Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 98: Bể tan tành
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Quả Vân như thế nào cũng không nghĩ tới Quả Tri sẽ lựa chọn như vậy. Nó nên khóc lóc nhận lỗi với mình, nó nên đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không
tái phạm, nhưng nó chỉ là đứng bên cạnh thằng con trai đó, nắm tay thật
chặt không chịu buông ra. Mình là ba của nó, mình nuôi nó lớn như vậy,
lại không sánh bằng một đứa con trai. Cảm giác thất bại khiến cho ông
không cách nào dừng tức giận lại: “Con điên rồi sao? Rốt cục đang nghĩ
gì! Có còn đầu óc hay không!”
“Chửi đi, ba mắng khó nghe hơn nữa
con cũng không quan tâm. Con thật không muốn trở về trước kia, chất vấn
tình cảm của mình, cảm thấy chán ghét chính mình, lừa gạt chính mình và
ba mẹ. Con không phải là đặc biệt gì, con cũng là một người bình
thường.”
“Con nói cái gì, con cũng là một người bình thường? Con
đang nắm tay một người đàn ông, con đang yêu đương với một người đàn
ông. Con nói mình là một người bình thường? Ba phải đánh chết người
không biết điều như con!” Quả Vân không kiềm chế được xông lên trước,
muốn hung hăng đánh Quả Tri một trận, đánh tới khi nào nó tỉnh ngộ thì
ngưng.
Thời Tây kéo Quả Tri ra sau lưng mình: “Con sẽ không để cho chú đụng vào cậu ấy, sau này cũng vậy.”
“Nó là con trai của tôi, tôi muốn đánh nó, mắng nó như thế nào đều là
chuyện của tôi!” Ánh mắt của ông giống như một con sói phát ra tia lạnh
lùng, hung tợn nhìn chằm chằm Thời Tây. Bản thân Thời Tây không có tình
cảm, làm sao sợ: “Nhưng cậu ấy cũng là người con thương, con muốn bảo vệ cậu ấy, giúp cậu ấy như thế nào cũng là chuyện của con.”
“Buồn cười! Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu có thể làm gì? Chỉ biết nói!”
“Vậy người lớn các người so với một đứa trẻ có thể làm được chuyện gì đây?
Các người cũng có thể lựa chọn công việc mình thích? Các người cũng có
thể sống theo ý muốn của mình? Các người chỉ biết ỷ vào tuổi tác của
mình để cười nhạo một đứa trẻ. Chúng tôi cái gì cũng không hiểu, các
người có thể hiểu bao nhiêu?” Thời Tây bình thản nói, cũng giống nhau,
người lớn và đứa trẻ, cùng so sánh với xã hội, đều nhỏ bé giống nhau.
“Nói hưu nói vượn. Tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm. Cậu nói những thứ
này với tôi, vậy cậu có bản lĩnh thì đi thay đổi ánh nhìn của thế giới
đối với hai người đi, cậu làm cho cả thế giới chấp nhận hai người đi,
tôi đây cũng liền chấp nhận hai người.”
“Tôi không làm được.”
“Vậy cũng đừng ở đây miệng lưỡi.”
“Nhưng mà, chú à, chú có thể khiến toàn bộ người trên thế giới này không chấp
nhận chúng con không?” Hai tròng mắt không có tình cảm của hắn hướng về
phía Quả Vân: “Chú à, đến bước này, chú còn không thấy rõ sao? Chú không cách nào chấp nhận Quả Tri, cho nên phủ nhận tình cảm của chúng con rất dễ dàng. Nhưng còn có rất nhiều người chấp nhận tình cảm của chúng
con.”
“Chấp nhận? Vĩnh viễn không có khả năng này!”
Chu Tuệ kéo tay bọn họ ra: “Chúng tôi mắng cậu, giáo huấn cậu, là bởi vì cậu
làm những chuyện sai lầm, muốn thay ba mẹ cậu thay đổi cậu. Đó là muốn
tốt cho cậu. Người khác cho cậu thấy chỉ là những hình ảnh giả dối thôi, là đang hại hai đứa.”
“Con biết ba mẹ là muốn tốt cho con. Con
chưa từng oán hận hai người, nhưng ba mẹ muốn thay đổi con, chính là
đang làm khổ con.” Quả Tri nhìn Chu Tuệ, bọn họ lại tiến vào trạng thái
giằng co rất dài, ai cũng không thuyết phục được ai, ai cũng đang vì đối phương mà đau đớn. Không khí đang rất nặng nề.
“Không phải vậy. Trước kia không phải con đã thay đổi rồi sao? Bây giờ con cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi.”
“Mẹ, lời nói dối lớn nhất trong đời con chính là hứa sẽ không thích con trai nữa. Cho tới bây giờ con chưa từng thay đổi, là bởi vì mẹ mà mới liều
mình ẩn núp. Con cảm thấy ba mẹ vui vẻ, con sẽ vui vẻ. Con một mực cảm
thấy như vậy, vẫn muốn để cho ba mẹ vui vẻ, nhưng mà con lại không thật
sự vui vẻ.”
Nghe được lời của Quả Tri, Quả Vân choáng váng đầu óc, đở cái trán ngồi trên ghế sa lon: “Chỉ cần con dám đi ra khỏi cửa của
cái nhà này, cũng đừng nghĩ tới sẽ có một ngày ba tha thứ cho con. Con
nghĩ thật kĩ cho ba.”
“Đã không cần phải nghĩ.” Quả Tri trả lời,
Quả Vân cười lên: “Được, được, cậu thích con trai như vậy, tôi không
ngăn cản cậu. Đừng để tôi thấy mặt cậu, cũng đừng nói cậu là con của
tôi. Cậu muốn sống chung với con trai, vậy thì các người cứ sống chung
đi, cứ phủi sạch sẽ quan hệ giữa chúng ta.”
“Ba.”
“Đừng gọi
tôi là ba! Tôi không có đứa con như cậu vậy. Đừng nghĩ là tôi sẽ tiếp
tục chi tiền cho cậu, cậu ở bên ngoài tự sinh tự diệt đi, cái nhà này
không tha thứ cho những người không biết suy nghĩ!” Quả Vân cắn răng
hung hăng nói. Chu Tuệ nghe được, không muốn: “Anh nói cái gì vậy, con
trai chẳng qua là nhất thời đầu óc không tỉnh táo. Anh không cần con
trai, nhưng em cần.”
“Thứ người như thế cần làm gì!”
Đã nghĩ tới kết quả này, lúc thật sự đối mặt, sự thống khổ nó mang lại còn
nhiều hơn trong suy nghĩ. Nhìn mình tự tay tổn thương ba mẹ, muốn không
có cảm giác thì quá khó khăn. Chưa từng nghĩ tới, hạnh phúc lại nặng nề
đến như vậy. Nhưng mình không có cách nào trở thành kiểu người mà bọn họ muốn, nếu không sẽ hành hạ người mình thương nhất.
“Cậu còn ngẩn người tại đó làm gì? Thu dọn đồ đạc cút ra ngoài cho tôi. Tất cả cút hết! Mắt không thấy, tâm không phiền.”
Quả Tri rưng rưng nước mắt. Cậu đi vào phòng, Chu Tuệ vọt tới phòng níu tay của Quả Tri lại: “Quả Tri, con vẫn luôn hiểu chuyện mà, đừng chọc giận
ba. Nghe lời của mẹ, mẹ dẫn con đi chữa bệnh, tốn bao nhiều tiền cũng
không thành vấn đề. Mẹ sẽ trị con khỏi bệnh, như vậy con có thể thích
con gái. Tin tưởng mẹ, Quả Tri, nhất định sẽ chửi khỏi cho con.” Chu Tuệ nghẹn ngào ôm lấy Quả Tri, không muốn buông tay.
“Mẹ, con không
có bệnh. Thật xin lỗi đã làm tổn thương mẹ, thật thật xin lỗi. Con đã
nói sẽ không để mẹ khóc, vậy mà… Đã không phải là vấn đề con có nguyện ý hay không, mà là con không có biện pháp; đã không phải là vấn đề thích
con gái hay con trai, con chỉ có thể thích Thời Tây.”
Chu Tuệ một
cái lại một cái đánh vào ngực của Quả Tri: “Con, đứa nhỏ này tại sao lại không nghe lời như vậy. Con để mẹ phải làm gì bây giờ?” Tiếng khóc của
bà nhanh chóng khiến cho Quả Tri bể tan tành. Cậu không dám nói trong
cuộc chiến tranh này cậu đã giành thắng lợi. Linh hồn của cậu chơi vơi,
thân thể không còn sức lực, cậu vô cùng khổ sợ. Quả Tri cắn chặt răng,
tiếp tục thu dọn đồ đạc. Không bao lâu, cậu xách theo rương hành lý cùng Thời Tây đi tới cửa, cậu xoay người: “Mặc dù con không phải là đứa con
trai mà ba mẹ mong muốn. nhưng ba mẹ vẫn là ba mẹ mà con mong muốn. Con
đi đây.” Hai người đi ra ngoài, Quả Vân vẫn như cũ mắng không ngừng:
“Cút, con mẹ nó, cút xa tôi một chút. Đồ không biết xấu hổ! Cút!”
Quả Tri kéo rương hành lý đi, bờ môi của cậu run rẩy nói không ra lời. Bánh xe của rương hành lý va chạm với nấc thang tạo ra âm thanh. Nơi cầu
thang đang rất yên tĩnh, bọn họ ai cũng không lên tiếng.