Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 4
Thời tiết đầu xuân khiến cảnh vật như thay lớp áo mới, đến cả những tán cây cảnh cao ngang hông trong Thiên Ngọc Cung dù bị cắt trụi lá, vẫn căng mình tràn trề sức sống.Cây hoa đào đã có vài nụ chớm nở, giống như một giai nhân e lệ trước chàng trai mùa xuân ấm áp vậy.
Đáng lẽ thời điểm hiện tại trong cung vẫn đón năm mới nhưng Hoàng đế ra lệnh mọi lễ nghi giảm thiểu đến mức tối đa, các quan đại thần và Hoàng đế vẫn âm thầm thượng triều như mọi ngày thường.Ngày này kiếp trước nàng vẫn ngồi trong Cung trách móc Phụ hoàng không quan tâm mình.
Ngày lễ quan trọng như vậy mà lại cắt giảm đi.
Còn chẳng tặng cho nàng gấm lụa nhiều như mọi năm.Nhưng kiếp này nàng đã biết, Triều đình đang luận bàn kế sách đối phó sự bành trướng của giặc Ngô ở phương Bắc.Sớm thôi, sự bành trướng này sẽ lan nhanh tới Đại Việt, trở thành mối nguy trực diện.Điều thứ hai, câu chuyện về việc có nên để Hưng Vũ Vương quay về đất Yên Sinh vẫn chưa hạ nhiệt.
Hơn ai hết, khai quốc công thần Thái Sư không hề muốn giặc ngoài chưa đối phó được đã phải lo tới thù trong.Mối quan hệ này căng thẳng như vậy, liệu có hóa giải được không?Thực ra Thiên Vũ chỉ cần mọi người chịu tín nhiệm hắn, tin tưởng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội lại nước nhà.Nàng lấy đoạn đời gần ba mươi năm của kiếp trước để khẳng định.Nhưng không ai chịu tin cả.
Phận nữ nhi như nàng có thể làm gì đây?Trời tuy đã có nắng nhưng vẫn còn se lạnh, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi thơm dìu dịu của hoa đào.
Người Kinh thành cực kỳ chuộng loại hoa này, Tết đến xuân về chắc chắn sẽ trưng loài cây này trong nhà.Hoa đào là tượng trưng cho sự sinh sôi nảy nở.
Ai cũng mong muốn có một năm an khang thịnh vượng, làm ăn thuận lợi, phát tài, gia đình vui vẻ.Ngọc Thanh bẻ cành đào bích duy nhất đã nở hoa mang tới Đông Cung.Hoa đào còn được ví như nhân tài.Tương truyền Tể tướng Địch Nhân Kiệt thời Đường vì chiêu mộ được nhiều nhân tài, người đời liền cảm thán ” Cây đào trong nước đều ở trước cửa phủ tướng công rồi! “Thái tử luận tuổi tác thì kém nàng ba năm nhưng luận tài trí thì hơn hẳn nàng.
Người con trai thứ hai của Thuận Thiên Hoàng hậu, cũng là kẻ duy nhất ngồi vững ngôi vị Đông cung từ khi sinh ra tới nay.Một thanh niên mới mười lăm tuổi, lại được tất thảy văn võ bá quan Đại Việt kính trọng, nàng đứng cạnh thôi cũng thấy sự giỏi giang bức người.- Thái tử gia.
– Ngọc Thanh không hành lễ nhưng vẫn nhẹ nhàng chào hỏi.Thái tử đang xem lại địa đồ của khu vực phía Bắc Đại Việt, lúc nàng ngẩng lên nhìn nàng, mỉm cười:- Tỷ.
Gọi ta là Ngọc Huyên đi, trịnh trọng thế này sợ hãi quá.Ngọc Huyên vốn quen Ngọc Thanh thuần khiết thật thà nhưng có phần hơi ngốc, so với Thụy bà cũng là địa vị Công chúa, trí tuệ của nàng quả thực chậm hơn nhiều.
Kể từ khi Triều đình căng thẳng bàn kế sách chống giặc, hắn cũng không qua Cung của nàng lần nào.
Nhưng hắn vẫn chắc chắn lệnh Phụ Hoàng vừa ban, với tính cách của tỷ tỷ hắn:- Tỷ định oán trách chuyện gấm lụa năm nay không đủ sao, cứ tới cung của đệ đệ này lấy là được.Ngọc Thanh tức đến phồng miệng trợn mắt, hóa ra tính cách xấu xí của nàng tất cả mọi người đều rõ ràng như vậy, thế mà sao nàng lại không nhận ra sớm!Nàng bị chiều hư rồi!- Ai…Ai nói ta đến xin gấm lụa.
Nay ta đến muốn tặng đệ món quà Tết này, cây đào bích ở Ngọc Thanh Cung vốn có nhiều nụ, có thể nở càng rực rỡ, nhưng tình thế gấp gáp hiện tại, cũng chỉ có duy nhất cành này vừa đúng thời điểm thôi.Thái Tử nhìn cành đào trầm ngâm, quả thực thế đào rất đẹp, hoa nở cũng rất rực rỡ.- Ta hy vọng Thái Tử có thể nhìn ra nhân tài, trọng dụng nhân tài.
Ta là phận nữ nhi vốn không có nhiều tiếng nói, chỉ biết gửi gắm ở chỗ Thái Tử.Câu chuyện về cây đào của Địch Nhân Kiệt nàng cũng chỉ mới vừa học được trong buổi lên lớp tháng trước, không biết có đủ sâu sắc để nhờ cậy Thái Tử hay không.
Hiện tại Triều đình sôi nổi như vậy, Phụ Hoàng và Thái Sư đều không ai nhường ai, dường như chỉ Thái Tử Ngọc Huyên mới thay đổi được cục diện này.- Tỷ…!Người trở nên thông minh như vậy….từ bao giờ? – Ngọc Huyên vẫn còn thoáng kinh ngạc trong ánh mắt – Đúng là ai cũng phải trưởng thành.- Đệ…Ta hơn đệ tận ba tuổi đó! Ai mới là người trưởng thành ở đây chứ!Ngọc Huyên cười vui vẻ, hàm răng trắng tinh cùng với hai má lúm đồng tiền lộ rõ khiến gương mặt hắn như sáng ngời.Thực ra không cần Ngọc Thanh nhờ cậy, Ngọc Huyên cũng đã có ý định ủng hộ Hưng Vũ Vương, cả ba người cùng nhau lớn lên trong cung, nếu không tính tới tỷ tỷ Ngọc Thanh ngốc ngếch vui buồn lộ ra mặt thì quả thực Thiên Vũ chính là người bạn đồng hành mà hắn kiếm tìm.Một vị hiền tài sáng suốt.Một vị võ tướng dũng mãnh.Hơn ai hết, hắn muốn Hưng Vũ Vương trở thành bằng hữu đồng sinh cộng tử, trở thành thần tử tận trung của Đại Việt.- Thanh Thanh tỷ, tỷ có biết hoa đào còn có một hình ảnh nữa!”Khứ niên, kim nhật, thử môn trungNhân diện, đào hoa tương ánh hồngNhân diện bất tri hà xứ khứĐào hoa y cựu tiếu xuân phong”Trao tình cảm cho cho những nam tử mang chí lớn cẩn thận phải ôm nỗi tương tư biệt ly đau khổ.Cơ bản là Ngọc Thanh không hiểu thêm tí gì sau chữ ” nữa” của Thái Tử, nàng không tiếp tục ở lại làm phiền hắn xem địa đồ mà trở về Thiên Ngọc Cung của nàng ngủ bù cho sự thức dậy chăm chỉ của sáng nay.” Cái gì mà Đào hoa y cựu tiếu đông phong chứ? “Nàng lật người lại, tuy nàng ngốc nàng thừa nhận.
Nhưng thế này rõ ràng đệ đệ của nàng đang cố tình dùng thơ từ ẩn ý để cười nhạo nàng không hiểu gì đây mà.Càng nghĩ càng tức, kết cục lại không ngủ được.- A Tuyết, trong cái Cung này ngươi là kẻ văn vẻ nhất.
Ta hỏi ngươi cái Đào hoa y cựu tiếu đông phong là gì?A Tuyết quỳ xuống.- Công chúa thứ tội cho em cũng không biết.
Nghe có vẻ giống một câu thơ, công chúa đọc cho em cả bài em sẽ đi tìm hỏi giúp công chúa, quyết không để Thiên Ngọc Cung mất mặt!Thanh Thanh chột dạ, bài thơ nàng đã quên hết, thế chẳng khác nào nói nàng mất mặt chứ.——————————————————————————————————————– Của huynh.- Cành đào bích này không phải từ Thiên Ngọc Cung đó chứ? – Thiên Vũ cau mày, vậy mà cũng có ngày Công chúa Ngọc Thanh chịu bẻ đi thứ đồ mình thích ư.- Đến cả một cành đào ở Thiên Ngọc Cung mà huynh còn nắm rõ như vậy – Ngọc Huyên cười gian xảo – Thế mà dám nói không có tình ý với tỷ tỷ của Bổn Thái Tử?Thiên Vũ im lặng, chỉ cầm cành đào lên giơ trước ánh nắng mùa xuân mà trầm lặng ngắm nhìn.- Tấm lòng của nàng, chỉ sợ không cách nào báo đáp.
Chuyện nhà ta, hy vọng Thái Tử có thể giúp đỡ ít nhiều trên Triều.Câu chuyện tình của ” Đề đô thành nam trang” là hình ảnh hoa đào tượng trưng cho người con gái, cho nhân duyên mới chớm nở giữa nam và nữ.” Khứ niên kim nhật thử môn trung,Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.Nhân diện bất tri hà xứ khứ,Đào hoa y cựu tiếu xuân phong “( Cửa đây năm ngoái cũng ngày này,Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.Má phấn giờ đâu, đâu vắng tá,Hoa đào còn bỡn gió xuân đây.
)Nhưng cái kết của câu chuyện lại là người con gái phải đau khổ vì ly biệt, vì chính tình cảm mãnh liệt của nàng đang dày vò nàng.
Rồi sinh tâm bệnh qua đời.Chính những kỳ niệm “Đào hoa y cựu ” khiến cho sự đau khổ, nhớ thương lại càng sâu sắc.Nếu đã quyết chí hy sinh mạng mình cho Đại Việt, rửa sạch nỗi oan bất trung của An Sinh Vương, thì không nên khiến nàng phải rơi vào trầm luân.Dù cho hắn đã rơi vào trước cả nàng, nhưng hắn vẫn muốn bảo vệ nàng an toàn, không muốn kéo theo nàng.Ánh đèn vẫn chưa tắt ở Thiên Ngọc Cung, Thanh Thanh sau hơn ba canh giờ mới tìm được điểm tích về chuyện tình của Thôi Hộ và câu chuyện “Đề đô thành nam trang” kia.Má ơi, mấy kẻ học giỏi trong não chứa cái gì không biết, muốn ví von cũng phải lôi thơ từ ca phú từ tận thuở nào ra để dùng.Quá đáng sợ, quá đáng sợ.- Tên Huyền Huyền quái đản, chi bằng cứ nói hắn sợ ta quá yêu thương Thiên Vũ ca ca mà sinh tâm bệnh đi.
Lại còn đào hoa y cựu với chả y tân.
– Thanh Thanh như gục ngã trong đống sách kia.Nếu mà là kiếp trước, nàng mới chẳng thèm quan tâm mấy cái ví von đó.Nhưng không hiểu vì sao từ khi sống lại, nàng luôn muốn bản thân thông minh hơn một chút, giỏi giang hơn một chút, ít nhất có thể đoán ý của người khác.Có thể giúp đỡ Phụ hoàng, Ngọc Huyền, giúp đỡ Thiên Vũ, dù sức nàng nhỏ bé, nàng đều muốn giúp.Nàng đã chết một lần, dưới chính lưỡi kiếm của Thiên Vũ.
Nếu không phải chính Thiên Vũ mở miệng từ chối nàng, nàng mới không sợ dăm ba cái thứ tâm bệnh gì đó!.