Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 6: Thích một thứ bạn sẽ rất dễ dàng nhớ
Quả Tri ôm sách lịch sử học, sau đó đem đầu tựa vào trên tường: “Mới vừa học thuộc mấy sự kiện lịch sử, bây giờ tựa như quên mất rồi.”
Vương Lâm Lâm chống đầu, ngáp dài: “Cậu như vậy là tốt hơn tớ rồi, tớ học câu sau liền quên câu trước.”
Quả Tri nhìn về phía Vương Lâm Lâm, trên bàn có một tấm hình của người nổi tiếng: “Nhưng cậu lại nhớ rất dai ngày sinh, nhóm máu, sở thích của thần tượng.”
“Cậu thì biết cái gì, đó là bởi vì tớ thích, tớ nguyện ý. Người nguyên thủy như cậu thì biết cái gì chứ, nếu như bỏ qua phim mới của Lưu Đức Hoa thì cậu thật là lỗi thời.”
“Tớ cảm thấy đi học thật tốt. Tương lai trở thành một nhân vật lớn, có thể dùng một tay che trời. Cho gọi người nổi tiếng nào đến, người đó còn dám không đến gặp tớ?”
“Cái ý nghĩ này của cậu cũng quá khó để thực hiện!”
Quả Tri ôm lấy cánh tay: “Ít nhất tớ cũng có hoài bão, còn cậu chỉ biết nhìn hình bọn họ mà chảy nước miếng.”
Buổi tối thứ hai là buổi tự học. Quả Tri nhìn một đống tập thật dày ở trên bàn và các bạn học đang tập trung làm bài. Không khí như vậy đúng là muốn người ta không thở được, cậu ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, bên tai không ngừng truyền tới tiếng lật sách nhứt đầu của bạn học. Ba mươi sáu giây sau, Quả Tri đột nhiên đứng lên, đi ra ngoài.
Phía ngoài tất cả thật yên tĩnh: một cơn gió nhè nhẹ, một ánh trăng mơ màng. Cậu đi tới vườn hoa nhỏ, ngồi xuống. Vườn hoa nhỏ nằm cạnh một cái hồ, bên kia hồ có một luồng ánh sáng yếu ớt. Quả Tri định thần nhìn lại, khóe miệng không nhịn được nhổng lên.
Thời Tây ngồi ở bên hồ, tư thế của hắn vẫn như cũ: hai chân bắt chéo, laptop đặt ở trên đùi.
Quả Tri đứng xa xa nhìn Thời Tây, cũng không quấy rầy, cũng không đến gần, không quan tâm khoảng cách, chỉ quan tâm trong tầm mắt chính là người nào.
Cho đến khi Thời Tây khép máy laptop lại, Quả Tri rốt cục ở bên đây hồ lớn tiếng la lên: “Thời Tây ~”
Thời Tây không có đáp lại, ngược lại là ánh sáng đèn pin của thầy chủ nhiệm đáp lại cậu. Một luồng ánh sáng soi vào mặt của Quả Tri, Quả Tri lấy tay ngăn cản thứ ánh sáng khó chịu đó, trong lòng kinh hãi, vội vàng nhào vào trong buội rậm bí mật trốn. Thầy chủ nhiệm cau mày, rõ ràng mới vừa rồi có thấy người, tại sao bây giờ đã không thấy tăm hơi? Vì vậy thầy cầm đèn pin trong tay dò xét xung quanh. Quả Tri giống như một kẻ trộm, sợ bị phát hiện mà trốn trong bụi rậm không dám cử động. Thầy chủ nhiệm không thu hoạch được gì mang theo nghi ngờ rời đi. Quả Tri chật vật thò đầu ra, trên đầu và trên quần áo dính đầy lá cây. Nhìn thấy Thời Tây hướng bên phải đi tới, cậu liền đi bên trái, trong đầu nghĩ rằng thế nào cũng chạm mặt Thời Tây.
“Thời Tây~” Lần này cậu vặn nhỏ âm lượng xuống. Thời Tây nghe được âm thanh, liền đổi hướng bên trái đi tới, Quả Tri khẽ cắn răng lại hướng bên phải đi tới.
Cứ như vậy người trái kẻ phải, người phải kẻ trái, trước sau khoảng cách giữa hai người cũng là một cái hồ, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang diễn vở kịch tình yêu: hướng bên trái đi, hướng bên phải đi.
Quả Tri khẽ cắn răng: “Không muốn gặp mặt thì thôi, cũng đành chịu, tớ không lạ gì cậu!” Cậu xoay người rời đi.
Thời Tây đi về phía dãy phòng học. Lúc đi ngang qua buội rậm nhỏ trong vườn hoa, Quả Tri đột nhiên từ trong buội rậm phóng ra ngoài, mang theo nhiều lá cây hơn, giống như một người sống trong thời nguyên thủy bắt lại vạt áo của Thời Tây: “Để tớ bắt được cậu rồi!~”
Kết quả núi cao còn có núi khác cao hơn. Thầy chủ nhiệm cầm đèn pin đi lại chỗ này lần nữa. Thầy chủ nhiệm biểu cảm nghiêm túc: “Để thầy bắt được tại trận rồi! Bây giờ chưa hết giờ học, các em ở chỗ này làm cái gì?!”
“Em, bọn em…” Quả Tri lại muốn nhảy trở về buội rậm trốn nhưng bị Thời Tây bắt được cổ áo kéo trở lại: “Bạn học này là do sinh thiếu tháng, thể lực yếu nên thường bệnh. Lúc nãy cậu ấy ngất xỉu, té vào bụi rậm. Thầy để cho em dẫn cậu ấy đến bệnh viện, đây là giấy vắng mặt.” Thời Tây lấy tờ giấy vắng mặt ra đưa cho thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm hồ nghi nhìn Quả Tri toàn thân đầy lá, sau đó nhìn vào tờ đơn một chút, nhỏ giọng: “Ừ, nếu bị như vậy thì đi nhanh đi, thân thể quan trọng hơn.”
Bọn họ lướt qua thầy chủ nhiệm được mấy bước, trong mắt Quả Tri tràn đầy bái phục: “Thì ra là giấy vắng mặt của cậu, thân thể cậu có chỗ nào không được khỏe sao?”
Gương mặt Thời Tây dưới vành nón lưỡi trai không có phập phồng chút nào: “Loại giấy vắng mặt này, chỉ cần có một tờ liền có thể biến thành rất nhiều tờ.” Nghe xong những lời này, Quả Tri lăng là không có phản ứng kịp, ngay sau đó cậu nhìn về phía túi quần của Thời Tây, bên trong có rất nhiều giấy. Hắn rút ra một tờ giấy vắng mặt, rút ra hai tờ giấy vắng mặt, rút ra vô số tờ giấy vắng mặt.
Giờ đây mới hiểu được, thì ra Thời Tây có chuẩn bị sẵn giấy vắng mặt giả, trong mắt cậu không khỏi càng thêm mãnh liệt bái phục hắn. Giấy cho phép vắng mặt có giá trị tương đương thánh chỉ, có nó trong tay bạn có thể đi ra ngoài thoải mái.
Hoa Cốc Vũ lén ra ngoài đi xuống căng tin mua chai nước uống, thấy Thời Tây cùng Quả Tri. Quả Tri kêu hắn trước: “Hoa nhi!”
“Cái gì? Thì ra là cậu biết tên quái nhân kia.”
Quả Tri mất hứng: “Hắn mới không phải quái nhân! Hoa nhi, nói lung tung nữa tớ xé áo của cậu thành từng mảnh.”
Hoa Cốc Vũ nhún nhún vai: “Rốt cuộc trường học là cái gì. Cậu không cần quá hâm mộ nhan sắc của tớ, không phải ai cũng đẹp được như vậy đâu.” Hoa Cốc Vũ an ủi Thời Tây, đồng thời hơi nghiêng đầu nhìn mặt của Thời Tây dưới vành nón lưỡi trai. Không bao lâu, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt, lắc đầu không ngừng lui về phía sau: “Không thể nào. Cậu không đẹp bằng tôi, cậu không đẹp bằng tôi, thế giới này không có ai đẹp trai hơn tôi. Tôi hận cậu! Tôi hận cậu!” Nói xong không chịu nổi đả kích la hét chạy xa.
Đối với thái độ thất thường của Hoa Cốc Vũ, Quả Tri cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Thời Tây lãnh đạm nói: “Trường học này không ít người bị bệnh thần kinh!”
“Đúng vậy !” Cậu gật đầu. Lúc Hoa Cốc Vũ nói Thời Tây là quái nhân cũng không cao hứng, lúc Thời Tây nói Hoa Cốc Vũ bị bệnh thần kinh liền cao hứng, Quả Tri không giải thích được.
Một con đom đóm bay qua trước mặt hai người, Quả Tri đưa tay bắt lại: “Cậu xem, là đom đóm.”
“Chẳng qua chỉ là một loài côn trùng cái mông có thể phát sáng. Phim trên ti vi và phim hoạt hình đã quá tâng bốc vẻ đẹp của nó.”
“Nói như vậy, tớ thường thấy trong ti vi trước mặt nam nữ nhân vật chính đột nhiên dâng lên một mảng vô số con đom đóm. Mặc dù biết có chút giả dối, nhưng nhìn thì không nhịn được cảm giác lãng mạn.”
“So với thực tế, loài người còn thích những thứ giả dối hơn nữa.”
“Thật không phải, đây là một loại ước mơ, một loại khát khao.” Ánh mắt Quả Tri đuổi theo con đom đóm, nói tiếp: “Mặc dù không có đẹp mắt giống trong ti vi, nhưng tớ cảm thấy có thể phát ra ánh sáng, cho dù yếu ớt đi nữa cũng rất ấm áp.” Tay của Quả Tri không có chút nào báo trước đưa về phía ngực Thời Tây, đặt ngay vị trí buồng tim của Thời Tây đang đập, cảm thụ nhiệt độ từ nơi đó truyền tới: “Giống như nơi này.” Có lẽ không chỉ là nhiệt độ bình thường, nơi đó tựa hồ đang đốt ngón tay của Quả Tri, sau đó nhiệt độ theo ngón tay truyền lên nhuộm đỏ mặt của cậu. Cậu lùi về, đặt tay lên quần xoa một chút, cố gắng lau nhưng không lau đi được bất kỳ cảm giác gì.
Thời Tây tựa hồ cũng không có chú ý tới khác thường của Quả Tri. Hắn chẳng qua là nhìn con đom đóm đang chậm chạp bay trước mặt hai người. Phần đuôi của nó phát ra ánh sáng không thể soi sáng vạn vật, cũng không thể soi sáng lòng người.
Gió vẫn như cũ nhè nhẹ thổi qua, ánh trăng vẫn như cũ mơ hồ, nhưng cảnh đêm như vậy sẽ không làm cho Quả Tri cảm thấy hít thở không thông và tịch mịch, bởi vì bên cạnh cậu là hắn, là hơi thở của hắn.
Hắn thích đọc sách, nhưng chẳng bao giờ đọc sách viết về tình yêu. Hắn xem nhiều DVD, nhưng chỉ xem hai loại hoạt hình và kinh dị. Hắn viết tiểu thuyết, nhưng chỉ viết những câu chuyện buồn. Hắn có chút bất cần với cuộc sống. Thật ra thành tích của hắn rất tốt, dáng dấp của hắn rất dễ nhìn. Hắn ẩn mình quan sát thế tục nhiều điều phi lí, lúc hắn viết thuyết chuyên tâm đến nỗi tựa như thoát khỏi thế giới này. Hắn tên là Thời Tây.
Quả Tri trước mắt chỉ biết, chỉ nhớ có bao nhiêu đây thôi. Nhưng những điều này, so với công thức toán học, sự kiện lịch sử thì dễ nhớ gấp ngàn lần.