Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 9
Nàng cũng mất ngủ rồi.Tuy nhiều ngày qua trong lòng nàng cứ thấp thỏm một cảm giác bất an nhưng đến gần sáng vẫn ngủ được, dù sao thân thể nàng vẫn còn trẻ khỏe.Nhưng đêm nay nàng đã thức cả đêm, sáng sớm lại ra ngoài hiên ngồi ngắm cây đào bích nọ.Đã qua Tiết Thanh Minh, cây đào giờ đã nở đầy mầm xanh tràn trề sức sống.
Không khí ẩm ướt cùng những giọt sương sớm khiến Ngọc Thanh hơi rùng mình vì lạnh.Trong lòng nàng đầy ắp những suy nghĩ vẩn vơ, lời của Nguyễn Hiền, của Quốc Mẫu, sự lo lắng của Thụy bà, sự mệt mỏi của Phụ Hoàng, cả sự bất lực của Thiên Vũ khi trong Triều chẳng có mấy vị quan tin tưởng hắn.Nếu như lôi kéo được Nhân Đạo Vương tín nhiệm Thiên Vũ, liệu số mệnh hắn có thay đổi hay không?Liệu kết hôn với Trung Thành Vương có giúp đỡ được mọi người phần nào không?Câu trả lời là có, nhưng trong lòng nàng lại không cam tâm.Nghĩ đến lại càng buồn hơn, thậm chí nàng còn không biết trong lòng Thiên Vũ thật sự có nàng hay không.
Nếu như có đã sớm hồi đáp tình cảm của nàng rồi.Mười lăm năm qua, bao nhiêu cơ hội như thế…Tiếng trống canh báo hiệu ngày mới như cộng hưởng với tâm trạng bất an của nàng, khiến nhịp tim nàng đập càng dồn dập hơn.Hồi trống vừa dứt, nàng thấy bóng Thụy bà hối hả bước vào cửa Thiên Ngọc Cung, mười lăm năm qua chưa từng thấy bà gấp gáp như thế.- Thanh Thanh con, mau thay bộ y phục đơn giản này rồi theo ta, thời gian không có nhiều, mau mau!Bà kéo nàng vào trong, lực tay bà mạnh giống như lôi cổ nàng vậy.
Ngọc Thanh vẫn còn hoang mang chưa hiểu, chân tay luống cuống, Thụy bà đã tự tay cởi áo choàng bên ngoài của nàng ra.- Thụy bà bà, có chuyện gì mà gấp như vậy? Đây là đồ của dân nữ nhà nông bình thường mà?- Không kịp rồi, không kịp rồi…!Trên đường sẽ giải thích cho con.Tay Thụy bà vẫn nhanh chóng, lời nói gấp gáp, khuôn mặt bà lo lắng thập phần giống như tai họa sắp giáng xuống vậy.Là họa sát thân.Chiếc xe ngựa đơn sơ đưa hai người phóng như bay ra khỏi cổng Hoàng cung, tiến về cửa thành nam.- Chúng ta…!Đang chạy sao? Chạy trốn?An vị trên xe rồi Ngọc Thanh mới dám mở miệng lần thứ hai.Thụy bà nhìn nàng, vẻ mặt sợ hãi vẫn còn lưu lại nhưng thêm vào đó là muôn phần đau khổ và tuyệt vọng.- An Sinh Vương nhận con gái của tù trưởng người Man làm nghĩa nữ, tháng sau sẽ cùng trưởng nam Hưng Vũ Vương thành thân, hợp quân cùng tạo phản chống lại Triều đình.Tin tức này giống như sét đánh ngang tai Ngọc Thanh.Thiên Vũ sắp kết hôn? Hắn cùng cha tạo phản?- Không thể nào…!Thiên Vũ tuyệt đối không bao giờ bất trung với Đại Việt!Nhưng thực sự, hắn đã từng bất trung với Triều đình, chính là ở kiếp trước, chính là người cắt quân về Yên Sinh, bất tuân với Phụ Hoàng.Chẳng lẽ nàng không thay đổi được gì sao? Chẳng lẽ không phải vì nàng mới là người ép hắn sao?- Thân tín ta cử đi Yên Sinh vừa mới báo tin về, rất nhanh thôi sẽ đến tai Thái Sư và Triều đình.
Lúc đó ông ta còn để chúng ta đi sao?! Chỉ hận không thể biến chúng ta thành con tin cho cuộc chiến tranh đoạt này!Đối với Thái Sư, bất cứ kẻ nào gây ảnh hưởng tới an nguy của Đại Việt đều là kẻ thù.
Bất cứ công tôn vương giả, công chúa, hoàng tử, thân tín đều chỉ là công cụ.Uỳnh!Xe ngựa đến cửa thành nam đột ngột dừng lại.
Giọng nói rền vang cất lên như xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sớm mai.Cũng là giọng nói đánh thẳng một đường vào nỗi bất an chực chờ trên gương mặt Thụy bà.- Thống quốc Thái Sư kính mời Thụy Bà Trưởng Công chúa và Ngọc Thanh Công chúa xuống xe ngựa cùng hồi cung!Ngọc Thanh lo lắng nhìn Thụy bà, khóe mắt đã hằn nếp nhăn ấy từ từ nhắm lại, bà hít một hơi rồi nắm chặt tay nàng, dắt nàng xuống xe ngựa.- Cũng biết ta là Thụy Bà Trưởng Công chúa.
Còn không mau mở Cổng thành!- Xin thứ hạ thần không thể theo!Hai chữ “hạ thần” Thái Sư nói ra cũng không mang chút tư vị kính trọng nào.Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, quan phục chỉnh tề, thân hình to lớn, từ dáng đứng đến khuôn mặt đều toát ra thần thái uy nghi.Dấu hiệu của thời gian in lên gương mặt ông những nếp nhăn rõ ràng, chòm râu đã có chút bạc nhưng không khiến ông trông già nua chậm chạp mà lại càng dày dặn hơn.
Giống như có thể dễ dàng thao túng tâm trí người khác vậy.Đứng trên đỉnh cao quyền lực như vậy, ngoài Hoàng đế, ông ta chưa từng nhượng bộ ai.Hôm nay cũng như vậy.- Không theo? Trong mắt ngươi có còn Hoàng tộc, có còn Hoàng đế, có còn Thái Tổ không?!Thái Sư đã đi theo Thái Tổ gia từ khi còn rất nhỏ, hai chữ này cực kỳ nhạy cảm với ông.- Chính vì lời hứa của ta với Thái Tổ Hoàng đế! – Ông chỉ tay lên trời – Ta đã thề rằng phải bảo vệ Đại Việt bằng cả tính mạng này!- Phản thần Hưng Vũ Vương và An Sinh Vương lợi dụng lòng nhân từ của Bệ hạ mà làm loạn, há chẳng phải trong lòng không còn giang sơn xã tắc Đại Việt sao? Người thân là Trưởng Công chúa, lại nuôi dưỡng dạy bảo ra tên giặc cướp nước!Thụy bà cực kỳ tức giận.- Ăn nói hàm hồ!- Tất cả các quan viên đồng thuận thả Hưng Vũ Vương đều đã giam vào ty Bình bạc ( Sau đổi tên thành An phủ sứ, là cơ quan chuyên xét xử của Kinh thành).
Thái Tử và Trưởng Công chúa thân là hoàng tộc, cũng được nể mặt vài phần, chỉ giữ tại Hoàng cung không được ra khỏi cửa.
Quyết không để tên nội gián nào lọt lưới!- Ngươi…ngươi…Phản rồi…!Ngươi mới làm phản rồi…!Thụy bà tức đến run rẩy, ông ta dám giam cả Thái Tử, chỉ sợ chưa thiếu điều ngồi lên ngai vàng thôi!Ngọc Thanh đỡ tay Thụy bà, sợ bà vì giận quá mà ảnh hưởng thân thể.- Thái Sư! Chuyện này Phụ Hoàng ta chưa quyết, ông nào có quyền tự định đoạt! Giang sơn Đại Việt này vẫn còn mang họ Trần!Thái Sư không thèm để nàng vào mắt.- Tất cả là vì giang sơn, ta cũng không ngại quỳ trước Bệ hạ nhận tội đâu! Không nói nhiều nữa, mời hai vị Công chúa lên xe ngựa Phủ Thái Sư!Thái Sư ta vừa dứt lời, đã có hai tên thị vệ tiến về phía nàng.
Ông ta đã hết kiên nhẫn rồi!- Đợi đã!Nàng quen thuộc giọng nói này, chính là tên họ Nguyễn bất kính kia.
Hắn đang cưỡi ngựa về phía này.Hôm nay hắn mặc áo giao lĩnh, tóc búi cao, trông nhỏ gọn và thanh thoát hhơn hẳn.- Hoàng thượng có chỉ dụ, đưa Trưởng Công chúa hồi Hoàng Cung, còn về Ngọc Thanh Công chúa, luận tuổi còn nhỏ, lại là ái nữ, không nên vướng vào tranh đoạt.
Ban cho điền trang ở Vạn Kiếp, tạm lánh thế sự, qua tết Đoan Ngọ rồi về.Hắn vừa kìm dây cương ngựa đã giơ thẻ ngọc về phía Thái Sư.Bên trên có khắc chữ “Trần”.Họ của nàng, cũng là tín vật của Phụ hoàng.- Sao có thể…!- Thái Sư vuốt chòm râu đã điểm mấy sợi bạc, đăm chiêu suy nghĩ.Thụy bà thấy ông ta do dự, liền chớp lấy thời cơ, không để ông ta cân nhắc thêm.- Đây đã là sự nhượng bộ tột cùng của Hoàng đế dành cho ngươi rồi! Nếu còn không tuân sẽ là kháng chỉ! Ngươi chỉ cần bà mẹ già này để gây sức ép với Hưng Vũ Vương, Ngọc Thanh thì làm gì được chứ!- Thái Sư! Nhân Đạo Vương theo lệnh của Bệ hạ đã khởi hành tới Kinh thành được nửa canh giờ rồi.
Ngài có nhắn nhủ trong mật thư rằng không muốn thấy ông khua chiêng gõ trống giam giữ các vị Đại thần rồi không đưa ra được kết quả gì.
– Nguyễn Hiền cất cao giọng.Mặt trời lúc này mới lên hẳn.Nàng cưỡi ngựa theo hắn, hai bóng người vội vã rời khỏi Kinh thành, tiến về Vạn Kiếp.Sao nàng lại vô dụng như vậy!Không bảo vệ được ai, nàng cầu Thái Tử ủng hộ Thiên Vũ, khiến người đệ đệ tốt bụng này của nàng cũng bị liên lụy.Rồi họ sẽ làm gì với Thụy bà đây? Liệu có phế tước vị hay làm nhục danh dự của bà không?Ăn chay niệm Phật cả đời, nhưng cuối cùng những phận nữ nhi như nàng hay Thụy bà đều là bị kẻ khác định đoạt.Lại còn chuyện tù trưởng người Man, Thiên Vũ thật sự làm phản sao?Hắn thật sự cưới cô gái đó sao?Lòng nàng đau như có ai dùng dao cứa vào vậy.
Đau đớn thế nhưng nàng vẫn không tin nàng đã tin sai người.Vừa đi, nước mắt vừa lã chã rơi.Nàng không xứng làm Công chúa Đại Việt.Nguyễn Hiền có đi chậm lại đợi nàng mấy lần, cũng nhìn thấy nước mắt nàng, nhưng cũng không thể chậm trễ thêm thời giờ, để mặc nàng khóc.Vẫn còn đi được là được!- Tổ tông của tôi ơi, phải mau đến Vạn Kiếp nhanh, chỗ đó hẻo lánh, có thể khiến quân của Thái Sư nhất thời tìm không ra.
Ta mới tranh thủ thời gian gọi Trung Thành Vương đến cứu chúng ta được!Nàng gạt nước mắt, tập trung nhìn đường.- Lợi hại như vậy, ta phải lấy Trung Thành Vương mới được!- Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày cô nương ạ!Cưỡi ngựa không nghỉ suốt hơn hai canh giờ, cuối cùng cũng đến điền trang nằm ở một vùng nông thôn cạnh sông Thương.Nàng và hắn vừa tới nơi, dù y phục đơn sơ giản dị, quản gia đã nhận ra ngay thư mật của Thụy bà.
Ra là vốn không có chỉ dụ gì cả, Thụy bà đã lường trước không cách nào thoát khỏi Kinh thành an toàn, chỉ có thể giúp nàng tránh được kiếp nạn bằng kế tiến thoái lưỡng nan này.- Xư nay Thái Sư luôn làm việc theo cách “tiền trảm hậu tấu” chỉ sợ lúc đó chưa có thời giờ bẩm báo với quan gia cho kịp.
Nhưng chỉ cần nhắc đến an nguy của cô, quan gia liền đưa ta thẻ ngọc.
Cô được thật là nhiều người yêu thương.
Aizzz( Trần Thái Tông từng ban chiếu cáo thiên hạ có thể gọi vua Trần là quan gia)Hắn hơi bĩu môi, giả bộ làm khuôn mặt ganh tỵ với nàng.
Nàng mới không thèm đếm xỉa đến hắn.- Ta phải đi đây.
Cô ở lại đây, Đừng cho ai biết thân phận mình.Nguyễn Hiền đặt chén trà xuống, lại đổi một con ngựa tốt, dự định lên đường luôn.- Ngươi đã đi rồi sao.
Nghỉ ngơi thêm chút đi, chúng ta đến nơi an toàn rồi mà.
Ta đã nhìn qua vài người, có vẻ biết chút võ công.Hắn vừa sửa soạn yên ngựa, vừa trả lời nàng.- Không nhiều, an toàn nhất vẫn cần có quân của Trung Thành Vương ở đây.
Phải xuất phát sớm kẻo ngài ấy thật sự cùng cha mình khởi hành đến Kinh thành Thăng Long thật, lúc ấy quãng đường của Khai quốc Trạng Nguyên như ta lại dài gấp đôi!- Đi cẩn thận.Nàng định nói gì đó nhưng lại thôi.
Hy vọng hắn thượng lộ bình an, hy vọng số mệnh đừng vì nàng mà liên lụy thêm người vô tội nữa.Hắn như nhìn thấu tâm tư nàng, gõ đầu nàng một cái.- Đừng có lo lắng, ta khôn hơn bất kì tên đàn ông nào trên đất Đại Việt này đấy!Nàng tránh đi, lè lưỡi bĩu môi, lại mắng hắn.- Đúng là kiêu ngạo.
Kiêu ngạo quá sẽ tổn thọ đó thưa Trạng Nguyên..