Đọc truyện Ai Nợ Ai Một Lời Giải Thích – Chương 5
Buổi chiều, nắng trải dài bao trùm lên thành phố Du Sinh, từng tia tinh nghịch trút xuống như xóa tan sự ảm đạm vốn có của mùa thu. Băng Thanh sửa sang lại đầu tóc đến nơi đã hẹn, mặc vội chiếc áo khoác màu hồng nhạt cô xỏ vội đôi giày búp bê rồi lao nhanh ra khỏi nhà bắt tuyến xe buýt gần nhất.
Nơi tập hợp là công viên Thiên Vy nổi tiếng bậc nhất thành phố. Khi cô đến nơi thì mọi người đã tập hợp đông đủ, vừa thấy cô ló dạng như thấy cứu tinh, bạn bè không ngừng xúm lại hỏi han, người quạt, người nắm tay,có bạn còn phóng khoáng dúi vào tay Băng Thanh chai nước khoáng lạnh, Băng Thanh thật sự kinh hãi, tình huống này làm cô dở khóc dở cười, đây có thể được xem là đãi ngộ?
“Bên kia là bệnh viện mà Đình Luân nằm, nào chúng ta vào thôi!”- Một bạn nữ lên tiếng, thời khắc này Băng Thanh bỗng nhiên thấy cảm kích vô cùng, thiếu chút nữa nhào tới ôm cô bạn tốt bụng đã giải vây ình.
Mọi người lần lượt nối đuôi nhau qua bên kia đường Băng Thanh lấy tay gạt mồ hôi rồi cũng nhanh chóng theo sau.
Tiền sảnh bệnh viện hiện ra mang những nét đặc trưng vốn có của nơi cứu rỗi sinh mệnh con người, dưới ánh đèn mờ ảo, mọi người đẩy cửa bước vào phòng bệnh xa hoa không kém khách sạn năm sao là bao nhiêu ,không khí trong phòng đột nhiên chùng xuống chìm vào yên lặng Băng Thanh cũng không dám hít thở mạnh, cô đảo mắt nhìn căn phòng cao cấp,nuốt ngụm nước bọt không ngừng cảm thán sự trang hoàng, giàu có của nó. Phải là chức to,quyền quý mới được hưởng những dụng cụ cao cấp,máy móc hiện đại nơi đây. Qua đó Băng Thanh cảm nhận được rằng gia thế của Đình Luân này quả thật không tầm thường!
Đình Luân đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, tư thế như vị thái tử đang nắm trong tay tất cả thiên hạ, vì hắn quay lưng với Băng Thanh nên nhất thời không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng xem ra hắn nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ cực kỳ chăm chú,dường như không hề hay biết sự hiện diện của mọi người.
“ Anh Đình Luân…”
Nghe tiếng gọi hắn quay người lại, giây phút được đối diện với nhan sắc khuynh đảo thiên hạ tim mọi người ai nấy bỗng lệch đi một nhịp, tiếp theo không hẹn mà thi nhau đánh thình thịch cơ hồ muốn bay ra khỏi lồng ngực. Vẻ đẹp trai mê người này thật khiến người ta muốn phạm tội.
Và rồi điều gì cũng đến đám nữ sinh không ngừng tốt bụng hỏi han,săn sóc có cô còn khóc lóc khi thấy gương mặt xanh xao của hắn. Cảnh tượng này khiến Băng Thanh suýt té ngửa, cũng may cô có trái tim khoẻ mạnh không thì chẳng rõ hôm nay cô đã ngã bao nhiêu lần nữa rồi!
“ Anh Đình Luân, đây là món canh gà mà em đã chuẩn bị cho anh, anh nhớ nếm thử nhé!”, một nữ sinh từ trong đám người mạnh dạn rẽ lối bước ra, gương mặt ửng hồng như đám mây phản chiếu bởi bình minh,ngữ điệu thể hiện rõ sự rụt rè của tuổi mới lớn.
Đình Luân gật đầu không quên nói lời cảm ơn kèm theo nụ cười toả nắng khiến nữ sinh đó thẹn thùng mà nấp sau lưng Băng Thanh. Cũng vì thế nên tầm nhìn của hắn lại được dịp chĩa thẳng vào Băng Thanh, cô cố nặn một nụ cười mang chút thanh khiết của cơn gió mùa thu, làm hành động vẫy tay chào hỏi. Gì chứ, đối nhân xử thế chưa bao giờ làm khó được Băng Thanh…
“ Anh Đình Luân đây là….”
“….”
Lần lượt từng món quà được dâng lên giống như dâng cho vị thần tối cao vĩ đại. Đối với họ đã từ lâu Đình Luân như ngôi sao sáng chói khiến họ tôn sùng, ngưỡng mộ. Qua dịp này cứ thể hiện hết tâm ý ít nhiều cũng được ghi điểm trong mắt mỹ nam!
Từ khi vào đây Băng Thanh dường như bị bỏ xó, cô đứng im lặng lười biếng khoanh tay dựa vào tường,trông vào cứ tưởng rằng cô đang ăn năn vì đã đánh con nhà người ta ra nông nỗi này, có ai biết được rằng Băng Thanh đang nhàn nhã thưởng thức hí kịch trước mắt một cách thích thú. Dù gì thì mục đích hôm nay của cô cũng chỉ có thế, đó là làm tấm khiên vững chãi,là lý do chính đáng nhất cho sự xuất hiện táo bạo của các nữ sinh khác.
” Cô lại đây” Thanh âm trầm thấp cất lên nói chính xác là đang ra lệnh,ngón tay thon dài chỉ về người đang dựa vào tường.
Mọi người nhìn về Băng Thanh, cô bất giác chột dạ, cái quái gì chứ? Là hắn ta đang ra lệnh cho cô sao?
Băng Thanh mím môi,không chút phản ứng mắt nhìn hắn ta đầy thách thức, nếu cô dám trái lệnh chắc sẽ thú vị lắm đây, bỗng nhiên có một lực đẩy từ phía sau Băng Thanh không tự chủ được mà bước lên phía trước. Đưa ánh mắt nhìn người vừa đẩy đầy uy hiếp Băng Thanh vuốt nhẹ gấu áo rồi thong thả đi đến bên giường bệnh. Vẫn thái độ lạnh nhạt vốn có Băng Thanh đứng thẳng người,nhất định không để khí thế của hắn áp đảo mình! Cô mở miệng,thanh âm du dương như bản nhạc trữ tình:
” Có chuyện gì cần cậu chiếu cố sao? “
Đình Luân dường như không để ý đến sự khó chịu trong lòng Băng Thanh, hắn nhìn cô chằm chằm như thể muốn phanh thây Băng Thanh thành hàng nghìn mảnh, khuôn miệng khẽ nhếch lên mang nét kiêu ngạo đến mê người, ” Tôi nghĩ cô nên có trách nhiệm với hành vi của mình”
Băng Thanh đột nhiên bật cười thành tiếng, trách nhiệm ư? Hắn phải cảm ơn vì cô đã hạ thủ lưu tình không tuyệt chủng nòi giống nhà hắn mới phải, hắn lấy tư cách gì bắt cô phải chịu trách nhiệm chứ?
Thái độ của cô nàng nào đó khiến hắn ta tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán hận không thể bước xuống giường bóp chết nàng ta ngay lập tức. Đình Luân khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nghiêm khắc như vị giáo sư đang trách phạt học trò, ” Vậy thôi, bắt đầu từ ngày mai cô có thể biến khỏi Thanh Du”
Băng Thanh im lặng. Với thế lực của hắn việc đá cô khỏi Thanh Du dễ như trở bàn tay,kẻ ngốc cũng biết hắn đang uy hiếp cô một cách trắng trợn.
Xung quanh mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, đối với họ việc đi hay ở lại Thanh Du là một vấn đề rất quan trọng liên quan đến cuộc sống sau này, chưa kể việc mất mặt bị đuổi học thất nghiệp trong tương lai là điều chắc chắn và tất nhiên là không thể tránh khỏi dư luận, dư luận chính là độc dược nhấn chìm mọi sinh mệnh. So việc bị đuổi với tuân theo hoàng tử Thanh Du cái nào quan trọng hơn, ắt hẳn trong đầu mọi người ai cũng có câu trả lời!
Nữ chính của chúng ta xem ra còn chưa lĩnh ngộ đủ sự nguy hiểm của việc bị đuổi khỏi Thanh Du nhưng có một vấn đề còn quan trọng hơn cả nhân cách đó là ước nguyện của em gái vẫn luôn nhắc nhở cô không ngừng cố gắng. Băng Thanh biết đây là cảnh giới cuối cùng rồi, vì Băng Nghi vì bố mẹ cô thật sự phải bán đứng nhân cách mình.
” Cậu muốn tôi làm gì?”
Người nào đó nở nụ cười mãn nguyện, cảm giác đạt được thành tựu quả thật không tệ, huống hồ đây lại là con mồi thú vị nhất mà hắn đã từng gặp, đôi môi mỏng nhếch lên nhìn Băng Thanh đầy hàm ý. Trực giác mách bảo rằng nhất định những điều thậm tệ nhất sắp bước vào ngưỡng cửa cuộc đời mình, Băng Thanh tự nhiên thấy khẩn trương nín thở chờ đợi giống như chờ thời gian tuyên án dành cho thủ phạm là cô. Đình Luân hứng thú buông tiếng thở dài; ” Tôi mệt rồi, ngày mai đến lớp tôi sẽ nói điều kiện với cô sau”, hắn nở nụ cười nồng đậm, trò chơi mèo vờn chuột này quả thật không bao giờ chán!
Băng Thanh đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn, cảm giác như vừa trút xong hàng nghìn tấn đá vậy, cô nói, ” Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi về” mắt hung dữ nhìn đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống, phải nói rằng Băng Thanh cô là người có sức chịu đựng rất lớn!
” Không tiễn” Đình Luân xua tay, thoải mái nằm ngả ra giường bệnh, có thể thấy tâm tình của hắn cực kì tốt.
Bị mỹ nam nhất mực xua đuổi, mọi người gạt nước mắt tâm không can tình không nguyện mà dứt áo quay về trước khi đi không quên dặn dò đủ điều, không ai để ý nữ chính nhà ta đã mất dạng từ lâu…
****
Nghĩa trang Hoa Du vào một chiều cuối thu mang nét tịch mịch khó tả. Từng cơn gió heo may thổi qua làm hàng tấn lá trút xuống rợp cả con đường nhỏ mọc đầy cỏ dại.
Trên khu đất được trồng đầy hoa hồng nhung kiêu sa như mùa thu quyến rũ, ngôi mộ nhỏ phủ đầy cỏ non xanh mướt, váng chiều mờ nhạt chiếu xuống di ảnh có hình cô bé xinh đẹp tựa thiên thần với nụ cười diễm lệ tựa nhánh lan kiêu hãnh. Bóng người đứng cô độc trong chiều gió lặng yên lặng ngắm nơi yên nghỉ của con gái anh yêu, chàng trai đột nhiên quỳ xuống, đôi chân dài khỏe mạnh cơ hồ đang run rẩy vì đau đớn. Bàn tay thon dài khẽ chạm vào di ảnh,nhẹ nhàng phác thảo gương mặt xinh đẹp, động tác chậm rãi như đang trân trọng bảo vật tuyệt thế. Anh nở nụ cười ấm áp dịu dàng như tia nắng ngày đông, khuôn miệng đang mím chặt bất giác nhếch lên,cất giọng trầm thấp: ” Chào em”