Đọc truyện Ai Nha, Bảo Bối!!! – Chương 20: Văn chương của thời tây rất bi thương
Chương 20. Văn chương của Thời Tây rất bi thương
Tiến hành luyện tập quân sự dưới ánh nắng chói chang, hai gò má của Quả Tri bắt đầu đỏ lên. Mồ hôi hột không ngừng chảy xuống dọc theo mép tai. Thỉnh thoảng cậu liếm liếm đôi môi hóa giải khô khốc. Cậu không giống với những người khác. Bọn họ đang không ngừng oán trách trời đất, còn cậu cho rằng luyện tập quan sự có thể cường thân kiện thể, đối với sức khỏe rất có lợi.
Huấn luyện viên thổi vang còi, chắp tay sau lưng: “Đứng nghiêm, nghỉ, bây giờ nghỉ ngơi 30 phút, giải tán.”
Bọn học sinh nhanh chóng tản ra. Người thì đi mua đồ ăn nước uống, người thì đi tìm bạn bè nói chuyện phiếm. Ngồi dưới mảnh đất khô cằn thở hổn hển, Quả Tri cởi áo khoác ra, vắt lên trên vai. Cậu đi xuống căn tin mua bình nước vừa uống vừa đi trở về, ánh mắt nhìn về một người đang ngồi dưới gốc cây cách đó không xa.
“Thời Tây!” Tiếng gọi tên Thần Cách của Quả Tri vĩnh viễn đều mang theo vui vẻ.
Thời Tây cũng không trả lời, chỉ lo đọc sách.
“Cậu không cần luyện tập quân sự sao?”
“Không cần thiết!”
“Tại sao?”
“Bởi vì sức khỏe tôi đang suy yếu!”
Quả Tri lo lắng nhìn Thời Tây: “Cậu bị làm sao vậy? Có chịu nổi nữa không?”
“Không thể.” Thời Tây lật Nhất Hiệt Thư, bình tĩnh nói, kẻ ngu cũng có thể nhìn ra đây là nói láo. Hết lần này tới lần khác Quả Tri lại tin: “Vậy phải làm sao bây giờ ? Cậu cũng không cần quá lo lắng, nhất định sẽ có phương pháp chữa khỏi. Tớ lập tức gọi 120, xe cứu thương sẽ tới đây đưa cậu đi.” Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, Thời Tây ngẩng đầu lên. Hắn đã lười mắng Quả Tri, đơn giản chỉ muốn châm chọc: “Là lừa cậu thôi!”
Quả Tri cũng không có tức giận, ngược lại thở phào nhẹ nhỏm: “Thật may quá, cậu không có bị bệnh thật là thật tốt quá.”
“Quả nhiên cậu không phải là người thuộc thế giới này!”
“Đâu phải! Dáng dấp của tớ so với những người ngoài hành tinh chiếu trên ti vi không giống nhau.”
Thời Tây không muốn tiếp tục cái đề tài không có dinh dưỡng này. Quả Tri đứng bên cạnh Thời Tây, nhìn bọn học sinh trong sân trường vui vẻ, hoạt bát. Bọn họ mặc quân phục, cười nói ồn ã, chạy đuổi đánh nhau.
“Rồi cậu sẽ nhanh chóng thấy được thế giới này có biết bao điều vui vẻ.”
“Nhưng tôi không muốn viết về những cái đó.”
“Nhưng vui vẻ chính là vui vẻ a, cậu còn có thể đem nó viết thành bi thương sao?” Quả Tri không tin.
Thời Tây đưa tay ra, đụng đụng người Quả Tri. Quả Tri lấy giấy bút từ trong túi quần quân phục ra, lúc nào cậu cũng mang theo hai thứ này bên mình. Quả Tri nhìn một đôi nam nữ trong sân trường đang cười đùa rượt đuổi nhau. Nam sinh chơi xấu kéo tóc của nữ sinh, nữ sinh đỏ mặt đuổi theo sau lưng hắn, trong miệng la hét.
Thời Tây mặt vô biểu cảm nhanh chóng viết vào trong tờ giấy, trong chốc lát liền đưa cho Quả Tri. Quả Tri nhận lấy tờ giấy, mặc dù chữ viết rất ngoằn ngoèo nhưng Quả Tri đọc không có chút nào chướng ngại.
【 Hắn đối với nàng có tình yêu sao? Chẳng qua là hắn bị hấp dẫn bởi cơ thể của người khác giới mà thôi. Hắn hiểu nàng sao? Hắn sẽ lấy nàng sao? Sẽ không, tuổi thanh xuân của hắn còn rất dài. Hắn muốn được hưởng thụ mà không phải bị bất kì điều gì ràng buộc. Bây giờ hắn xúc động vuốt mái tóc của nàng, bây giờ trong mắt hắn mang theo dịu dàng, sau này hắn sẽ đả thương trái tim của nàng. Nàng đuổi theo sau lưng hắn, nhưng vĩnh viễn sẽ không đuổi kịp bước chân của hắn. Bây giờ nàng đối mặt với lo sợ, sợ sau này lệ sẽ rơi không ngừng trên mặt của mình. Khi hắn mệt mỏi với sự truy đuổi của nàng, hắn sẽ dừng lại, nhìn những người khác, rồi nhìn vào nàng – người mang theo khát vọng truy đuổi hắn. Sau đó, bọn họ lại ở bên nhau, nhưng điều này có thể trách hắn sao? Cuộc sống vốn dĩ chính là những thứ lặp đi lặp lại, cho nên đoạn đường tình yêu dù dài vạn dặm đi chăng nữa, cũng sẽ như vậy, bên nhau, biệt ly, bên nhau, biệt ly, bên nhau, biệt ly, sau đó sẽ chết đi 】
Quả Tri dời tầm mắt từ trên tờ giấy đến đôi nam nữ đang chơi đùa huyên náo ở giữa sân trường. Cậu cắn cắn môi, nói với người đang ngồi dưới gốc cây ngoáy ngoáy mũi: “Cậu sẽ viết tiếp như thế nào?” Cậu lần nữa lấy một tờ giấy trắng ra, đưa cho Thời Tây. Không bao lâu sau, Thời Tây viết xong, đưa cho Quả Tri xem.
【 Trong lòng mỗi người đều có một thành phố bí mật của riêng mình, người khác không vào được, bản thân cũng không cách nào rời đi. Hắn ngồi dưới mặt đất nóng bỏng nhưng bản thân lại không có cảm giác được. Hắn không sửa đổi dung mạo của mình được. Không người nào nguyện ý nhìn hắn thật lâu. Hắn muốn hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hắn do dự, thống khổ hủy diệt tôn nghiêm của mình. Hắn giơ tay lên, đưa ngón tay bỏ vào lỗ mũi. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, thậm chí có chút thật đáng buồn. Làm như vậy thì có thể đổi lấy cái gì đây? Chỉ là sự cười nhạo mà thôi, còn không bằng sống một mình trong thành phố của riêng mình. Chỉ có nơi đó mới không ai thương tổn tới mình. Nơi đó mặc dù cô độc, nhưng cô độc sẽ không đau. 】
“Chỉ là ngoáy lỗ mũi thôi mà!”
“Làm như vậy trước mặt người khác sẽ khiến họ cảm thấy kinh tởm!”
“Đâu có!”
“Đừng quá ngây thơ! Mỗi người đều có những đau khổ của riêng mình, chỉ là do cậu không nhìn thấy được thôi!”
“Nhưng mỗi người cũng đều có hạnh phúc của riêng mình, tại sao cậu không nhìn thấy?” Vấn đề của Quả Tri không nhận được trả lời. Thời Tây chỉ là nhìn dáng vẻ của những học sinh ở ngoài sân trường. Bọn họ mặc đồng phục giống nhau, nhưng dáng vẻ lại không giống nhau.
Quả Tri chắp hai tay sau lưng dựa vào thân cây, nói tiếp: “Thời Tây, tớ có linh cảm một ngày nào đó cậu sẽ viết ra một bộ tiểu thuyết thật hay, sau đó sẽ có thật nhiều người hâm mộ cậu! Nhân vật chính trong tiểu thuyết của cậu sẽ giống như trong truyện cổ tích, còn kết cục thì chỉ có một câu: từ nay bọn họ cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc. Quả Tri lắc đầu nói như vậy.
Quả Tri lọt vào tầm nhìn của Thời Tây. Thời Tây không cách nào nhìn thấy được những bi thương trên người Quả Tri, cho nên hắn không cách nào viết về Quả Tri.
Gió lặng lẽ thổi qua đây. Thời Tây ngồi, Quả Tri đứng, bọn họ dưới tàng cây. Ánh mặt trời xuyên thấu những kẽ lá của cây bàng, chiếu xuống đất, biến thành nhiều loại hình dáng, giống như một bức tranh hỗn loạn. Bọn họ cùng nhìn một phong cảnh. Trong mắt bọn họ là hai thế giới khác nhau, nhưng sẽ có một ngày hai thế giới của bọn họ sẽ hòa làm một. Về phần tại sao, đương nhiên là bởi vì tình yêu!
Chiều ngày hôm sau, khi buổi luyện tập quân sự kết thúc, Hoa Cốc Vũ tìm Quả Tri, thần thần bí bí đưa cho Quả Tri một tấm poster đã cuốn lại.
“Quả Tri, giao cho cậu một nhiệm vụ.”
“Chuyện gì?”
“Dán cái này lên phòng của Thời Tây!”
“Đây là cái gì vậy?” Quả Tri đang chuẩn bị kéo tấm poster ra xem, lại bị Hoa Cốc Vũ ngăn cản: “Đừng để cho những người khác thấy, sẽ bị cướp đi đó. Tớ đã cố ý cuốn lại để không ai thấy được.”
“Treo trong phòng Thời Tây sao?”
“Tớ đã dùng photoshop để chỉnh sửa lại cho mình đẹp trai hơn, hoàn mỹ hơn. Tớ muốn khiến Thời Tây ghen tỵ chết luôn!” Hoa Cốc Vũ nói cắn răng nghiến lợi.
“Hắn sẽ ghen tỵ sao? Quả Tri nói lên nghi vấn.
“Hắn sẽ, hắn nhất định sẽ ghen tỵ. Nhờ cậy cậu đó!” Hoa Cốc Vũ bày ra biểu cảm thỉnh cầu, xem ra hắn rất hiểu Quả Tri.
“Vậy cũng được!”
Quả Tri cầm tấm poster ra khỏi trường. Lần trước cậu đã nghiêm túc để ý đường xá cho nên rất nhanh liền tìm được khu chung cư. Cậu vào trong thang máy, cửa thang máy mở ra, cậu gõ cửa phòng Thời Tây.
Không bao lâu, Thời Tây kéo cửa ra, tóc của hắn ẩm ướt tựa hồ mới vừa tắm xong.
“Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi tới…” Quả Tri đang chuẩn bị nói chuyện, một giọng nói lười biếng cắt đứt cậu: “Ai tới vậy?” Đây là giọng của một cô gái ở trên giường.
Là ai? Ngực của Quả Tri có chút khó chịu. Cậu nhìn Thời Tây. Chẳng lẽ gần đây Thời Tây bắt đầu viết H, cho nên tìm một nữ sinh tới để nghiên cứu làm tư liệu sao? Hắn rất có thể làm ra chuyện như vậy là vì viết văn, nhưng Quả Tri không tin.
“Thời Tây, cậu, không phải cậu nói cậu không có bạn bè sao?” Cậu kinh ngạc hỏi.
Khóe miệng cô gái cong lên, mái tóc dài mềm mại bung ra. Cô vén chăn lên, cô mặc áo sơ mi của Thời Tây. Chân trần bước xuống giường, quan sát Quả Tri. Trong ánh mắt mang theo một loại chê cười, hình như đang muốn hỏi Thời Tây làm sao lại quen biết với loại người như Quả Tri. Cô đứng sau lưng của Thời Tây, đưa hai tay ra vòng qua hông của hắn, ôm chặc lấy hắn, đem mặt dính vào trên lưng Thời Tây: “Tôi không phải là bạn bè của Thời Tây, tôi là vợ của Thời Tây.”