Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo

Chương 11: Đừng Đùa Nữa! Lâm Huy Của Tôi Đang Ghen Kìa.


Đọc truyện Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo – Chương 11: Đừng Đùa Nữa! Lâm Huy Của Tôi Đang Ghen Kìa.

Lục Chi chạy từ phòng hiệu phó ra, theo thói quen định khoác tay Lâm Huy…nhưng thất vọng một điều…
“Sao lại là cậu?” Cô sa sầm mặt…
“Tôi đưa cậu về, bây giờ Lâm Huy đang rất bận…” Hứa Anh Tú mỉm cười ấm áp, đang định đưa tay lên vuốt mái tóc mượt mà của Lục Chi như đã từng làm với mấy bạn nữ trước kia, ai ngờ lần này Lục Chi không hiểu vì sao tức giận, khẩu khí ác liệt gằn giọng
“Lâm,Huy,đang,ở,đâu?”
Hứa Anh Tú cậu ta vô thức nuốt nước bọt, tự giác trả lời:
“Phòng hiệu trưởng…”
“Cái gì…?” Lục Chi há mồm trợn mắt…
Lâm Huy thông minh xuất chúng, luôn dùng đầu óc để nói chuyện, đặc biệt là chưa đắc tội với ai bao giờ…vậy thì việc gì phải lên phòng hiệu trưởng làm việc với bà lớn của trường Thủy Trạc cơ chứ? Nơi đó là dành cho những con người như cô đến lãnh án trọng tội, sao có thể để một người không vướng bụi trần như Lâm Huy tùy tiện ra vào?
Không được không được, cô phải lên xem tình hình một chuyến, có chuyện gì cũng phải giúp đỡ cho anh bằng được, thà chỉ mình cô bị nói là con hổ cái dữ dằn còn hơn là để cho chồng tương lai bị hủy hoại danh dự vì cái tội danh chưa rõ nào đó…
Lục Chi bị quyết tâm che mờ lí trí, mặc kệ người đứng gần là ai, đẩy người đó ngã xuống đất một cách không thương hoa tiếc ngọc, cô ưỡn ngực thẳng lưng, dù sao bên trong đó cô được vào cũng không phải ít gì cho cam, thêm lần nữa đại náo văn phòng, cô hiệu trưởng chắc chẳng để ý đâu nhỉ, thế nào thì Lâm Huy tương lai cũng là chồng cô, nghe bố nói còn đang đợi ngày tốt để đính hôn, vì thế,lấy lí do bảo vệ người trong nhà cũng đâu quá đáng…
Phòng hiệu trưởng thẳng tiến, đem uy danh hổ cái đi trấn áp hiệu trưởng thôi…
)(ơ…ơ)(
Lục Chi đến gần cửa, giọng nói như nịnh nọt, lấy lòng của hiệu trưởng vang lên khiến quyết tâm dành danh dự cho Lâm Huy của Lục Chi giảm xuống con số tròn xoe nào đó…
“…Chúng tôi thật tình rất mong là em có thể đồng ý tham gia kì thi toán học quốc gia lần này, mang về được giải quán quân như chín năm qua em đã từng làm, như vậy không chỉ khiến cho cha mẹ, thầy cô và toàn trường tự hào về em, mà còn có cả tỉnh E rộng lớn này cũng rất nở mày nở mặt và lấy em làm tấm gương cho nhiều người có động lực phấn đấu hơn. Nếu em đồng ý thì từ giờ chỉ cần ôn luyện cho kì thi toàn quốc tổ chức vào hơn ba tháng sau thôi, phòng giáo dục thành phố đã cho phép em đăng kí tham gia thẳng vào đợt thi toàn quốc lần này, vì dựa vào khả năng của em, chúng tôi tin chắc rằng, không cần thông qua các kì thi sơ cấp, em cũng sẽ thuận lợi tiến vào trận chung kết cuối cùng…a, còn về vấn đề kinh phí đưa em đi thi, thành phố cũng đã lo ổn thỏa, chỗ ở tiện nghi thoải mái, vì thế ngoài ôn tập cho kì thi, mọi thứ luôn sẵn sàng, chỉ cần em nói một câu, tất cả sẽ được như ý em…”
Lục Chi ở ngoài nghe cô hiệu trưởng thao thao bất tuyệt xong, nụ cười không biết đã rạng rỡ nở trên môi từ lúc nào. Thì ra phòng hiệu trưởng còn để chiêu mộ nhân tài nữa..chẳng trách Lâm Huy hay nói cô não hẹp, không chịu nghĩ rộng…

Đúng lúc Lục Chi phấn khích định gõ cửa tử tế, thì Lâm Huy lại làm cô tức đến suýt thì phụt máu mà chết tại chỗ…
“Đành phải cảm ơn ý tốt của nhà trường, nhưng năm nay em hoàn toàn không có ý định tham gia.”
Một câu nói đầy xúc tích, chan chứa tấm lòng của cậu học trò khiến cô hiệu trưởng không thể mở lời nói gì được nữa, nhìn Lâm Huy như nhìn kẻ vừa hạ độc mình…
Lâm Huy à, tại sao em không nói với cô một câu như là: Cô yên tâm, em sẽ không làm cô thất vọng, hay là, hãy giao cho em, em tự tin vào bản thân, hoặc là, tất nhiên là đồng ý rồi,… chứ, tại sao lại từ chối thẳng thừng như vậy? Lúc biết có thiên tài toán học trà trộn vào trường, có biết cô vui đến nỗi nào không hả, em đừng cự tuyệt một cách…khốn nạn như thế…
“Tất nhiên là đồng ý rồi…”
Chính là câu nói đó!
Cô hiệu trưởng vui mừng nhìn ra phía cửa, giây sau thất vọng quay mặt…đáng ghét, không phải Lâm Huy trò cưng của ta nói…
Anh cũng quay ra phía cửa, liếc nhìn cô rất thản nhiên như vẻ: Tôi biết cậu núp sẵn ở đó rồi.
Chưa đợi Lục Chi mở miệng, Lâm Huy đã quay ra nói với cô hiệu trưởng:” Xin phép, em về trước.”
Cô hiệu trưởng không miễn cưỡng:”Ừ ừ, lần sau nói chuyện tiếp, em hãy suy nghĩ kĩ về đề nghị ban nãy, và không làm cô cùng mọi người phải thất vọng….”
Lâm Huy không trả lời, chỉ cười nhạt rồi bước ra ngoài, Lục Chi không hiểu chuyện gì, hô gọi đằng sau, nhanh chân vội chạy ra theo…
Ra ngoài, định lên tiếng thì cánh tay cô bị một bàn tay khác giữ lấy. Lục Chi quay sang, Hứa Anh Tú lại mỉm cười với cô:” Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Cô cau mày gạt tay cậu ta ra, từ chối:” Không cần, tôi về với Lâm Huy.”
Bất quá, lại để cậu ta nắm lại được…:”Tôi có chuyện muốn nói…” Hứa Anh tú mở lời, ánh mắt tha thiết muốn nói chuyện với cô ấy rất chi là chuyên nghiệp, chỉ là Lục Chi ngốc nghếch không biết gì, cô khó chịu, giọng hơi cao:”Nói đi!”

Hứa Anh Tú lại mỉm cười chết người:” Lục Chi, tôi rất thích cậu, làm bạn gái tôi, nhé.”
Lục Chi không bất ngờ, từ hồi mới vào cấp hai, đã có bao nhiêu nam sinh đến trước mặt cô tặng quà và nói với cô câu này, lúc đó còn ngu ngơ nhận rồi khi người ta gãi đầu ngại ngùng rời đi lại bước thản nhiên qua người ta, tiện tay ném thứ vừa được tặng vào hố rác…trước mắt họ…
Lúc này không có quà để vứt, chỉ có lời nói cùng ánh mắt tựa hồ chân tình của cậu ta, cô chẳng thể là gì ngoài từ chối bằng lời nói:” Cậu nói cái gì thế? Lâm Huy của tôi đang ghen kìa…” Giọng nói của cô hơi to, Lâm Huy chưa đi xa bỗng dừng lại, giây sau lại bước tiếp…
Nhìn anh ngày một đi càng xa, Lục Chi càng sốt ruột: “Buông ra đi, tôi phải về nhà cùng Lâm Huy…”
Hứa Anh Tú tỏ ra bất lực:” Lâm Huy đã có vị hôn thê rồi, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị đính hôn…”
Cô tức giận, theo bản năng thuận miệng mà đáp:”Phải, tôi chính là…”
Cả hai im lặng nhìn nhau…
Lục Chi ý thức được mình lỡ lời liền rối rắm chạy đi, một mạch chạy theo Lâm Huy…
Người bị bỏ lại có chút đa nghi, nhìn ra xa, nhấc máy gọi điện cho số quen thuộc…đầu dây bên kia không để cậu ta chờ lâu, lập tức bắt máy..
“Nghe nói Vương Thị có cô con gái rất xinh xắn…cô ấy tên gì?”
“…”
“Ồ vậy sao…”
Hứa Anh Tú mỉm cười, nét cười tràn đầy đắc ý, nhưng hòa quyện với chút mất mát len lỏi…

Tại sao lại cứ phải dính líu tới Lâm Huy? Tại sao?
Lục Chi đuổi theo Lâm Huy, với không khí ngại ngùng ấy, cô không thể mở miệng giải thích gì, chỉ đành im lặng đi cùng anh, ai ngờ lúc đến nhà anh, Lâm Huy lại mở lời trước…
“Tại sao cậu muốn tôi đi thi?”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, Lâm Huy lại đột nhiên cau mày quay đi…không biết từ lúc nào, mỗi lúc nhìn thấy cô chớp mắt, anh như bị một dùi gõ vào trái tim, khiến nó loạn mất một nhịp…
“Bởi vì nó tốt cho cậu…” Cô trả lời theo suy nghĩ ngắn hạn trong đầu…
Anh lại đột nhiên quay sang, sững sờ nhìn cô…
“Bởi vì nó tốt cho con, tốt cho tương lai của con,…”
“Lâm Huy..sao vậy…?”
Lục Chi cuối cùng thành công đánh thức các giác quan của anh thức dậy sau vài giây lơ đãng mà như cả nghìn năm ngủ say…
Lâm Huy khôi phục dáng vẻ bình thường, mở miệng:” Muốn tôi đi cũng được, vậy đồng ý với tôi vài điều…”
“Được.” Cô không nghĩ ngợi nhiều, tươi cười đồng ý, chỉ cần anh có tương lai tốt đẹp.
Anh hài lòng, thản nhiên đưa ra yêu cầu:
“Từ giờ không được phá hoại nữa…”
“…”Nếu thấy ngứa ngáy khó chịu chân tay thì…phải kìm nén sao…nắm chặt tay vào…gật đầu…
“Học hành chăm chỉ, không ham chơi…”
“…” Cái gì? Rỗng kiến thức hai năm…học lại à… lần này ngón tay đâm vào da… vẫn miễn cưỡng gật đầu…

“Ăn nói lễ phép không bắt nạt bạn bè…”
“…”Lâm Huy à, đi chết đi!! Đến lượt răng cô nghiến chặt cấu xé lợi… thế mà…gật đầu…
“Cuối cùng, tránh xa…” Lần này, Lâm Huy chưa nói xong, Lục Chi liền chặn lại:
“Vài điều đó hả, được được. thế nhé, tạm biệt…”
Đùa hả? Bảo cô tránh xa anh? Vẫn biết là Lâm Huy không có tình cảm với mình, nhưng dù vậy Lục Chi cũng chẳng muốn rời xa anh…
Đang định quay đi thì cánh tay lại bị một lực từ bàn tay khác, mạnh mẽ nắm lấy, lôi lại…khiến Lục Chi suýt nữa…dâng nụ hôn đầu cho anh…
Lâm Huy không để tâm, dứt khoát nói:
“Điều cuối cùng, tôi muốn cậu tránh xa Hứa Anh Tú ra, cậu ngốc như vậy, rất dễ bị hắn lợi dụng.”
Anh nhìn cô, cô nhìn anh…
Cơn gió nào đó biết điều vi vu qua lại khiến mái tóc đen nhánh mượt mà của Lục Chi tung bay trong gió, cánh tay anh vẫn giữ chặt tay cô, mấy chiếc lá hoa sữa nhẹ nhàng rơi, mùi hương phất phơ trong không khí, vừa ấm áp, lại có cảm giác như không chân thực…
Nhưng…
“Hứa Anh Tú là ai?”
“…”
Ai đó số không may…
Haizz…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.