Ái Nhân Như Kỷ

Chương 7


Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 7


Bữa cơm mỗi cuối tuần giờ chỉ còn lại Thụy bà bà và nàng.Ở với Thụy bà nhiều năm, Ngọc Thanh biết rõ mỗi khi buồn Thụy bà chắc chắn sẽ mất ngủ, mất ngủ rồi lại chắc chắn sẽ trang điểm thật đẹp để che đi sự mệt mỏi.Đối với vị Trưởng Công chúa cao quý, cả đời không xuất giá như Thụy bà, phong thái thật sự rất quan trọng.

Bà có thể thoải mái với nàng và Thiên Vũ nhưng đối xử với kẻ bề dưới không bao giờ thoải mái như nàng.Thụy bà hay dạy nàng, với những phận nữ nhân như họ, đôi khi chính phong thái cao quý mới chính là sợi dây cứu mạng, cũng là lớp vỏ bảo vệ để không ai có thể tự ý định đoạt cuộc đời mình.Sinh ra là Công chúa, chính là thứ gông cùm khóa chặt cả đời.Hôm nay Thụy bà cài trâm phượng bằng vàng, khuyên tai đính thêm hai viên ngọc trai hồng nhạt dường như khiến màu phấn trang điểm của bà nổi bật hơn.Đôi ngọc trai đó có khi còn đẹp hơn nước mắt của Mị Châu.Phút chốc Ngọc Thanh cảm thấy Thụy bà hôm nay như trẻ ra chục tuổi.- Nhiều ngày như vậy rồi, chắc chắn A Vũ nó đã đến nơi, vậy mà không thấy nổi bóng dáng một bức thư cho người mẹ già này.Thụy bà nhẹ nhàng đặt bát xuống, thở dài.

Cái thở dài như rút hết tâm can.

Nàng biết bà không phải đang oán trách mà là lo lắng Thiên Vũ gặp phải chuyện gì.- Trước khi đi hắn nói với con phải xử lí gia sự, chắc chắn là vừa về đến nơi đã bị cuốn vào bao nhiêu việc, tạm thời quên mất chuyện viết thư thôi.Ngọc Thanh trấn an Thụy bà, nhưng trong lòng nàng cũng đã sớm bất an.

Dạo này cứ quay về Hoàng cung nàng đều ở lại chỗ Thụy bà, chủ yếu cũng là để nghe ngóng thư của Thiên Vũ.Hóa ra đến Thụy bà cũng chưa từng nhận được bức thư nào.Ăn xong bữa cơm toàn tiếng thở dài, Ngọc Thanh lần nữa thay nam trang ra ngoài.

Để chắc ăn thì nàng còn vẽ lông mày cực rậm.Ngoài vệ quân của Triều đình thì Đại Việt còn có các cánh quân ở các đất phong của các Đại Vương, các gia nô trong phủ của các quan lại cũng đều là tráng sĩ tinh nhuệ.Ngọc Thanh muốn điều tra cụ thể xem tổng quân lực hiện tại có thể đạt được tối đa bao nhiêu.


Có thể qua Thái Tử lấy được con số của Bộ Binh, nhưng nàng chỉ đi thử vài nơi đã phát hiện những con số ấy so với thực tế chênh lệch rất nhiều, hoàn toàn không đáng tin.Dù sao Thái Tử cũng chỉ mới mười lăm tuổi, có tài trí nhưng vây cánh chưa đủ mạnh để nắm được đại cục.Lần này nàng muốn điều tra quân lực của Thống quốc Thái sư đương triều.Đã đi được mấy tháng quanh các trại, đồn binh, hiện tại dựa vào tiếng hô vang lúc luyện võ, bước chân lúc hành quân và số lượng quân binh thay phiên canh gác có thể giúp nàng dự đoán tương đối số lượng.Ngọc Thanh cảm thấy có chút đắc ý, vì nàng cũng đã đoán được gần đúng số quân lính của Bộ Binh, thành công giúp Thái Tử ép quan Thượng thư Bộ Binh phải thống kê chính xác lại số quân.Không chênh lệch với dự đoán của nàng là bao.Tuy nhiên nàng đã đánh giá quá thấp vị khai quốc công thần này.Phủ Thái Sư có tận hai vòng tường bao, ở giữa hai vòng là vườn tược và hồ cá.

Hoàn toàn không thể nghe được gì từ bên ngoài.Ngọc Thanh phải cưỡi ngựa tới gần sát tường phủ mới miễn cưỡng nghe được tiếng người bên trong.Vị bá bá thân thiết kiếp trước này của nàng thực sự quá cẩn thận.- Ai đó?!Tiếng hét làm nàng giật bắn mình, suýt mất thăng bằng trên lưng ngựa.

Chưa kịp hoàn hồn đã thấy bóng áo lam cưỡi ngựa đi qua chắn trước nàng và người nọ.- Khai quốc Trạng Nguyên Nguyễn Hiền.

Tới thăm hỏi Thái Sư và Quốc Mẫu.Đã từng có lần nàng hỏi quan Ngự sử tại sao Thái Sư phu nhân lại được gọi là Quốc Mẫu, cái danh xưng nghe cao quý như vậy, ắt hẳn là một người cực kỳ vĩ đại.Quan Ngự sử lại vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng, sợ hãi run rẩy, xin nàng thứ tội vì hắn không dám nói nguyên do.

Nàng cố ép hỏi, hắn chỉ dám thưa lại:” Bẩm, trước đây Quốc Mẫu từng có địa vị rất cao trong Cung.”” Quốc Mẫu từng là Công chúa sao?”” Bẩm…bẩm…” giọng hắn cực kỳ nhỏ ” Còn cao hơn Công chúa ạ”Tên thị vệ mặc áo giáp kia không tin lắm, gọi thêm người ra ngoài cổng Phủ.Người con trai nọ nhanh chóng xuống ngựa, Ngọc Thanh cũng vội vàng xuống theo, giả vờ như là gia nô của hắn, trong lòng cầu khẩn thần linh cho hắn đại lượng không vạch trần nàng.Người con trai mặc áo vạt dài màu lam, cổ tròn, đường may tinh tế, bên hông còn đeo thêm tấm thẻ bài bằng ngọc.


Lông mày thanh tú, đôi mắt đen huyền như giấu cả trời đêm.Hắn ta gỡ thẻ bài ném cho tên thị vệ.

Có vẻ hắn không biết chữ, liền đưa cho một tên khác mang vào trong.Chưa tới một khắc, một ông lão tóc hoa râm nhưng bước nhân nhanh nhẹn đã vội vàng đi ra đón hai người.

Xét trang phục có vẻ như là cấp bậc quản gia hoặc một gia nhân có địa vị trong phủ.- Lão nô xin tham kiến Đệ Nhất Trạng Nguyên.

Xin ngài thứ tội cho lũ hạ nhân không được ăn học kia, vừa thấy thẻ bài Quốc Mẫu liền sai lão nhanh chóng mời ngài vào trong Phủ.

Thẻ này xin kính trả lại ngài.Ông lão khom lưng đến độ như sắp quỳ hẳn xuống đất hắn ta mới nhận lại thẻ bài.

Rõ ràng là để thị uy với đám gia nhân ban nãy.Cứ thế tiến vào trong, cũng không nhìn nàng một cái.


Ngọc Thanh đưa dây cương ngựa cho tên thị vệ kia rồi vội vàng đuổi theo hắn, giữ một khoảng cách không gần cũng chẳng xa.Bóng lưng của người này rất đẹp, nhưng không rộng và vững chãi như của Thiên Vũ.Chỉ đi từ cổng chính tới đình viện của Quốc Mẫu mà khiến Ngọc Thanh cảm giác như được nửa cái Hoàng Cung, mọi thứ đều minh chứng cho quyền lực của Thái Sư.Phủ của quan nhất phẩm cũng không bằng một phần ba chỗ này, bá bá mà nàng từng tin tưởng được người đời nói có ” quyền khuynh thiên hạ” trước nàng tin một, giờ nàng tin mười.Quả thực kiếp trước sống uổng phí rồi.Quốc Mẫu đang ngồi uống trà, nhìn thấy Nguyễn Hiền cũng đứng dậy ra sân nghênh đón.Hắn ta cúi người chào hai tiếng : ” Quốc Mẫu”- Thái sư đã dặn ta tiếp đón Trạng Nguyên thật nồng hậu, ngươi xem, chưa kịp chuẩn bị gì, thật thất lễ quá.Quốc Mẫu sống trong Phủ bằng gần nửa Hoàng Cung nhưng lại vận đồ cực kỳ đơn giản, trâm cài cũng chỉ bằng ngọc, so với Thụy bà cũng chỉ trẻ hơn vài tuổi.

Nhưng trên người quả thực có phong thái cao quý giống Thụy bà, chắc hẳn cũng sinh ra trong Hoàng tộc.Vậy sao quá khứ của bà lại bị người ta lảng tránh nhắc đến tới vậy?Ngọc Thanh nhất thời không thể suy đoán ra được rõ ràng, có thể thực sự bà đã làm chuyện gì xấu xa đến mức Thái Sư phải sử dụng quyền lực để che đậy tuyệt đối chăng.Dù gì bà cũng là chính thê của Thống quốc Thái sư.- Là ta đã đến quá đường đột thưa Quốc Mẫu.

Ta đến đây để thống kê số gia đinh của Quý Phủ thay Hoàng thượng.Thế nào mà lại cùng mục đích với nàng? Đi cùng Đại nhân đây đúng là hời lớn rồi!- Ngài tùy ý, Thái Sư tuyệt không dối lừa Bệ hạ nửa lời.

Ta xin phép hỏi, cô nương đây là thế nào vậy?Ngọc Thanh giật bắn mình, nàng đã hóa trang kỹ như vậy mà lại bị Quốc Mẫu nhìn qua là thấy, đúng là thất bại.

Hai người chưa từng trực tiếp gặp mặt, liệu bà có nhận ra nàng là Công chúa không?- Là gia nô theo ta từ Thiên Trường tới đây, Quốc Mẫu không có vấn đề gì chứ?Hắn liếc nhìn nàng một cái rồi thản nhiên trả lời bà.- Đương nhiên không vấn đề, Trạng Nguyên đem theo người này, vốn không có võ công, có thể thấy là hoàn toàn tin tưởng trượng phu của ta.

Hy vọng ngài trên triều có thể cùng các đại thần góp lời, đừng để Bệ hạ hoài nghi lòng trung thành của Thái Sư.- Chuyện đó Hoàng thượng tự phân nặng nhẹ, ta há có thể xen vào.Ngọc Thanh đi theo hắn ngang dọc khắp Phủ Thái Sư, cùng lão quản gia cẩn thận kiểm kê gia đinh.


Ai cũng là tráng sĩ tinh nhuệ.Nhưng điều khiến nàng ngạc nhiên, số gia đinh so với sổ sách được Thái Sư nộp lại cho Bộ Binh, không sai một người nào.Trái với nàng đang ngạc nhiên thì hắn lại cực kỳ bình tĩnh.

Nhanh chóng cáo từ quản gia rồi tới nhận ngựa.Nàng lại tiếp tục đi theo hắn.- Sao ngài lại trực tiếp đi như vậy?! Nhất định là còn một bộ phận người đã được bị mật chuyển đi.- Không có, ta đã điều tra di chuyển của toàn bộ Kinh thành từ trước khi tới đây rồi.

Số gia đinh của Phủ Thái Sư chỉ có như vậy mà thôi.- Chắc chắn phải còn chứ!- Sao Thái Sư lại phải lừa dối Hoàng đế? Ông ấy là Khai quốc công thần, cũng là Tể tướng của Triều đình cơ mà?Ngọc Thanh không biết trả lời thế nào.Vì ông lấy đã ép chết An Sinh Vương, khiến Thiên Vũ càng căm hận triều đình.

Nếu không muốn độc tôn nắm giữ toàn bộ quyền lực thì ông ấy cất công triệt hạ bằng được An Sinh Vương và toàn bộ gia quyến làm gì chứ?Chuyện An Sinh Vương tạo phản liệu có liên quan chút gì tới Thái Sư không, trong lòng nàng vốn đã khẳng định từ lâu, chỉ là vẫn chưa tìm được bằng chứng.Mải mê suy nghĩ, hai người đã về đến Hoàng cung.- Mời Công chúa hồi cung.

– Hắn chầm chậm cất giọng.- Sao…- Liệu Công chúa có thể cho ta biết vì sao người lặn lội tới tận Phủ Thái Sư không?Đôi mắt đen của hắn nhìn thẳng nàng, khiến nàng như bị hút vào, bị định tội ngay lập tức , không cách nào thoát khỏi.

Cảm giác thất bại lại được dịp nhân đôi.Đúng là đừng bao giờ tưởng mình thông minh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.