Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 67: Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?


Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 67: Bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?

Lúc về
đến nhà mới phát hiện bên trong không chỉ có ba mẹ mà còn có Đường tỷ và mẹ của chị ấy. Quả Vân rất bất mãn với sự ham chơi của Quả Tri: “Mới về nhà liền đi chơi, lại còn đi chơi lâu như vậy.”

“Hôm nay con gặp lại bạn học cũ ở bên ngoài, nói chuyện đến quên cả thời gian.” Quả Tri nói xin lỗi.

Mẹ của Quả Nhược nói chuyện: “Mới vừa nghỉ hè, cho con đi chơi có gì là
không tốt chứ? Nó cũng đã lớn như vậy rồi, không nên quản lí nghiêm khắc nữa.” Nói xong dì kéo Quả Tri qua một bên: “Xem ti vi một chút đi, cơm
sắp xong rồi.”

Quả Vân không nói gì nữa, Quả Tri ngồi xuống bên cạnh Quả Nhược: “Đường tỷ, ngày mai là sinh nhật của chị phải không?”

“Nhớ ngày sinh nhật cũng không có gì lớn lao, quan trọng nhất là nhớ phải tặng quà.”

“Dĩ nhiên rồi. Em đã chuẩn bị xong.

Chu Tuệ thò đầu ra từ trong phòng bếp: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn. Hay là tổ
chức sinh nhật của Quả Nhược ở bên này đi. Mời bạn bè của con đến đây
đi. Quả Tri cũng ở nơi này. Trong nhà rất lâu không có náo nhiệt như
vậy.”

“Dạ.” Quả Nhược căn bản sẽ không khách khí.

Quả Tri
chạy về phòng lấy ra một tờ giấy, phía trên ghi lại đầy đủ những thực
phẩm có bán tại siêu thị: “Chị muốn ăn cái gì thì đánh dấu lên tên món
đó, ngày mai em sẽ mua cho chị.”

“Coi như tên tiểu tử em còn có
lương tâm.” Quả Nhược nhận lấy tờ giấy, cầm bút lên, dùng mắt quét sơ
qua nội dung. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, cô đột nhiên mở
miệng: “Khi nãy mới đi gặp Thời Tây về sao?”

“Làm sao chị biết?” Quả Tri kinh ngạc hỏi.


“Chỉ có ở cùng Thời Tây mới khiến em có biểu cảm như vậy.”

“Rõ ràng như vậy sao? Nhưng mà ngày mai hắn phải đi rồi.” Quả Tri cầm cái
điều khiển ti vi lên, đổi kênh: “Đường tỷ, có phải em rất kì quái không? Em luôn muốn nhân cơ hội nào đó để ba mẹ biết trước, dẫn Thời Tây đến
nhà, trừ mục đích muốn cho người mình yêu thương biết được nơi mình sinh ra, em còn có một hy vọng, dù chỉ một lần cũng được, muốn cùng Thời
Tây, ba mẹ sống chung một nhà.” Cậu hiểu ước muốn của mình vừa nguy hiểm lại không thiết thực, nhưng vẫn không thể ngừng hy vọng,

Quả
Nhược ngẩng đầu nhìn Quả Tri, cậu đang cười, không biết là cười khổ hay
là đang cười nhạo: “Nhân cơ hội cho ba mẹ biết trước? Em đã chuẩn bị
trước hậu quả? Nếu ba mẹ biết được sẽ đuổi em ra khỏi nhà thì sao?”

“Trước sao gì cũng phải đưa ra lựa chọn. Nếu không chuẩn bị trước, đến lúc đó sẽ rất khó khăn.”

Ý thức được không khí trở nên nặng nề, Quả Tri nói sang chuyện khác: “Hôm nay mồ hôi ra rất nhiều, em đi thay đồ đây, chị cứ từ từ mà chọn.” Lúc
cậu đang vào phòng, Chu Tuệ liền bưng đồ ăn ra kêu lên: “Ăn cơm thôi,
Quả Nhược, con đi gọi Quả Tri đi.”

“Dạ.” Quả Nhược miễn cưỡng đi,
đẩy cửa phòng Quả Tri ra. Quả Tri đang cởi áo, đưa lưng về phía cô, cũng không có chú ý tới cánh cửa đang mở. Tay của Quả Nhược nắm chặt cánh
cửa. Vết sẹo thảm thiết trên lưng của Quả Tri, từng cái in sâu vào da
thịt. Nhớ lại lời của Quả Tri nói khi nãy, nhớ lại cây roi kia, cô thậm
chí có thể thấy được đau đớn lúc ấy trong vết thương đã sớm khỏi hẳn của Quả Tri. Quả Tri rất ít khi gây chuyện, Quả Vân thật sự đánh Quả Tri
cũng không được mấy lần. Có thể đánh thành như vậy, Quả Nhược đại khái
cũng đoán được. Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, đứng bên ngoài gõ cửa một
cái: “Quả Tri, mẹ kêu ăn cơm kìa.”

“Thay xong em sẽ lập tức ra.”

Ngày hôm qua chơi quá mệt mỏi, lại còn nói chuyện phiếm với dì rất khuya mới ngủ, sáng nay Quả Tri dậy trễ. Cậu lật đật tìm điện thoại di động,
chuyện thứ nhất chính là gửi tin nhắn cho Thời Tây: “Đi chưa?” Có nên
gọi điện cho Thời Tây hay không đây? Mang dép vào, gãi gãi bụng, vừa
ngáp vừa đi ra khỏi phòng, sau đó cậu thấy được Thời Tây ngồi ở trên ghế sa lon. Cậu xoay người trở về phòng, tiếp tục nằm ở trên giường, dùng
chăn đậy kín mặt: “Ngủ thêm một chút thôi, mình chưa hoàn toàn tỉnh

ngủ.”

Cậu đóng chặt đôi mắt lại, mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra
vậy? Cậu vén chăn lên, lén lén lút lút tiến lên mở cửa, từ trong khe cửa lộ ra một cái đầu. Thời Tây vẫn còn ngồi ở chỗ đó. Cậu rút đầu về. Hôm
nay ảo giác cũng tiến hóa trở nên chân thật đến trình độ này sao? Cậu
cầm chiếc gối nằm lên, ném qua ảo giác của mình. Chiếc gối cũng không
xuyên thấu qua cái ảo ảnh đó, mà là đập trúng Thời Tây và rơi xuống đất. Thời Tây ngẩng đầu lên: “Cậu muốn chết sao?”

Ảo ảnh biết nói
chuyện! Quả Tri đặt tay lên đầu xoa xoa tóc đến rối bù. Chu Tuệ quét dọn vệ sinh từ phòng tắm đi ra, thấy cảnh này liền không khỏi trách móc Quả Tri: “Con làm cái gì vậy? Thật là không có lễ phép với khách gì hết.
Thời Tây, ngại quá, đây là con trai của nhà bác, không được dạy dỗ tốt
nên không hiểu chuyện.”

“Không có gì đâu bác.”

Quả Tri lao ra khỏi phòng, đưa tay lắc lư ở trước mắt Chu Tuệ: “Mẹ, mẹ, mẹ cũng có thể thấy hắn sao?”

“Nói nhảm gì đó?! Con không phải cũng biết sinh nhật của Quả Nhược sẽ tổ
chức ở nhà của chúng ta sao? Đây là Thời Tây, bạn của Quả Nhược. Còn có
một đứa con trai khác nữa, hai người họ đi mua đồ rồi.”

Quả Tri
thiếu chút nữa tựa như không có chân mà ngồi xuống đất. Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi. Không phải cậu đã đi rồi sao? Tại sao cậu lại ở chỗ này?
Đến mà không thông báo trước, là muốn hù chết mình sao? Cậu cố gắng khắc chế vẻ mặt và tâm tình của mình. Nhưng khi nghe mẹ thân thiết gọi tên
của Thời Tây, không biết tại sao, một cảm xúc chưa bao giờ có cũng không cách nào nêu tên lại xông lên lồng ngực.

“Còn ngẩn người ở đó làm gì? Mau chào hỏi người ta đi chứ.”

“Chào cậu, Thời Tây. Tớ tên là Quả Tri. Nơi này là nhà của tớ. Tớ ngủ ở gian
phòng kia. Ly uống nước là ly mới mua. Cái điều khiển ti vi có hơi không nhạy, phải nhấn thật mạnh mới được. Trên ghế sa lon có một chỗ lúc nhỏ tớ không cẩn thận đốt cháy một lỗ. Đây là mẹ của tớ, Chu Tuệ, bà là
người nấu ăn ngon nhất. Ba của tớ tên là Quả Vân, là một quân nhân giải
ngũ. Chắc bây giờ ông ấy đang chơi đánh cờ với chiến hữu. Thời Tây, hoan nghênh cậu tới đây, cảm ơn cậu đã đến đây.”


“Nói mấy chuyện này làm gì?”

Thời Tây ngồi bất động thanh sắc. Hắn không có nhìn Quả Tri, hướng về phía
Chu Tuệ nói: “Dì à, xem ra con trai nhà dì, nói không ít.” Thời Tây nói
như vậy khiến cho Chu Tuệ không nhịn được cười: “Đừng thấy lạ, đứa nhỏ
này không đầu không đuôi, không biết giống ai nữa.”

“Lần đầu tiên
Đường tỷ dẫn bạn bè tới chơi, dĩ nhiên là phải chiêu đãi thật tốt, nếu
không sinh nhật của chị ấy cũng sẽ không vui.” Quả Tri giải thích.

“Vậy sao con còn không nhanh đi rửa mặt, thay đồ đàng hoàng?’

Giữa bọn họ không có nói tiếng nào, duy trì khoảng cách thích hợp. Quả Tri
cố gắng thả lỏng tâm tình của mình, Thời Tây đến cũng mang đến cho cậu
bất ngờ và vui vẻ. Chu Tuệ rót trà ngon, Quả Tri bưng qua cho Thời Tây,
ngón tay của bọn họ đụng chạm nhau một cách vi diệu. Cảm giác này, rất
tốt, mỗi ngày mỗi ngày, thật thích.

Không bao lâu, những người ra
khỏi nhà lần lượt trở về. Quả Tri tiến lên giúp Quả Tri xách đồ, nụ cười rực rỡ: “Đường tỷ, sau này sẽ xem chị như chị ruột. Chị là chị ruột của em.”

“Vậy sao? Vậy thì hôm nay phục vụ chu đáo một chút.”

“Nhất định nhất định.”

Hoa Cốc Vũ đem đồ để lên bàn, trưng ra nụ cười gian manh. Trong lòng trừ
mình ra đều mắng chửi tất cả mọi người vô số lần. Tại sao lại bị bắt tới nơi này? Người xinh đẹp như mình đây lại ở cùng với cái bà dì kia. Thật là đối xử độc ác với người đẹp mà!

Trong nhà náo nhiệt lên, trên bàn bày đầy đồ ăn. Người lớn đang vội vàng hoàn tất ở dưới phòng ăn.
Quả Nhược giống như Từ Hi thái hậu nằm ở trên giường cắn hột dưa. Quả
Tri khoát khoát tay với Quả Nhược, vặn nhỏ âm lượng: “Chị, nằm sang bên
kia một chút, giày của chị sẽ làm bẩn quần của Thời Tây.”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của chị, em đừng có nhầm lẫn.’

“Thêm một tuổi mới có gì là tốt đâu. Là phụ nữ trước sau vẫn không thể chiến
đấu lại tuổi tác. Haizzz~~ thật là đáng thương thay cho phụ nữ.” Hoa Cốc Vũ nói những lời ác ý đả thương người. Chuyện hắn vừa nói chính là đề

tài nhạy cảm đối với đại đa số chị em phụ nữ. Quả Nhược không nhột không đau tiếp tục cắn hột dưa, đem vỏ hột dưa phun tới trên người Hoa Cốc
Vũ. Hoa Cốc Vũ nhảy bật lên: “Bẩn chết!!”

“Thời Tây, nhà tớ thế nào?”

“Cái gì như thế nào?”

“Cậu có cảm giác gì không? Không cần quá khẩn trương, cậu cứ thoải mái đi.”
Cũng không biết là con mắt nào của Quả Tri thấy Thời Tây khẩn trương, rõ ràng hắn ngồi ở chỗ đó không nói chuyện gì đổi kênh truyền hình.

“Cảm giác cái điều khiển ti vi không được nhạy, cần phải thay pin mới.” Thời Tây ném cái điều khiển ti vi tới trong ngực của Quả Tri.

“Ai hỏi
cái này đâu chứ. Có muốn đi xem phòng của tớ một chút không?” Mặt Quả
Tri mong đợi, Thời Tây muốn nói cự tuyệt nhưng lại dừng lại. Hắn đứng
lên, đi vào căn phòng của Quả Tri. Căn phòng trang trí rất đơn giản, đồ
đạc sắp xếp rất chỉnh tề. Quả Tri kéo ngăn tủ ra, không ngừng lấy đồ từ
bên trong ra: “Đây là thẻ học sinh lúc tiểu học của tớ, bằng tốt nghiệp, album ảnh lúc học cấp hai.” Cậu hào hứng giới thiệu.

Thời Tây đột nhiên nằm ở trên giường của Quả Tri, nhìn bóng lưng của Quả Tri. Quả
Tri quay đầu nhìn cửa sổ một chút. Mang một mình Thời Tây vào phòng đã
là một hành động nguy hiểm, hắn lại đang nằm ở trên giường của mình, mặc dù mình vô cùng thích thú nhưng nếu như để ba mẹ thấy hắn nằm ở trên
giường thì sẽ không hay cho lắm. Thời Tây nằm ở trên giường: “Nếu như bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?” Hắn hỏi.

Thời Tây tựa hai
tay ra sau ót, nhìn chầm chầm trần nhà: “Quả Tri, câu hỏi của cậu tớ
không trả lời được. Nếu như tớ nói, Thời Tây à, không có sao đâu, mọi
chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp, cứ tin tưởng tớ, sẽ không để cho cậu bị tổn
thương lần nữa đâu, nói như thế cậu sẽ an tâm sao? Nói những lời như
vậy, sau này chỉ khiến mọi chuyện trở nên buồn cười hơn thôi. Tớ không
cách nào giống như cậu, bảo đảm ba mẹ sẽ chấp nhận, cũng không cách nào
đảm bảo cậu sẽ không bị tổn thương.” Thực tế chính là thực tế, nói mạnh
miệng cũng không giúp ích được gì. Thời Tây nói tiếp, giọng nói của hắn
giống như một giai điệu êm đềm: “Nhưng bất kể sau này có thế nào, tôi
cũng sẽ không buông cậu ra.”

Có lẽ muốn nghe nhất chính là những
lời này. Chỉ cần không muốn từ bỏ nhau, con đường như vậy, cho dù có gập ghềnh cũng có thể đi qua: “Cho dù đến cuối cùng ba mẹ vẫn không chấp
nhận tớ thích con trai, thì chỉ cần tớ tự mình chấp nhận mình là được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.