Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 47: Tớ không phải người xấu
Quả Tri chạy đi chỉ chú ý đến tâm tình của mình nhưng không để ý đến Kha Tuấn Kiệt ở phía sau. Động tác của Thời Tây, biểu lộ của Quả Tri đều bị Kha Tuấn Kiệt thấy được. Hắn kinh ngạc đứng ở trong sân bóng rỗ, biểu cảm kì quái, tựa hồ không có biện pháp hiểu chuyện mới vừa rồi.
Thời tây xoay người, phát hiện Kha Tuấn Kiệt đứng ở nơi đó. Thời Tây chẳng qua là ngắn ngủi nhìn hắn một cái liền rời đi.
Lúc đi học, Kha Tuấn Kiệt ngồi ở bên cạnh Từ Như. Kha Tuấn Kiệt nhìn Quả Tri một chút đột nhiên hỏi Từ Như: “Không phải lúc trước cậu thích Quả Tri sao? Sau đó thế nào?” Vấn đề của hắn rất trực tiếp, để cho Từ Như ngẩn người: “Không có thế nào nữa hết. Quả Tri từ lâu đã có người mà cậu ấy rất thích rồi. Tớ cũng không muốn làm người thứ ba, không thú vị chút nào.”
“Vậy cậu đã gặp người cậu ấy thích rồi sao?”
“Chưa gặp. Nhưng chắc là học khác trường. Bình thường cũng không có thấy Quả Tri ở cùng những nữ sinh khác. Hôm nay cậu bị gì thế? Đột nhiên quan tâm tới tình cảm cá nhân của Quả Tri.”
“Không có, không có gì, có chút ngạc nhiên thôi.” Kha Tuấn Kiệt không hề nói nhiều nữa.
Toàn bộ một buổi chiều, Kha Tuấn Kiệt cứ một chút lại đưa mắt nhìn Quả Tri. Hắn vừa muốn chứng thật suy đoán của mình vừa không muốn chứng thật suy đoán của mình. Mình và Quả Tri ở cùng phòng, cũng có chút thân thiết. Thế nhưng loại chuyện đó không phải là rất kỳ quái sao? Hai tên nam sinh ôm ấp nhau, Kha Tuấn Kiệt vừa nghĩ đến đã cảm thấy không thoải mái.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Quả Tri đang giặt quần áo. Kha Tuấn Kiệt ngồi tại chỗ nhìn Quả Tri, Quả Tri cảm nhận được, ngẩng đầu lên. Kha Tuấn Kiệt liền xoay đầu sang chỗ khác.
“Mới vừa rồi cậu nhìn tớ sao?”
“Không có, không có. Một người đàn ông như cậu có cái gì hấp dẫn để nhìn chứ!”
“Hôm nay cậu thật kì lạ, vẫn còn vì chuyện chơi bóng rỗ mà tức giận à?”
Kha Tuấn Kiệt lắc đầu một cái, kết thúc cuộc nói chuyện. Quả Tri giặt quần áo xong, đem quần áo phơi ở ban công, sau đó lau sạch tay: “Tớ đi ra ngoài.”
“Giờ này cậu còn muốn đi đâu nữa?”
“Đi tìm Thời Tây.”
Kha Tuấn Kiệt nhỏ giọng đặt câu hỏi: “Quan hệ của các cậu hình như rất tốt, phải không?” Nghe được vấn đề này, Quả Tri cười: “Cậu hỏi cái gì vậy? Quan hệ giữa tớ và Thời Tây lúc nào cũng rất tốt.” Thấy Quả Tri bình thản nói ra như thế ngược lại để cho Kha Tuấn Kiệt cảm thấy là bản thân suy nghĩ nhiều. Nếu quả thật có chuyện như vậy, nhất định Quả Tri sẽ một mực phủ nhận.
Trong phòng của Thời Tây khá tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình laptop, chiếu đến vách tường và tấm chăn trên giường. Quả Tri cho dù có hay không có chuyện gì quan trọng cũng đều muốn chạy đến tìm Thời Tây. Thời Tây đang gõ bàn phím. Quả Tri cầm trái táo trong tay, ngồi ở mép giường vừa đọc sách vừa thận trọng ăn, để tránh phát ra tiếng động quá to.
Chờ Thời Tây khép máy laptop lại, Quả Tri liền bắt đầu nói chuyện: “Từ chiều tới giờ bạn cùng phòng của tớ có biểu hiện rất kì quái.”
Thời tây đột nhiên xoay người lại, hắn nhìn thẳng Quả Tri: “Quả Tri, không phải người bạn nào cũng có thể chấp nhận chuyện tình cảm của cậu, cậu hiểu chưa?” Tại sao lại trò chuyện về đề tài này, Quả Tri không hiểu nhưng Quả Tri vẫn là sang sãng trả lời: “Bọn họ là bạn bè của tớ, không phải sao? Chuyện tình cảm của tớ cũng không có gì sai, không phải sao? Tại sao sẽ không chấp nhận chứ?”
Chỉ có vào lúc này, Thời Tây mới muốn bóp vỡ sự ngây thơ của Quả Tri: “Cậu đừng ngu xuẩn như thế. Ôm ý nghĩ này, cậu không thấy rất buồn cười sao?” Như vậy, Quả Tri không chỉ chịu sự tổn thương từ Kha Tuấn Kiệt, mà còn có sự tổn thương từ nhiều người khác nữa. Thời Tây không nhịn được có chút nổi giận. Nghe được Thời Tây mắng mình, Quả Tri ngẩn người. Thời Tây rất ít khi nghiêm túc mắng mình như vậy.
“Tớ buồn cười thế nào? Chỉ có Thời Tây cậu mới không tin tưởng người khác. Bọn họ là bạn bè của tớ, tớ tin tưởng bọn họ. Tớ chẳng qua là thích nam sinh, tớ không phải là người xấu, tại sao mọi người lại ghét tớ, tổn thương tớ?” Quả Tri phản bác.
“Cậu tin tưởng bọn họ?” Thời Tây cắn răng nắm mặt của Quả Tri: “Vậy cậu cũng tin tưởng ba mình mà, không phải sao? Sau khi bị phát hiện cậu thích nam sinh, ông ấy đã làm gì cậu, cậu quên rồi sao? Cậu còn muốn bị tổn thương bao nhiêu lần nữa mới hài lòng, mới có thể thấy rõ?” Tình yêu của Thời Tây biến thành dao nhọn, đâm vào ngực Quả Tri. Tại sao lại nhắc tới nỗi đau đớn mà cậu muốn quên.
“Thời Tây, cậu thật rất xấu.” Quả Tri đẩy Thời Tây ra, chạy đi. Tại sao tất cả mọi người không thể để cho mình được sống một cách ngây thơ? Ba cũng vậy, Hoa Cốc Vũ cũng vậy, bây giờ ngay cả Thời Tây cũng vậy.
Quả Tri sẽ không hiểu, ngây thơ thì không cách nào tồn tại trong xã hội, ngây thơ thì không thể nào bảo vệ loại tình cảm đặc biệt này.
Bọn họ suy nghĩ khác nhau, cuối cùng dẫn tới bọn họ cãi vã.
Quả Tri chạy về phòng ngủ, nằm ở trên giường. Cho đến khi phòng ngủ tắt đèn, Kha Tuấn Kiệt mới dùng ánh sáng của màn hình điện thoại rọi đường từ phòng bên cạnh trở về.
“Quả Tri?”
“Ừ.” Quả Tri miễn cưỡng trả lời.
“Giọng nói của cậu kì vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Gây gổ với Thời Tây.”
Kha Tuấn Kiệt rửa mặt xong cũng bò lên giường: “Cậu xem cậu kìa, chẳng khác nào vừa mới gây gổ với người yêu. Cậu cũng thật là, làm như vậy sẽ để cho người khác hiểu lầm.” Kha Tuấn Kiệt vỗ vỗ chiếc gối, nằm xuống.
Quả Tri lúc này muốn chứng minh mình đúng, muốn chứng minh sự ngây thơ của mình không có gì sai. Cậu nằm lỳ ở trên giường, nhàn nhạt nói: “Không có hiểu lầm, tớ thích nam sinh, tớ thích Thời Tây.”
Trong bóng tối, Kha Tuấn Kiệt không có nói nữa, phòng ngủ an tĩnh có chút đáng sợ.
Lòng của Quả Tri ở trong gian phòng tối tăm, an tĩnh này càng ngày càng lạnh.
Cậu ngây thơ, muốn chứng minh mình đúng, Thời Tây sai.
Lại bị thực tế tàn nhẫn trả lời, Thời Tây đúng, cậu mới là người sai.
Mình chưa từng tổn thương người khác, mình học hành rất chuyên tâm, mình rất nghe lời ba mẹ, mình sẽ mượn bút cho bạn học, mình đối với bạn bè cũng rất tốt, tại sao chỉ bởi vì mình thích nam sinh mà phải hủy bỏ toàn bộ điểm tốt của mình?