xây dựng một thương hiệu mạnh, khối này lấy hai mươi lăm người. Khối B là những học sinh cấp độ bốn sao, nắm giữ các phương pháp kinh doanh hiệu quả, cách phản ứng, phán đoán tình hình tài chính thị trường để mang lại hiệu quả thiết thực nhất cho công ty, khối này lấy hai mươi tư người. Vì vậy đương nhiên, khối còn lại – cấp độ năm sao, là khối quan trọng nhất, cũng chính là chọn ra một người có tiềm năng, có thực lực nhất trong đám cậu ấm cô chiêu này, người đó phải nắm vững chắc các yếu tố như văn hóa, dịch vụ, chiến lược, rủi ro và mạo hiểm trong kinh doanh, hiểu rõ mô hình kinh doanh,…,…
Chỉ một người, một người duy nhất, nếu vào được khối A, tương lai chắc chắn sẽ là ông hoàng của tài chính Việt Nam!
Chính vì thế, năm mươi con người đại diện cho năm mươi doanh nghiệp lớn trong nước đang nỗ lực gắng sức vươn lên ngôi vị đó… Tiếc là, trong năm mươi người, thì chỉ có hai cậu bé mười một tuổi đại diện cho hai tập đoàn tài chính trong nước là nổi bật nhất, khiến cho bốn mươi tám người còn lại ngậm ngùi xếp sau, nhường sân thi lại cho hai cậu nhóc này so tài để tiến vào khối A.
Một người là cậu ấm họ Hứa – Hứa Anh Tú, Hứa gia là tập đoàn con nối nghiệp cha, đến nay đã được ba đời, rất có tiếng trong giới thương mại, còn có quan hệ với rất nhiều đại sư nước ngoài và các chính trị gia trong nước, không thể phủ nhận, Hứa Thị là một tập đoàn từ trong ra ngoài đều không có điểm yếu.
Người còn lại – Dương Lâm Huy, công tử Dương Thành, Dương Thành hoạt động được hơn hai mươi năm, do một tay Dương Bách Dũng gầy dựng, để so danh tiếng, chắc chắn không bằng Hứa Thị, nhưng có một điều, Dương Lâm Huy là vũ khí bí mật, cũng là báu vật mà trước nay Dương Bách Dũng cất dấu rất kĩ, người ngoài chỉ biết, Dương gia có một cậu con trai, không biết mặt mũi, không biết danh tiếng, đương nhiên không đánh giá cao Dương Thành mà thiên về Hứa Thị. Nhưng mọi người không biết, vũ khí bí mật của Dương Thành ngoài mặt không biểu hiện ra chút gì, nhưng thực ra là đang kiểm soát tất cả mọi thứ, ngay cả những nước đi của Hứa Anh Tú, cũng đều được Dương Lâm Huy dự đoán được, thậm chí còn đào sẵn hố cho Hứa Anh Tú nhảy vào. Để cậu ta nghĩ rằng vào được vòng cuối cùng này, chính là do thực lực của mình mà không hề đề phòng rằng…có kẻ đang nham hiểm cười sau lưng mình…..
Đây là một trận chiến, nhưng đối với Lâm Huy, lại là một trò chơi thử thách lòng kiên nhẫn, anh vốn có tính kiên nhẫn, chơi trò chơi này không khác gì tu thêm cấp bậc.
Còn Hứa Anh Tú, học cùng trường với Lâm Huy, cũng đã biết sẵn thực lực của anh, cho nên không khinh địch, nhưng vẫn còn lơ là, non nớt so với Hứa Anh Minh. Cho nên, trận chiến này cậu thắng được, nửa phần trăm phải nhờ vào may mắn…