Ái Nhân Như Kỷ

Chương 23


Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 23


Thanh âm khi luyện võ của các gia đinh trong phủ khiến Ngọc Thanh tỉnh giấc.

Nàng ngồi dậy nhanh chóng tự chải chuốt cho mình, rồi lại hé cửa nhìn ra phía lan can bên ngoài.Hắn đã trở về, còn đang luyện kiếm ngay phía dưới sân viện phủ.Tiếng những đường kiếm mạnh mẽ, linh hoạt vút lên trong gió khiến nàng có phần cảm thán con người có ý chí sắt đá này.

Nếu như đổi lại là nàng, ở trong tình cảnh của hắn, chắc phải mất đến dăm bảy năm mới vượt qua được giới hạn của đôi mắt.“Cheng!”Hình như người đang đấu kiếm với hắn chính là “ông thần hộ pháp” Kiêu kia, hai người giao đấu rất quyết liệt, hoàn toàn không vì phân chia thứ bậc mà có ý nhường nhịn đối phương.

Nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ như vậy, thế mà đã mấy ngày bỏ bê luyện tập rồi…!Nhớ lúc ấy Dã Tượng nói những võ công mèo cào mà nàng được dạy ở Hoàng cung hoàn toàn không thể dùng để giao chiến được, vẫn nên nâng cao thể trạng để nếu thấy địch thì chạy càng nhanh càng tốt.

Nghĩ mà thấy phiền não, nếu như vẫn bị giữ ở đây, thì cứ quay lại công việc xách nước kia đi, dù sao so với loanh quanh ở đây nó giúp ích cho thể lực của nàng hơn.

Ngồi mãi ở đây, cứ nghĩ thơ thẩn, vừa khiến nàng chìm sâu vào trong thứ tình cảm vô vọng đó, vừa khiến tâm trạng nàng xấu đi nhiều.Ngọc Thanh tiến về phía bậc thang nhưng ánh mắt vẫn không ngưng dõi theo từng chuyển động của hắn.

Hôm nay hắn mặc áo giao lĩnh trắng nhìn cực kỳ khỏe khoắn, thế nhưng đai lưng chiết ở eo lại có phong cách khá khác lạ.

Nàng chưa từng thấy qua.

Bởi áo giao lĩnh của Đại Việt ống tay vừa dài, vạt áo trước ngực cũng dài, rất khó để luyện tập.

Chính lúc xách nước nàng cũng phải bó phần ống tay lại để thuận tiện hơn.

Còn bộ áo này của Thiên Vũ lại dùng đai lưng để chiết lại phần eo, hạn chế lại phần vạt áo dài kia, cũng khiến hắn di chuyển linh động hơn.

Nhưng họa tiết trên đai lưng đó vừa đa sắc lại vừa phức tạp, thêu khá nhiều chi tiết, chắc hắn không phải do thợ may Đại Việt làm ra.Ngọc Thanh vừa bước xuống lầu một, tầm mắt đã chạm tới bóng lưng của Thiên Cẩm, nàng ta đứng một bên giữ giúp hắn áo choàng màu đen tuyền kia, cũng chăm chú quan sát hắn luyện kiếm.


Thiên Cẩm đang mặc trang phục của Man tộc nên hoạt bát lạ thường, khác hẳn với vẻ trầm buồn khó chịu ngày thường.

Ngọc Thanh dường như nhận ra điều gì, đai lưng của hai người tuy không giống hệt nhau, nhưng chắc chắn do cùng một người làm ra, có lẽ đó là lễ của người Man mà họ mang về ngày hôm qua.Nàng thầm cười, quả là một bức tranh uyên ương không thể hoàn hảo hơn.Có lẽ hạ nhân trong An Sinh Phủ thấy mối quan hệ giữa Quận chúa và Vương gia đã hòa hoãn hơn nên lại càng tất bật chuẩn bị trang hoàng phủ mà không quá để ý tới nàng nữa.

Nàng vừa đi vừa mừng thầm trong bụng, có lẽ đây là điều tích cực nhất mấy ngày nay chăng.

Chỉ là Ngọc Thanh không hiểu, đã trang hoàng đến độ rực rỡ như vậy rồi mà vẫn chưa dán chữ Hỉ lên? Hay do Thiên Vũ đã đặc biệt phân phó việc đó phải làm ở bước cuối cùng nhỉ, con người hắn lâu nay vẫn luôn cẩn mật…Mà thôi, cũng không phải việc của nàng.

Nàng đúng là nên đi xách nước của nàng thôi.Chắc do phát tán được hết tiêu cực ra ngoài nên hôm nay nàng khỏe khoắn lạ thường, thậm chí còn vượt cả yêu cầu.

Đã có kẻng báo giờ cơm trưa nhưng nàng vẫn loanh quanh bên giếng nước, bởi nàng cũng không biết nên ăn ở đâu bây giờ?Đang thơ thẩn một mình, thì bóng hình “hộ pháp” quen thuộc bước tới.“Phiên trực gác cổng của huynh à?”“Ừ.” – Con người của Kiêu xưa nay một khi đã đến giờ làm việc thì vốn kiệm lời hết mức.

Hắn ta biết nàng đang bị giam ở chỗ Vương gia.

Vậy mà vẫn quay về đây làm mấy việc này.

Hắn hiểu nàng không phải tham công tiếc việc, chỉ là muốn tiếp tục luyện tập mà thôi.

Ý chí hừng hực trong mắt nàng mỗi khi hoàn thành một mục tiêu nào đó luôn hiển hiện linh động, sáng ngời như vậy.

Nàng quá cao quý so với một dân nữ, quá mạnh mẽ so với một tiểu thư nhưng lại quá chân thành so với một gián điệp.

Rõ ràng chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, lại khiến ai tiếp xúc qua cũng phải kính nể.


Thật giống năm xưa khi Hưng Vũ Vương ép mình luyện võ, tuy bối cảnh khác nhau, nhưng cả hai đều ngoan cường và kiên trì như vậy.Vốn dĩ hắn ta và Dã Tượng đều có chung suy nghĩ đêm hôm đó nếu nàng đã trốn ra được thì sẽ nhắm một mắt mở một mắt để nàng đi.

Vậy mà nàng lại quay lại khiến cả hai đều không biết xử trí nàng sao cho phải.“Cô không đi ăn trưa sao? Vẫn ngồi ở đây vậy?”“Không biết nên ăn ở đâu…” – Ngọc Thanh suy tư – “Giống như một thành phần không biết ghép bản thân vào đâu vậy.”“Có thật là về Thiên Ứng cô sẽ an toàn?”Ngọc Thanh nhìn hắn, gật gật đầu.

Ở đó có Nguyễn Hiền và Trung Thành Vương, có lẽ sẽ giúp nàng về được Hoàng cung, hoặc chí ít ở lại đó cũng không phải quá tồi để trốn khỏi sự khống chế của Thái sư.

Đã quá lâu nàng không được nghe tin tức gì của Thụy bà, Ngọc Huyên và cả Phụ Hoàng.“Ta có thể giúp cô qua sông Bạch Đằng.

Sang được đất Thiên Ứng rồi sống chết là cô tự định đoạt.

Cô có thể suy nghĩ, chưa cần trả lời vội.” – Chưa kịp để Ngọc Thanh phản ứng, hắn đã đi đến chỗ gác cổng phụ.oOoBóng mặt trời đã ngả về tây, khi đã làm hết việc nàng cũng chỉ biết loanh quanh trong sân viện phủ.

Nàng ghét nhất là những lúc rảnh rỗi thế này, suy nghĩ, cảm xúc tất thảy đều không thấu đáo.

Nàng vẫn đang suy nghĩ về lời của Kiêu khi sáng, thiệt hơn đã rõ ràng, vậy mà trong tâm nàng cứ nhấp nhỏm không yên.

Nếu như nàng một lòng muốn rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt, vậy sao đêm đó không rời đi luôn cùng với đám thương nhân buôn trà kia? Lúc đó còn lo lắng cho an nguy của hắn, giờ thì sao đây…Không, nàng không muốn chứng kiến đại hôn của hắn chút nào! Lúc đó so với bây giờ sẽ đau đến tê tâm liệt phế mất.“Ồ? Có cô gái một bước lên mây, giờ đến ta cũng không thèm chào nữa rồi.” – Thiên Cẩm đã đến gần nàng từ lúc nào.Ngọc Thanh vội vàng đứng dậy, vì bất ngờ mà lời nói có chút va vấp.“Bái kiến…!Quận chúa…”“Được rồi.” – Nàng ta ngắt lời nàng, nhưng thanh âm vui vẻ hoạt bát hơn nhiều.

Không có vẻ gì là khó chịu với nàng cả.

Nếu theo lời của A Hồng chắc bây giờ nàng ta phải hận không bới móc được nàng, làm khó nàng chứ.

Từ lúc trở về, có phải vì tình cảm giữa hai người càng bền chặt hơn hay không, mà người thứ ba như nàng cũng không cần để vào mắt.“Ta muốn nói với ngươi là…” – Bỗng nhiên suy nghĩ của Thiên Cẩm lại bị gián đoạn.


Thực ra nàng mới chỉ là cô bé mười sáu tuổi.

Tuy bằng tuổi với đệ đệ Ngọc Huyên của nàng nhưng tài trí không bằng, cũng chẳng quá tâm cơ.

Thiên Cẩm chỉ muốn giải thích với nàng chuyện đêm qua để nàng không hiểu lầm Thiên Vũ huynh, nhưng lời đến miệng lại không biết nên nói thế nào.“Đêm qua ấy…!thì…!thì…!Thiên Vũ huynh uống say rồi, nên chúng ta không thể về phủ được…”Ngọc Thanh vội vàng lùi xuống hai bước, cúi đầu cắt ngang lời nàng.“Dân nữ không dám hỏi, không dám hỏi chuyện của Vương gia và Quận chúa đâu ạ!”“Không phải, ta định nói là ngươi đừng để ý…”“Dân nữ không dám đâu ạ!”Thiên Cẩm có chút khó chịu khi bị Ngọc Thanh ngắt lời suốt như vậy, cũng làm gián đoạn mạch suy nghĩ của nàng xem nên nói cái gì cho đỡ bị hiểu lầm.

Nữ nhân Đại Việt sao lại lễ nghi rườm rà phức tạp như vậy.

Gì chứ chỉ cần nam nhân Man tộc có ý định cưới thêm người khác là vợ có thể treo lên đánh, tại sao phải chịu bị phản bội, chịu ấm ức về mình làm gì.“Tùy cô đấy!”Đến khi Thiên Cẩm khuất bóng rồi Ngọc Thanh mới có biểu hiện sống một chút.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng mờ mờ tỏ tỏ mới lên, nội tâm kịch liệt dậy sóng.

Nàng không muốn nghe thêm gì về chuyện tình cảm của hắn nữa.

Càng biết rõ, nàng càng hiểu rõ chỉ có mình nàng đau khổ vật lộn trong những sợi tơ tình mà mình tự vẽ ra để trói buộc bản thân.

Hóa ra, mắt không thấy, tai không nghe, tim không đau mới là điều tốt nhất.oOo“Quyền lực, hành tung của kẻ đứng đằng sau Án Nguyệt Trại quả thực rất khó lường thưa Vương gia!”Giọng nói và bước chân bên ngoài cửa khiến nàng giật mình ngồi dậy.

Hình như nàng hết được ngủ trên chiếc giường lớn này từ đêm nay rồi.“Được rồi, ngươi về đi.”Một giọng nói trầm trầm quen thuộc cất lên từ bên ngoài cửa, một lúc sau, hắn đẩy cửa bước vào.

Ngọc Thanh đã hiểu ý di chuyển sang chiếc ghế dài đối diện giường.

Tuy nó nhỏ và chật hơn hẳn, nhưng là nơi duy nhất có thể đặt lưng lên thay vì dưới đất lạnh lẽo kia.

Hắn vờ như không thấy nàng, cởi áo choàng ra rồi ngồi xuống giường, chăn đệm vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng bỗng khiến hắn cảm thấy trong lòng mềm mại bội phần.Từ giường hắn cũng chỉ nhìn thấy rõ đến bàn trà ngay trước mặt, bóng nàng ngồi trên ghế cũng chỉ mờ mờ ảo ảo trong ánh nến, dù hắn biết khoảng cách rất gần.

Trong căn phòng tĩnh mịch còn nghe thấy tiếng nàng thở dài khe khẽ.Ngọc Thanh buồn phiền nằm xuống, chiếc ghế này vừa thô vừa cứng, quả thực không thể bằng cái giường có chăn ấm đệm êm kia.


Mong sao hôm nay nàng đã luyện tập đến mệt, sẽ dễ ngủ hơn.

Giá treo áo đập thẳng vào tầm mắt nàng, chiếc áo choàng đen tuyền đó đã bị Thiên Cẩm cầm, nàng thấy cực kỳ chán ghét.

Nàng lại nhìn về phía hắn vẫn đang ngồi yên trên giường, có phải hắn cũng đã bị Thiên Cẩm chạm qua rồi không, vậy thì hắn cũng đáng ghét như chiếc áo kia vậy.Ngọc Thanh bực bội nhắm mắt lại, bỗng nàng nhận ra tối nay chưa kịp bôi thuốc cho vết sẹo kia.

Nàng từ từ ngồi dậy, nhìn về phía hắn vẫn đang ngồi, tầm mắt đối diện nàng, trên gương mặt ánh lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng vì không nhìn quá rõ nên cũng không nhìn thẳng vào nàng.

Ngọc Thanh thầm nghĩ, sắp đại hôn rồi, chẳng trách phu thê hai người hôm nay tâm tình đều tốt như vậy.

Hắn đã mù như vậy, còn nhìn thấy mình gì nữa chứ.Từ lần thành công đêm trước nên Ngọc Thanh cũng hoàn toàn tự tin.

Nàng vén váy lên bôi thuốc lên đầu gối mình.Hành động bất ngờ này của nàng khiến hắn giật mình.

Trong lòng có quỷ, khiến hắn phải vội vàng quay đi.

Nàng cũng vừa làm vừa quan sát hắn, thấy hắn không hề nhúc nhích, lại còn quay đi nên nàng càng yên tâm về một sự thật nàng tự kết luận rằng hắn không nhìn thấy gì cả.Ngọc Thanh tiếp tục dè dặt cởi xiêm y bên ngoài để bôi thuốc lành sẹo vào vết roi trên lưng.

Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo yếm, động tác tuy đã thuần thục hơn nhưng vì vị trí của vết thương nên vẫn mất thời gian khó khăn nhất định.Lúc này hắn mới nhận ra nàng đang tự trị thương.

Chỉ một bước, đã đi đến ngay bên cạnh nàng, nhìn rõ hơn vết sẹo đang mờ dần trên lưng nàng.

Hắn đặt tay lên vết sẹo của nàng.

Sau này khi hai người nhắc lại chuyện này, hắn vẫn chắc như đinh đóng cột mà thề với nàng rằng giây phút ấy hắn chỉ lo lắng việc nàng bị thương mà không hề nghĩ gì khác.“Bị thương từ bao giờ vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.