Đọc truyện Ái Nhĩ 59 Miễu – Chương 54: Phỏng vấn
Tiểu Vũ. ở thành Tô
Châu dạo qua một vòng, tỉ mỉ xem tất cả sạp hàng một lần, sau đó lại đi
Lạc Dương dạo một vòng, chạy đến Cửu Châu Thương Hội lật từng món. Lúc
này mới nhớ tới Yêu em 59 giây có cái cửa tiệm, thuận tay thu dọn một
chút.
Đợi đến lúc ngẩng đầu nhìn đồng hồ thế mà đã qua 1 tiếng rưỡi, nhưng tên Yêu em 59 giây vẫn xám.
Vũ Hàm Anh cảm thấy mình rất nhàm chán, lại đem Cửu Châu Thương Hội lật từ đáy lên trời. Đại Toán cùng Nho nho nhỏ vẫn rất cố chấp, không biết bị
người ta đạp về bao nhiêu lần rồi.
.
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Ha ha ha
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Bà giết được 2 tên!
[Đội ngũ] [222]: ++++
[Đội ngũ] [222]: Cậu sắp chết +++
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: …
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Hai người có lẽ nên về thành trước đi…
.
Vũ Hàm Anh nhìn tán gẫu đội, cũng không biết nên làm biểu tình gì. Ba
người bọn họ đứng ở Tuyết Nguyên, sau khi bị người giết đưa về Địa Phủ,
ra lại thành đã bị theo dõi.
Tiểu Vũ. vừa đầy 90 cấp, lại không
phải mình luyện lên, kỹ năng đều không quen thuộc lắm, đừng nói gì đến
thao tác, là người đầu tiên trở về Địa Phủ. Sau đó Đại Toán và Nho nho
nhỏ cũng xuống làm bạn, người bên đối phương nhiều, thật sự không có
cách nào.
Bất đắc dĩ ăn canh đi Lạc Dương bổ máu, Vũ Hàm Anh 囧囧
phát hiện, mình rõ thật đã tới tình cảnh người người căm ghét, vừa bước
hai bước đã phát giác có người đi theo mình… Vậy là căn bản đừng nghĩ
đến việc ra khỏi thành làm gì…
Đại Toán cùng Nho nho nhỏ đều nóng tính, sau khi bị giết bổ máu liền chạy đến Nhạn Nam báo thù… Nhưng có
thể tưởng, hai người, một thao tác không tốt, một acc quá nhỏ, đương
nhiên cuối cùng vẫn chết quay về…
Thế là… chết lại đi, đi lại chết… vô hạn tuần hoàn…
Vũ Hàm Anh nghĩ muốn tìm người hỗ trợ, nhưng ngay buổi chiều, trong bang
hội cũng không có ai, mấy người Yêu em 59 giây, Hàng ngàn nấm lại chơi
trò mất tích tập thể… Cậu mà đi ra lại vướng mắt vướng mũi gây rối, cản
trở…
.
[Đội ngũ] [222]: Đê, cậu không sợ rớt trang bị!
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: (^o^)/~ Thật ra chúng ta buôn bán lời
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Mỗi lần đều kéo thêm 2, 3 cái đệm lưng, mua nhiều lời nhiều~
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: …
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu, chị bên đó thế nào a
.
Vũ Hàm Anh bị hỏi, xoay phương hướng nhìn nhìn bên cạnh, 2 người kia cũng thật cố chấp, theo 1 tiếng rưỡi, thế mà vẫn còn theo…
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Còn đi theo
[Đội ngũ] [222]: 凸
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Thật ra không ảnh hưởng gì đến tôi…
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu tâm tính chị thật tốt…
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Tôi không một mình ra khỏi thành thì không có chuyện gì
[Đội ngũ] [222]: 凸凸凸, còn nói chuyện, cậu lại chết !!
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: ! Con bà nó, ông không phải là NM sao, sao không tự mình +++ a
[Đội ngũ] [222]: …
.
Hai người lại trở về chạy đến Lôi Đài Lạc Dương bổ máu, Vũ Hàm Anh nhìn ghi chép nói chuyện trong đội bay xoạch xoạch, muốn đỡ trán, lại cãi nhau.
Lại nói, cũng thật sự khổ cho hai vị nhân huynh đi theo mình, điên điên đeo theo 1 tiếng rưỡi, cũng không dám chớp mắt, một chuyện cực khổ. Có lẽ
hôm nay bọn họ đợi không được mình ra khỏi thành, chỉ lãng phí thời
gian.
Tiểu Vũ. ra thành đơn giản để hái thuốc, đào khoáng, câu cá gì đấy, không ra thì không ra, không tổn thất gì…
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Đi Q1 không?
.
Nhìn hai người chết lại chết, Vũ Hàm Anh lên tiếng đề nghị. Cứ đánh bừa thế
cũng không được gì a, dù sao cũng nên đợi trong bang có người nói sau.
.
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: … Chị dâu thật hăng hái
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Hai cậu đã giết 1 giờ 44 phút rồi…
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Làm cái gì khác đi, để bọn họ chờ
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Hừm, bà cũng có chút mệt, Đại Toán ông đi không
[Đội ngũ] [222]: … Nhìn xem cái tổ hợp này! 80! 90! 110! Đánh F mấy a
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: …
[Đội ngũ] [222]: Nhanh nhanh!
[Đội ngũ] [222]: Cậu đã ở Tô Châu! Nhanh
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: …
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: …
.
Vũ Hàm Anh lần đầu cầm acc cấp cao đi Q1, lại nói cậu với Tam Hoàn thật sự có bóng ma tâm lý. Lúc trước thời điểm đánh F1, F2, mỗi lần tổ đội tự
do đi vào đều phải có người chết, đánh vô cùng khó khăn, tình huống hiếm lạ cổ quái tầng tầng lớp lớp.
Tiểu Vũ. là người thứ hai chạy đến nơi Q1 Tô Châu, vừa ngồi xuống đất chờ Nho nho nhỏ tới thì thấy đội ngũ phía dưới nháy nháy, cũng không biết Nho nho nhỏ khi nào ném đội trưởng cho cậu. Có người xin vào đội.
Là một Thiên Sơn 97, Vũ Hàm Anh nhìn nhìn. Thật ra cậu muốn đầy đội mới vào bản sao, có điều…
Xem cậu là tên ngốc sao… = 口= rõ ràng vừa rồi ở dã ngoại giết bọn họ, giờ lại xin thêm đội, âm hồn bất tán…
Đồng ý.
Vũ Hàm Anh nhấn đồng ý, đội ngũ ở màn hình góc trên bên trái thêm một hình nhân vật.
.
[Đội ngũ] [222]: Đê đê
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Thiên Sơn nhanh, vào
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Nhanh nhanh!
[Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Chị dâu !!!
[Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Sao chị thêm cái tên Thiên Sơn kia vào !!
[Nói thầm] các hạ nói với [Nho nho nhỏ~]: XDD
.
Vũ Hàm Anh mở bản đồ, Thiên Sơn từ Lạc Dương một đường chạy tới, vào Tô Châu, biểu thị sắp tới ngay chỗ Q1.
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Nhanh nhanh
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Vào
.
Bên kia Nho nho nhỏ còn chưa kịp phát mật tán gẫu lần nữa đã thấy màn hình chuyển cảnh, mấy giây sau liền tiến vào phó bản.
.
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: XDD Thích thật
[Đội ngũ] [222]: …
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: …
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]:
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]:
.
Cửa phó bản Q1 chỉ có ba người, Nho nho nhỏ cùng Đại Toán ăn ý một chuỗi
chấm chấm. Trong đội đương nhiên không có bóng dáng Thiên Sơn kia, Vũ
Hàm Anh đánh xong chữ ‘Vào’ lập tức đem người đá đi, sau đó nhanh chóng
tiến phó bản… Cảm giác trêu người thiệt không tệ, cũng không biết bên
ngoài Thiên Sơn kia hiện tại có cảm giác gì.
Tiểu Vũ. cười nửa
ngày, sau khi mọi người bắt đầu quét quái thì không gõ chữ nữa. Lúc ba
người đồng thời Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, Vũ Hàm Anh nào còn cười được,
chỉ lại há to mồm 囧囧. Lại là một phân đội Nga Mi, hơn nữa lần này ngoại
trừ Nga My chẳng còn môn phái nào… rất thuần chủng…
.
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: == Đại Toán ông làm loạn cái gì vậy, ông phá Thanh Tâm + cái P a
[Đội ngũ] [222]: Đê! Ai vừa rồi bảo cậu tự mình thêm máu!
.
Ba người bọn họ phải kể tới Đại Toán đẳng cấp thấp nhất, rụng máu cũng
nhanh. Vào phó bản kéo tới một đống quái, rất tự nhiên đều hướng về Đại
Toán đánh. Vũ Hàm Anh nhìn trong đội có người tụt máu, rất tự nhiên làm
một Thanh Tâm. Hoàn toàn không chú ý kỳ thật tất cả mọi người là NM…
Lúc Vũ Hàm Anh logout gần 10 giờ hơn, Yêu em 59 giây vẫn không login. Bọn
họ 3 người đánh 5 vòng một tên, lại đánh 7, cuối cùng chạy đến Lôi Đài
PK, không ra khỏi thành. Nhưng có thể tưởng, ba người đều ở trên kênh
thế giới và loa bị ân cần hỏi thăm…
Song Vũ Hàm Anh không để ý,
một cái thế giới cũng không phát. Nho nho nhỏ và Đại Toán sau khi mắng
mấy câu lại cãi nhau ầm ĩ, trên thế giới vốn 3 phút mới có thể phát một
tin, đã bị hoàn toàn lãng quên…
Nhớ tới lúc Nho nho nhỏ đánh một đống biểu tình chảy mồ hôi…
.
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu tính chị thật tốt…
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: …
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Ừ
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Bọn họ mắng chị, chị cũng không nói lại sao
[Đội ngũ] [Tiểu Vũ.]: Tôi không biết bọn họ, nói làm gì a
[Đội ngũ] [222]: …
[Đội ngũ] [Nho nho nhỏ~]: Hóa ra… những người đó bị chị dâu âm thầm khinh bỉ…
.
Hôm sau Vũ Hàm Anh dậy rất sớm, có lẽ do lần đầu đến công ty lớn phỏng vấn, buổi tối thế nào cũng ngủ không yên, có chút căng thẳng. Sau khi thức
dậy rửa mặt thu dọn nửa ngày, mặc âu phục, mới phát hiện còn quá sớm.
Ngồi tiếp trong phòng nửa ngày, nhịn đến 8 rưỡi, lúc này lúng túng chạy
xuống dưới lầu.
Hạ Thần tới sớm, chưa đến 8 giờ 45 đã đến dưới
lầu Vũ Hàm Anh, vốn nghĩ phải đợi thêm 15 phút nữa, không nghĩ tới còn
chưa dừng xe đã thấy một bóng người chạy đến.
Thời tiết rất lạnh, Vũ Hàm Anh mặc âu phục đi vòng vòng 15 phút, lạnh cóng sắp thành cái
que kem, nhìn thấy xe Hạ Thần, quả thật rất mừng rỡ, nhanh chóng chạy
tới, chui vào trong xe.
“Sớm như vậy, tôi còn tưởng mình đến sớm.” Hạ Thần chỉnh hệ thống sưởi trong xe lên một chút.
Vũ Hàm Anh cười cười, dù sao nói mình quá căng thẳng mà ngủ không yên cũng không tốt, “Thầy Hạ đưa đi, đến muộn quá không tốt.”
Hạ Thần chỉ chỉ cái hộp để bên cạnh, “Điểm tâm ở bên trong.”
Vũ Hàm Anh ngẩn người một chút, mở ra, bên trong để một ly sữa đậu nành,
còn có bánh nướng vừng thêm trứng chiên, dùng bao sạch gói cẩn thận,
dường như không giống mua bên ngoài.
“Còn nóng không? Vừa lúc sửa ấm tay.” Hạ Thần vươn mu bàn tay dán vào ly thử độ ấm, may mà chưa bị
lạnh. Anh ở nhà một mình cũng không dùng mấy loại hộp giữ nhiệt, lục lọi nửa ngày không tìm thấy, sau đó lấy tạm cái hộp để vào.
“Bình
thường không nên ăn bánh chiên, quá nhiều dầu không tốt với cơ thể.” Hạ
Thần nhìn em ấy ngẩn người, nghĩ em ấy không thích, vừa lái xe vừa nói.
“Thầy Hạ làm sao?” Vũ Hàm Anh cầm đồ ăn choáng váng nửa ngày, mở to hai mắt nghiêng đầu nhìn thầy.
Hạ Thần không nói, chỉ gật đầu. Vũ Hàm Anh cũng im lặng không nói nữa.
Sáng hôm nay mặc dù dậy rất sớm, nhưng vội đến vội đi cũng quên ăn sáng, lại không nghĩ rằng người khác ngược lại nhớ rõ chuyện của mình.
Vũ Hàm Anh cầm bánh nướng vừng cắn một cái, mùi vị vô cùng ngon, cảm giác
cơ hồ đang nhai vẫn còn chảy nước miếng. Cùng bánh chiên đậu hủ nước
đường sáng đó giống nhau, khiến người hoài niệm lại có chút cảm động.
“Thầy Hạ thầy ăn chưa?” Vũ Hàm Anh yên lặng cắn nửa ngày, trong lòng dường
như bị nghẹn, cũng không biết là chuyện gì. Đột nhiên nhớ tới Hạ Thần
bên cạnh, nhất thời có chút ngượng ngùng. Người ta sáng sớm đến đón, còn mang theo đồ ăn sáng, bây giờ lại lái xe đưa đi, mình bên này ăn ăn
uống uống, có phần…
“Chờ đưa cậu tới rồi ăn.”
“Nếu không em để lại cho thầy một nửa.”
Vũ Hàm Anh giơ giơ bánh nướng trong tay, cái bánh này thật tinh xảo, nhưng không tính lớn lắm, cậu cắn mấy miếng đã sắp hết một nửa.
Hạ
Thần nghiêng đầu nhìn nhìn, không nói, đúng lúc gặp đèn đỏ phía trước,
ngừng xe đột nhiên thò người qua, nâng tay Vũ Hàm Anh lên cắn một miếng
bánh nướng.
“Còn lại cậu ăn hết đi.” Trên mặt Hạ Thần vẫn một bộ ‘hết thảy đều thật bình thường’.
Vũ Hàm Anh lúc này thì thật sự ngây người, vừa rồi khi Hạ Thần thò người
qua cách cậu quá gần, gần như trán kề trán, tóc của đối phương quẹt trên mặt cậu ngứa ngứa. Quẫn bách chà chà mặt, còn có chút nóng.
“…
A? Vâng.” Qua nửa ngày Vũ Hàm Anh mới phản ứng lại, trả lời một tiếng.
Cúi đầu nhìn bánh nướng trong tay, chỉ cảm thấy hệ thống sưởi trong xe
hình như bật lớn quá, trên mặt khó chịu bốc hơi.
Hạ Thần cong khóe miệng cười nhẹ, tiếp tục lái xe. Đương nhiên không cần phải nói, tâm tình rất tốt.
Lộ trình không xa, tuy có hơi kẹt xe, nhưng nửa giờ vẫn dư dả. Vũ Hàm Anh
ngồi trong xe 15 phút, đợi 9 giờ rưỡi hơn mới đi xuống chuẩn bị lên lầu
phỏng vấn.
Hạ Thần nhìn em ấy đi vào mới đóng hệ thống sưởi trong xe, tắt máy. Nhớ tới bộ dáng căng thẳng lúc Vũ Hàm Anh xuống xe, không
nén nổi cười cười, lấy di động nhắn một tin, bảo em ấy đừng căng thẳng.
Tin nhắn vừa gửi đi, màn hình điện thoại liền sáng, hiển thị Tiểu Vũ gọi đến.
“A lô?” Hạ Thần tưởng em ấy quên gì, nhấc lên a lô một tiếng, trong điện
thoại không tiếng động, liếc nhìn hiển thị chưa nhận điện…
“Tiểu Vũ?” Hạ Thần gọi lại, đầu bên kia rất nhanh nhấc máy, “Sao thế?”
“Ách, em trả lời tin nhắn… ấn nhầm…”
“Đừng căng thẳng, tôi ở dưới lầu chờ cậu, xong việc thì xuống.” Hạ Thần im lặng cười cười, căng thẳng đến độ nhấn sai nút.
“Dạ… Em vào.”
Vũ Hàm Anh vốn muốn nói thầy không cần đợi, mình tự về là được. Nhưng cũng không biết tại sao, mở miệng liền ‘dạ’.
Hạ Thần cúp điện thoại, chợt nghe cửa kiếng xe ‘cốc cốc’ hai tiếng.
“Anh đại? Sao anh chạy tới đây.” Quân Triết xuống xe liền nhìn thấy chiếc xe màu đen bên cạnh có chút quen mắt, người đang gọi điện bên trong lại
càng quen mắt. Lập tức xuống xe, lầu cũng không vội lên, đến gõ cửa xe,
bắt người chất vấn quan trọng hơn.
Hôm qua mọi người gặp nhau,
tối 12 giờ hơn mới xem như kết thúc, nhà ai nấy về ngủ. Quân Triết còn
dẫn theo đám người tiểu Mạc chọc ghẹo Hạ Thần nửa ngày, bắt anh ấy báo
cáo tiến triển hẹn hò với chị dâu. Nhưng Hạ Thần ngàn năm không đổi bình tĩnh như thường, cười tới nói một câu “Tốt lắm”, tiếp theo sau đó cái
gì cũng không nói. Bị một đám khinh bỉ cả buổi. tiểu Mạc nhe răng trợn
mắt nhìn Hạ Thần một hồi, được cái kết luận, hình dáng anh đại đang yêu
quá quái dị, vẻ mặt đứng đắn, ngoài miệng mang theo ý cười, thấy thế nào cũng quỷ dị.
Nhưng đợi đến sau khi Quân Triết về nhà thì mắt
choáng váng. 12 giờ hơn với con mèo đêm như cậu mà nói không tính muộn,
trở về liền vào game, một ngày không chơi đã ngứa tay. Có điều mới lên
đã bị Nho nho nhỏ bắt được, khóc lóc kể lể một trận, nói có người mắng
chị dâu và cô ấy, sau đó còn theo dõi bọn họ chằm chằm, nói có bao nhiêu bi thảm có bấy nhiêu bi thảm, muốn bao nhiêu tức giận có bấy nhiêu tức
giận.
Quân Triết nghe cũng rất không vui, bọn họ đi vắng có người tới quấy rối. Nhưng càng nghe càng mơ hồ, trọng điểm bắt được một câu…
Chị dâu là con trai lại không lừa gạt anh đại, anh đại vốn đã biết…