Đọc truyện Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám – Chương 5
Về nhà, ăn qua cơm tối, tôi cùng Viên Tử Thanh tựa hồ đã quên một màn xấu hổ buổi chiều, tôi một bên vắt chân ngang trên sô pha cầm điều khiển từ xa bật chương trình mình thích xem một bên sai khiến anh ta rửa hoa quả lấy đồ ăn vặt pha cà phê. Anh ta đối với nhà tôi khả năng so với nhà mình còn biết rõ hơn, vì vậy tôi rất yên tâm sai bảo. Tuy ôm một bụng bực tức nhưng anh ta vẫn nhất nhất thỏa mãn tôi. Sau khi thực hiện hết các yêu cầu của tôi anh ta liền đặt mông ngồi ngay bên cạnh tôi hung tợn nói: ”Nếu không có tôi thì đồ heo mẹ như cô chắc không chống đỡ được qua ngày mà chết đi!”
Tôi dùng chân đá anh ta, nói: ”Chị đây mà chết vì không chống đỡ được qua ngày, cậu không chừng sẽ khóc thành cái dạng gì rồi, có khi gào kêu ầm ỹ nói muốn đi theo chị đâu.”
Anh ta một phát bắt được chân tôi đá anh ta, vẻ mặt thành thật nhìn tôi nói: ”Cô nói đúng rồi.”
Tôi cảm thấy không khí có điểm quái, dùng sức rút chân ra.”Biến nhanh đi, không có việc gì đừng đem lão nương ra làm trò tiêu khiển, chọc tôi không thoải mái tôi tiêu diệt anh! Tuyệt đối không nương tay!”
Viên Tử Thanh lấy tay chải chải tóc, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng nhịn xuống không nói câu nào nữa, cùng tôi ngồi xem ti vi.
Tôi cả người không được tự nhiên, cảm giác càng quái. Vì thế phải tìm đề tài gì để thảo luận. Tôi nói: ”Ở đơn vị chúng tôi mới có một thầy giáo đến, dạy Anh Ngữ, nhìn qua có vẻ được, đợi tôi dùng ít công sức, không chừng ngày nào đó cậu có thêm một anh rể a.”
Viên Tử Thanh bỗng vọt đứng lên, làm tôi sợ nhảy dựng. Anh ta đột nhiên biến thành đặc biệt chán nản, kéo tôi suýt thì ngã từ sô pha xuống, tôi cả kinh rống giận: ”Viên Tử Thanh anh nổi điên cái gì! Sao lại có người như anh, ăn nhiều quá nên kiếm chuyện a!”
Viên Tử Thanh cũng rống giận lại tôi: ”Triệu Đình cô đừng có giả vờ với tôi nữa! Tôi không tin cô không nghĩ gì đến tôi! Cô rốt cuộc muốn làm sao! Tôi có bạn gái cô mất hứng, tốt lắm! Tôi không có nữa là được chứ gì! Tôi đây liền một mình ở bên cạnh cô! Còn cô, chuyện đó đã qua vài năm rồi mà cô vẫn đối xử với tôi không được tự nhiên như vậy ư, suốt ngày cứ âm dương quái khí muốn chọc giận tôi tức chết hay sao!”
Đây là lần đầu tiên cả hai chúng tôi đều đem những chuyện tình đã khúc mắc trong tim từ trước đến nay mà phơi bày ra bên ngoài nói hết cả, tôi giống như bị người ta giẫm vào cái đuôi của mình nhảy dựng lên kích động nói bừa: ”Viên Tử Thanh, anh đừng có đem mình ra nói ủy khuất vô tội như vậy! Anh dựa vào cái gì nói tôi không được tự nhiên, nói tôi kỳ quái! Anh nha, anh yêu ai bỏ ai liên quan gì đến tôi! Làm sao anh lại có thể tự tin cho rằng tôi vẫn còn để ý đến anh, là bản thân anh đa tình mà thôi!”
Viên Tử Thanh tức giận giơ cao ngón tay run run chỉa vào cái mũi của tôi, dùng một loại ngữ khí nghe đặc biệt thương tâm nói với tôi: ”Triệu Đình, cô khá lắm! Cô khá lắm a! Tôi tự mình đa tình! Tôi con mẹ nó đúng là lợn! Tôi chờ cô nhiều năm, nhưng cuối cùng lại chờ được một câu như vậy! Đi thì đi! Tôi đúng là không có mắt nhìn, thật mất mặt, tôi tự làm mình đa tình!” Nói xong lao ra cửa trở về ngôi nhà đối diện của anh ta.
Tôi phẫn hận ném điều khiển ti vi trên mặt đất, ngồi xổm xuống, khóc rống lên.
Hai chúng tôi đây rốt cuộc là đang làm cái gì.