Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 93: Bất ngờ lớn
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Trở về cửa hàng, Quả Tri bắt đầu suy nghĩ tới vấn đề khi nãy. Các công việc dành cho học sinh làm thêm thường không có đa dạng, đại đa số đều cần
sự nhiệt tình và nói nhiều, đối với Thời Tây mà nói thì không phù hợp.
Nghĩ tới nghĩ lui, công việc có khả năng phù hợp với Thời Tây nhất vẫn
là call boy. Nhưng công việc như vậy, ngoài đời thực có thật sao? Quả
Tri ngay cả gái cũng không biết đi tìm ở đâu, huống chi là call boy.
Cậu kiềm chế cho đến buổi chiều mới gọi điện thoại cho Thời Tây: “Cậu nhất định là đói bụng rồi, mau gọi món đi.”
“Cửa hàng của các cậu chắc là làm ăn tệ lắm.”
“Bác trai và bác gái chắc là chưa về, tớ phải chăm sóc cậu thật tốt.”
“Cậu chắc là muốn biết một số chuyện gì đó.” Thời Tây dễ dàng nhận ra mục đích của Quả Tri.
“Nói càn, tớ không phải là người nhiều chuyện như vậy, chẳng qua là không
chút tạp niệm muốn chăm sóc cậu. Chiều này cậu muốn ăn gì? Nếu như cậu
không nói, tớ liền tự mình giúp cậu quyết định.” Bên đầu kia điện thoại
trầm mặc hai giây, Thời Tây rốt cục nói chuyện: “Cậu giao tới đây, tôi
liền ăn cậu.” Điện thoại chỉ còn phát ra âm thanh tắt máy.
“Ăn thì ăn chứ, cũng không phải là lần đầu cậu ăn tớ.” Quả Tri lầm lầm bầu bầu, nhưng mà mình cứ đi tới nhà quấy rầy Thời Tây như vậy cũng không tốt,
ba mẹ Thời Tây cũng sắp trở về rồi, bọn họ khó khăn lắm mới chung sống
cùng nhau, mình không thể phá hoại cơ hội như vậy. Lại nói, lần nào cũng đều do mình tìm tới Thời Tây, thỉnh thoảng cũng nên để cho Thời Tây chủ động tới tìm mình.
Một tuần lễ đã trôi qua, điện thoại di động
không vang lên một lần. Cậu cũng bắt đầu hoài nghi điện thoại của mình
có phải đã hư hay không. Mình nghĩ, Thời Tây không lý nào không nhớ
mình, nhất định là ngại ngùng không gọi điện cho mình thôi.
Lại
một tuần lễ trôi qua, Quả Tri lại xuất hiện ảo giác, giống như lúc nào
cũng có cảm giác điện thoại di động trong túi quần rung lên, lấy ra xem, một tin nhắn cũng không có. Cậu lại theo thói quen lấy điện thoại ra,
nhìn chằm chằm màn hình, mau rung, mau rung đi, nếu không rung lên tôi
sẽ cho mày mặc cái ốp lưng xấu xí nhất. Khi cậu đang ngây thơ nói câu
này thì tiếng chuông điện thoại liền vang lên. Cậu không chút nào che
giấu sự cao hứng: “Thời Tây!”
“Đang làm việc?”
“Hôm nay tan việc sớm. Gần sang năm mới rồi, bắt đầu nghỉ mấy ngày.”
“Ừ.”
Nghe được câu trả lời ngắn gọn của Thời Tây, Quả Tri có dự cảm không hề tốt: “Tớ thế nào cũng cảm giác cậu muốn cúp máy. Mỗi lần cậu cúp điện thoại
đột ngột như vậy, rất không có lịch sự, biết không?”
“Quả Tri.”
“Sao?”
“Tôi muốn cúp điện thoại.” Lần này lịch sự nói. Quả Tri hướng về phía điện thoại nhe răng toét miệng làm mặt quỷ.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Quả Tri chào tạm biệt: “Chú Phật Di Lặc, vậy con đi trước, năm mới vui vẻ.”
“Nói với ba con một tiếng, năm mới ta sẽ tìm ông ấy uống rượu.”
“Được.” Quả Tri để hai tay ở trong túi áo, rúc vai, cúi đầu nhìn mũi giày mà đi về phía trước. Đầu của cậu đột nhiên đụng phải bả vai của người khác.
Thậm chí cậu không cần ngẩng đầu lên, chỉ cần dựa theo hơi thở quen
thuộc đã cảm giác được là ai. Cậu giữ vững động tác này khoảng chừng năm giây mới ngẩng đầu lên: “Cậu rốt cục cũng nhớ tớ.”
“Cậu nhất định muốn bị mắng?”
“Lại phủ nhận.” Quả Tri duỗi người, xoa xoa tay: “Cậu phải nói cho tớ biết, rốt cục cậu đang làm công việc gì?”
“Chưa quên chuyện này nữa. Chẳng qua là thỉnh thoảng nhận biên tập văn bản
thôi.” Thời Tây hời hợt nói. Bởi vì quan hệ với Thời Trụ, từ nhỏ cậu đã
tiếp xúc với những người làm trong lĩnh vực này. Thời gian lâu dài,
những văn bản, những tờ quảng cáo, văn án hoặc là luận văn báo cáo cần
biên tập đều được gửi sang cho hắn làm. Hắn có một điều kiện duy nhất đó là không trực tiếp làm việc với đối phương, yêu cầu đối phương gửi tài
liệu qua cho mình, sau khi hắn làm xong sẽ gửi lại.
Quả Tri không
hiểu những chuyện liên quan đến lĩnh vực này cho lắm, hỏi thêm nữa cũng
không có ý nghĩa. Mỗi lần thấy Thời Tây viết cái gì đó, cứ cho là hắn
đang viết văn, cũng không quấy rầy hắn. Thì ra là hắn thức một mình
trong đêm khuya không chỉ để viết tiểu thuyết mà còn làm những chuyện
khác, khó trách mình không phát hiện được. Mình thì chỉ bận rộn trong
các kì nghỉ hè, nghỉ đông thôi, còn Thời Tây thì… đại khái là đầu óc
cũng không được nhẹ nhõm, thư giãn như mình. Thấy biểu cảm của Quả Tri,
Thời Tây đẩy mặt của cậu ra: “Cậu lại tự tiện tưởng tượng lung tung gì
đó? Đừng có gán tôi giống như những gì cậu nghĩ.”
“Tớ vẫn cảm thấy cậu giống như là một đại thiếu gia, sống trong một gia đình giàu có,
cuộc sống vinh hoa, có thể hô mưa gọi gió. Lúc tớ đến nhà cậu, còn tưởng tượng rằng sẽ có một hàng dài người hầu nữ đón tiếp đó.”
“Có phải là cậu nên đọc manga ít lại một chút không?”
“Không có gì làm thì tớ lại muốn đọc manga. Cho tới bây giờ tớ cứ cho rằng cậu đối với chuyện kiếm tiền không có khát vọng.”
“Không có khát vọng, nhưng mà tiền là cái cơ bản nếu muốn sống.” Thời Tây có
thể thấy rõ thực tế sao lại không thấy rõ cái bản chất cơ bản nhất của
cuộc sống chứ.
“Vậy tớ yên tâm rồi, chỉ cần không phải làm call boy, cái gì cũng được!”
“Đem ném mấy quyển manga cho tôi.”
“Không muốn. Đúng rồi, năm mới đến, cậu muốn được tặng quà gì?”
“Những thứ cậu tặng đều không tốt lành.” Thời Tây nói thẳng, không kiêng kỵ. Quả Tri không vui: “Tớ có tràn đầy tâm ý.”
“Đều là rác rưởi.”
Quả Tri chu môi: “Nghĩ tới nghĩ lui, cái gì cậu cũng không muốn. Vậy cậu thử làm cho tớ vui mừng đi”
“Cậu đừng quá cao hứng.” Không chút do dự đã cự tuyệt, Quả Tri nhảy qua sải
bước đi về phía trước, hai tay để lên trán. Cậu suy nghĩ một hồi, xoay
người: “Nếu như cậu có thể khiến tớ thật sự vui mừng, tớ sẽ không khen
cậu trong vòng một tháng.
“Ba tháng.”
“Được! Đừng tưởng rằng sắp những cây nến thành hình trái tim, hoặc là tặng 999 đóa hoa hồng tớ sẽ cảm động. Tớ không phải là nữ sinh đâu. Phải có một bất ngờ lớn mới
được.”
“Đi ăn cơm trước đã.”
“Đi đâu ăn?”
“Nhà tôi.”
“Nói sớm một chút thì tớ đã mang thức ăn dư trong cửa hàng theo rồi.”
Trên đường đến nhà Thời Tây, bọn họ thuận tiện đi vào siêu thị, mua chút
thực phẩm và các loại gia vị. Thời Tây và Quả Tri mỗi người xách một túi lớn. Quả Tri xem đồ trong túi một chút: “Có cần nói với bác gái một
tiếng không, là tớ sẽ đến nhà cậu ăn cơm?” Thời Tây cũng không trả lời,
cho đến khi vào đến trong nhà của Thời Tây mới phát hiện không có ai
hết: “Hai bác thường không có ở nhà sao?”
“Thời điểm sắp năm mới này họ thường bận rộn hơn những lúc bình thường.”
“Vậy sao?” Mua nhiều đồ như vậy, Quả Tri còn tưởng bác trai và bác gái sẽ ở
nhà. Cậu mang đồ vào trong phòng bếp, đột nhiên nói: “Chắc cậu không đột nhiên muốn tớ làm bữa ăn như vậy.” Quả Tri lâm vào trong lo lắng, cậu
có chút chột dạ nói: “Trước tiên tớ xin được nói tốt cho mình một chút.
Tớ biết nấu ăn. Nhưng biết nấu không có nghĩa là nấu ngon. Hay là hôm
khác đi, để tớ học nấu ăn thật giỏi cái đã.”
Thời Tây cởi áo khoác xuống, vén ống tay áo sơ mi lên tới cùi chỏ, cầm thực phẩm trong túi bỏ vào trong rãnh nước, biểu cảm lạnh lùng như thường ngày. Hắn hơi cúi
đầu, gương mặt đẹp trai bị bóng tối che lại, ngón tay sạch sẽ cầm dao
lên, động tác lưu loát. Quả Tri không dám tin tưởng những gì mình thấy,
cái miệng há ra không cách nào khép lại. Thời Tây đang làm gì?
“Cậu đừng nói với tớ là cậu muốn nấu ăn?!!”
“Tôi muốn nấu ăn.” Hết lần này tới lần khác Thời Tây đều nói trái ngược với
yêu cầu của Quả Tri. Quả Tri điên cuồng lắc đầu: “Cậu sẽ không nấu ăn
đâu! Nấu ăn không phải là đem thực phẩm bỏ vào trong nồi xào qua xào lại là được.”
“Yên lặng một chút.”
Quả Tri nghe lời mà yên
lặng, nhưng tư tưởng của cậu không cách nào yên lặng. Cậu vẫn cho là
Thời Tây sẽ không vào bếp, cũng chưa từng hoài nghi phán đoán của mình.
Hơn nữa Thời Tây cũng chưa nói qua một lần! Thời Tây vào bếp nấu ăn,
chuyện này không phải là rất kì quái hay sao?! Cậu đứng trong phòng bếp, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm Thời Tây. Hắn thật sự đang nấu ăn, không phải là giỡn!
“Tớ còn phải yên lặng bao lâu?” Quả Tri nhìn đồng hồ nói, đã mười phút trôi qua.
“Hai mươi năm.”
“Vậy cậu cứ trực tiếp xé rách cổ họng của tớ, như vậy tớ có thể không nói một lời.”
“Ừ, chờ tôi xong.”
Không có cách nào nói chuyện tiếp, Quả Tri chỉ có thể nóng lòng chờ kết quả.
Cậu ra phòng khách một vòng rồi lại đi vào phòng bếp: “Tại sao cậu chưa
từng nói cho tớ biết?”
“Cậu cũng không có hỏi.”
“Đó là bởi vì bình thường không thấy cậu làm.”
“Lười làm.”
Quả Tri lại không nói, ánh mắt của cậu nóng rực lên, phảng phất vô số hào
quang kính nể lóe sáng. Cậu xông tới ôm lấy cánh tay của Thời Tây: “Thời Tây! Cậu thật lợi hại!!”
“Không nên lộn xộn. Mau khép miệng lại.”
“Được.” Quả Tri lui đến chỗ khác cách đó không xa. Vô luận Thời Tây làm cái gì, cậu liền phát ra âm thanh sợ hãi kì quái. Cuối cùng Thời Tây nhịn không được âm thanh này, mang tai nghe vào. Không lâu sau đó, Quả Tri đã dọn
chén xong, ngồi ở trên ghế, lắc chân, cầm chiếc đũa gõ nhẹ lên bàn, chờ
Thời Tây mang thức ăn lên. Nụ cười của cậu ở trên mặt không ngừng lại,
nhẹ nhàng ca hát.
Thời Tây bưng món ăn đi ra, đặt ở trước mặt Quả
Tri. Sắc mặt của hắn chỉ biểu đạt ý muốn Quả Tri mau mau giải quyết xong chuyện này. Trong mâm cơm toàn là những món mĩ vị. Quả Tri không kịp
chờ đợi liền gấp một miếng bỏ vào trong miệng, giống như một vị giám
khảo chấm điểm thí sinh nấu ăn: “Thịt chín vừa phải, cho vào miệng liền
tan đi, ăn vào khiến cho người ta cảm thấy tan chảy theo.”
“Đừng nói những lời vô dụng này. Như vậy chắc là bất ngờ lớn rồi, đúng không?”
Quả Tri không ngừng cho thức ăn vào miệng, gật đầu, khua miệng nói: “Tớ sẽ
giữ lời hứa.” Thời Tây cũng ngồi đối diện cậu, cầm đôi đũa lên: “Ăn chậm một chút, không có ai giành ăn với cậu đâu.”
“Cậu cũng ăn đi.” Quả Tri gắp món ăn bỏ vào trong chén của Thời Tây.
Áo khoác của hai người để trên ghế sa lon, tai nghe của Thời Tây nằm trên
bàn rũ xuống đất, chân của Quả Tri bắt chéo lại để ở dưới bàn. Ngôi nhà
này vốn không có sự tức giận, không có tiếng cãi vã và tiếng cười khẽ,
chỉ có cô độc nhưng bây giờ đã thay đổi.