Ái Nhân Như Kỷ

Chương 13


Bạn đang đọc Ái Nhân Như Kỷ – Chương 13


Ngọc Thanh không muốn đối đầu với Thiên Cẩm Quận chúa.Nàng mới chỉ gặp cô ta một lần, còn trong một tình huống quái gở, với những câu hỏi quái gở của cô ta.

Ngọc Thanh không biết cô ta sẽ làm gì nàng, tìm nàng với mục đích gì.Nàng thích đối đầu với Thiên Vũ hơn, người mà nàng nắm được ít nhiều trong suốt mười lăm năm qua, cả những chuyển biến tâm lý của hắn ở kiếp trước, nàng biết rõ đâu là giới hạn bình tĩnh của hắn.

Kiếp trước kiếp này đều là một vị huynh trưởng tốt.Nhưng khi là trượng phu của nàng, chỉ cần ở xa nàng hắn sẽ là một Hưng Vũ Đại Vương bình tĩnh lãnh đạm, ở với nàng chỉ cần lâu một khắc, hắn sẽ phát điên.Chỉ cần không ép buộc hắn ở bên nàng, hắn vĩnh viễn là một Thiên Vũ ca ca tốt bụng.Còn Thiên Cẩm, nàng hoàn toàn không biết.

Có thể nếu nàng cứ thế rời đi, cô ta sẽ bằng mọi cách giết nàng thật.Cho đến Chính Ngọ ngày hôm đó, khi tất cả các cô gái trong đoàn người hôm qua đã nhận bạc rời đi, chỉ có Ngọc Thanh vẫn ở lại.

Nàng đến viện của Hưng Vũ Vương, hóa ra tòa lầu đêm qua chỉ nằm ở một góc viện phủ, diện tích thực sự lớn hơn nhiều.

Tuy không đồ sộ và tráng lệ như ở Hoàng cung nhưng lại có vẻ thanh tĩnh và yên bình hiếm có ở chốn đô thị tấp nập sát biên giới này.Ngọc Thanh bước qua rặng tre nằm bên phải cổng vào, bóng tre cao lớn cong cong như che chở cho nàng…” Giống như có người ôm lấy ta, chào đón ta trở về nhà.” Đó là những lời hắn đã tâm sự với nàng và Ngọc Huyên vào đêm Trung thu nọ.Sau ngày đó nàng đã trồng cho hắn rất nhiều tre ở Hoàng cung, nhưng hắn đều tuyệt tình chặt đi hết, chỉ để lại một khóm nhỏ ở Khán Sơn Đài.

Có lẽ là để tưởng niệm, cũng là để nhắc nhở bản thân.Nhà của nàng vĩnh viễn không bao giờ là nhà của hắn.Nhưng ngôi nhà mà hắn ngày đêm mơ về nàng đều khắc ghi trong tim.Hiếm ai có thể nhận ra được Ngọc Thanh lần đầu tiên đến đây, nàng biết đi hướng nào, biết nhìn hướng nào, biết dừng lại ở đâu, mỗi bước chân giống như ngày ấy Hưng Vũ Vương trở về vậy.Đều chất chứa một nỗi nhớ khôn nguôi.Ngọc Thanh không vào sảnh chính của viện phủ mà lại dừng ở bàn trà và chiếc trường kỷ dài ngoài hiên.Từ đó nhìn ra sân lớn nơi các gia nô trong phủ đang tập võ.

Nhìn còn chuyên nghiệp hơn hẳn quan binh ở Bộ binh Triều đình.Nàng ngồi đó từ sáng đến giữa trưa, Thiên Vũ vẫn chưa quay lại, từ quản gia cho đến các nha hoàn không ai dám nhắc nàng ngồi dậy.

Trông nàng không giống một dân nữ mà giống khách quý của Hưng Vũ Vương nhiều hơn, tỏa ra một khí thế cao quý mà người thường không thể có.Thấy đã quá trưa, quản gia tiến đến gần nàng:- Cô nương, vương gia chưa quay trở lại, cô nương có muốn ăn chút gì không?Thực ra nàng cũng đã hơi đói, sáng sớm nay chưa kịp mở mắt nha hoàn của Thiên Cẩm đã cho nàng ăn no một bụng tức khiến nàng không buồn ăn sáng.


– Trong bếp của Vương gia các người chắc chắn có thịt bò tươi, làm cái gì đó đơn giản cho ta được rồi.

Nàng nói câu này theo thói quen, vì mỗi lần đói bụng nàng đều nhớ đến bát mì thịt bò mà Thiên Vũ thường nấu cho nàng và Ngọc Huyên.

Thái Tử gia thường chê bai chuyện nam tử xuống bếp xấu mặt cỡ nào nhưng lại là kẻ ăn hết sạch cả phần mình lẫn phần người khác đầu tiên.

Trách sao được, ngon quá mà.

Kén ăn như nàng cũng phải nhớ đến mê mệt thế này.Điểm tương đồng đầu tiên giữa nàng và Thiên Vũ chính là cùng yêu thích món ăn này đây.Ngọc Thanh nghĩ về quá khứ, rồi lại cười ngày xưa thật ngốc nghếch.

Vậy mà lại từng muốn hắn nấu mì cho nàng cả đời.Trong giây lát nàng không nhận ra quản gia và tất cả các nô tỳ xung quanh mặt hơi tái đi.

Hưng Vũ Vương quả thực có một yêu cầu kỳ quái, đó là mỗi bữa ăn đều phải có một bát mì thịt bò đặt bên cạnh nhưng lại không chạm vào chút nào, giống như chỉ đặt để ngắm vậy.Cho nên mỗi ngày viện phủ đều nhập một ít thịt bò.

Sự sợ hãi của gia nhân càng lớn bao nhiêu thì tốc độ phục vụ của họ càng nhanh bấy nhiêu, Ngọc Thanh vẫn còn đang thơ thẩn đã có một bát mì đặt trước mặt nàng.Nàng ngẩng lên, chính là phó quan hôm trước ở Hội buôn người, hôm trước còn quát nạt nàng vô lễ hôm nay lại là người hầu hạ nàng.Aizz, vật đổi sao dời nhanh không lường được.

– Vị phó quan này…- Cô nương, cứ gọi ta là Kiêu, ta chỉ là một gia nô thôi.


– Chàng trai cười.Anh chàng này tui còn trẻ tuổi nhưng thân hình phải vạm vỡ ngang ngửa với tên “Đại ca” ở Án Nguyệt Trại kia.

Đúng như Nguyễn Hiền đã từng nói với nàng, các gia nô ở Vương Phủ khắp nơi còn chuyên nghiệp hơn quan binh triều đình nhiều.

Một vị vương gia ở đất phong của chính mình có khác gì một ông “vua” đâu.

Nhưng mà vị gia nô này tài nấu ăn rất khá nha.No bụng thì não bộ mới hoạt động bình thường trở lại.- Anh Kiêu này, đã theo Thiên Vũ được bao lâu rồi? – Cũng chỉ mới đây, là vương gia tuyển ta vào phủ, trước đây cũng chỉ đi đóng thuyền thuê.

Cô nương, xin tránh gọi tên húy của vương gia.

Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn khiến Ngọc Thanh cảm thấy mình thất lễ, nhưng cũng không thể nói rằng bản thân đã quen gọi như vậy được.- Vết thương…à đôi mắt của vương gia làm sao vậy? – Ngọc Thanh chỉ chỉ lên mắt.

Đây là chuyện nàng trăn trở suốt trong lòng đến giờ.- Cô nương nên tự mình hỏi, chuyện lớn gia nô như chúng ta không tiện đem ra bàn luận.Kiêu cúi người hành lễ rồi nhanh chóng dọn dẹp bàn trà rời đi.

Ngọc Thanh thầm nghĩ sao đám người ở đây trung thành vậy, ở Hoàng cung của nàng đến quan Ngự sử còn nhiều chuyện nữa là mấy đám cung nữ, thái giám.

Từ đêm qua đến giờ một chút thông tin nàng cũng không dò hỏi được.Nàng thực sự nóng lòng, trong trung có nhiều thuốc tốt, liệu có trị khỏi được không?Bóng mặt trời ngả dần về tây, bầu trời cũng nhuốm sắc cam huyền ảo.


Cơ thể Ngọc Thanh mỏi nhừ, nàng đã ngồi đây gần một ngày mà Thiên Vũ rời phủ vẫn chưa quay lại, trong lòng nàng lại bắt đầu lo lắng không biết hắn có xảy ra chuyện gì không.

Đang chống cằm chán nản thì từ sau rặng tre xanh kia có một bóng hình thân thuộc bước qua.

Hắn mặc bộ áo viên lĩnh nhạt màu, mắt vẫn quấn một dải lụa trắng, chống gậy làm tốc độ của hắn chậm đi nhiều.Hắn cũng không vào sảnh chính mà bước tới phía bàn trà nàng đang ngồi.Hắn đã nói với nàng đây là nơi hắn thích nhất, nàng vẫn luôn nhớ.Dường như nhận ra có người, cách nàng khoảng còn năm bước chân, hắn đột ngột dừng lại.Không biết có phải nàng nhầm lẫn hay không, giọng nói của hắn có chút run run:- Ai vậy? Nàng đứng dậy đối diện hắn, vì ngồi lâu nên chân đứng có chút không vững.- Là ta.

Tới cảm tạ Hưng Vũ Vương giúp đỡ, cũng muốn đích thân tới nhờ ngài giúp đỡ quay về Phủ Ứng Thiên.

Hắn im lặng rất lâu, dường như nàng nghe rõ được cả tiếng thở có phần gấp gáp của hắn.- Tại sao ngày hôm qua không nói với ta? Câu hỏi này không cần trả lời.

Đáp án rõ ràng chỉ có một: Nàng không tin hắn ! Cây gậy trên tay hắn chao đảo nhẹ nhàng giống như Ngọc Thanh đứng dậy ban nãy vậy.

– Tại sao lại về Phủ Ứng Thiên? – Ta hiện tại là vị hôn thê của Trung Thành Vương.

Về đó ngài ấy sẽ bảo vệ ta.Nói xong lời này nàng có chút chua xót, danh phận “Ngọc Thanh Công chúa” so với “Hôn thê của Trung Thành Vương” không có nổi một chút sức nặng nào.Tên của chính mình thậm chí còn không giúp nàng bảo vệ nổi bản thân.Nàng chưa từng gặp Trung Thành Vương nhưng Thiên Vũ và Ngọc Huyên đều có giao hảo, thậm chí Nhân Đạo Vương đã từng giúp đỡ An Sinh Vương khôi phục Yên Sinh trong nhiều năm.Về tình về lý, hắn đều nên giúp nàng.Nàng cũng chắc chắn hắn sẽ giúp nàng, vì hắn là một người trọng tình trọng nghĩa.

– Từ khi nào? – Giọng hắn có chút khác lạ.- Hai nhà chúng ta đã hứa hôn rồi.

– Nàng cũng đâu biết trả lời thế nào, vì chuyện đó đã xảy ra đâu.


Nếu chuyện này đồn quá xa cũng có thể khiến Phụ hoàng ép gả nàng cho Trung Thành Vương.Kết quả mỹ mãn! Nàng không ngại mà đồn tin này ra càng xa đâu.Nhưng mà không phải ở đây, không thể để mọi người biết Công chúa Đại Việt suýt bị bán vào nhà thổ làm đào nương được.Đến Ứng Thiên nàng sẽ lan truyền tin này sau.- Nàng nguyện ý? – Giọng hắn hơi lạc đi.Chuyện này thì có liên quan gì? Chẳng lẽ nàng không nguyện ý thì hắn sẽ không giúp nàng? Ngọc Thanh cảm thấy bực bội, rõ ràng hắn mới là kẻ tháng sau rước cô nương nhà người khác lên kiệu hoa, sao giờ nàng lại cảm thấy hắn đang chất vấn nàng thay đổi vậy.

– Đương nhiên là nguyện ý rồi.

Đó là Trung Thành Vương đấy! Hắn ta là kẻ có binh quyền, cũng có tiếng nói, hoặc đúng hơn là cha hắn.

Nhưng quyền lực vào tay hắn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Trong tương lai hoàn toàn có khả năng nhận chức Tể tướng Đại Việt.Có được người đó, còn phải sợ ai nữa chứ.Nàng thấy Thiên Vũ hít sâu một hơi, tựa hồ như tức giận.

Dáng vẻ tức giận của hắn nàng chưa thấy nhiều, nhưng cũng có vài ba phần căn cứ để khẳng định.Hắn xoay người lại, cây gậy đập xuống đất một cái, lực rất mạnh :- Phiền nàng đợi thêm vài ngày, Trung Thành Vương sẽ tự mình ngựa xe đến rước nàng về! Hắn bước đi luôn không thèm đợi nàng trả lời, nàng vội vàng chạy theo nắm lấy vạt áo hắn.

Hắn đột ngột dừng lại, giống như bị ai điểm huyệt vậy.Chính nàng cũng giật mình vì thói quen này của mình, vội vàng buông ra, lùi về sau.- Ngài nói vậy là sao? Tại sao Trung Thành Vương lại đến đây? – Không phải nàng là hôn thê của hắn sao? Dù có phải bò ta cũng bắt hắn bò đến đây rước nàng.

– Ta không muốn! Ta muốn ngài đưa ta đi! – Bảo Trung Thành Vương đón sao được chứ, khéo hắn còn không biết tại sao bản thân lại có thêm một vị hôn thê.”Cốp” Tiếng cây gậy đập xuống nền gạch hoa còn dọa người hơn cả ban nãy.Hắn xoay người lại, đôi mắt đã bị dải lụa che đi nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng sát khí phát ra bức người.

Nàng không dám nhìn thẳng.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.