Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 76: Kha Hựu Tôi Tới Rồi
Yên lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tiểu Hoa vẫn còn đang khiếp sợ, hoài nghi hỏi: “Kha Hựu thì sao? Giải thích thế nào về chuyện Kha Hựu mất tích?”
Kha Hựu một tay vịn khung sắt, sắc mặt phức tạp khó hiểu, cô không muốn giải thích gì hết.
Tiểu Hoa tự giễu cười, khe khẽ lắc đầu, trong lòng chua xót nghĩ, dù sao mình cũng đã đến một bước này, ngoại trừ tiếp tục đi về phía trước, căn bản không còn đường để lui, ráng chống đỡ nói: “Coi như…!Coi như cô không phải là hung thủ…!Lam Tử Ngưng cũng không phải người tốt!”
Lam Tử Ngưng…!Không phải người tốt…
Nàng có lẽ không có tư cách, được tha thứ…
Giật mình trong chớp mắt, tầm mắt Kha Hựu dời khỏi Tiểu Hoa, cô âm thầm thay đổi ánh mắt, bất đắc dĩ cúi đầu cười nhẹ: “Em đi đi…”
Nếu nàng không tin vào lời của Lam Tiêu Mạc, bị người lợi dụng, Kha Hựu sẽ bị cuốn vào.
Nhưng vào lúc này, cô ấy không những không có oán, không có hận…!mà còn…!để mình đi…
Tất cả sự nhân hậu, nhân từ của Kha Hựu đều như lưỡi dao sắc bén, xuyên qua trái tim, kinh ngạc nhìn khuôn mặt mất máu của Kha Hựu, Tiểu Hoa đấu tranh tư tưởng, nói: “Tôi đưa cô đi…”
Kha Hựu giương mắt lên, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng con sói đất (*) trong phòng.
Bộ lông xám xịt lộn xộn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm thân thể bằng xương bằng thịt trước mặt, hàm răng sắc bén nhàn nhạt sáng lên trong bóng tối, hơi thở nồng nặc sự khát máu.
(*) Sói đất – 土狼, hình minh họa:
Thấy Kha Hựu thờ ơ, mâu thuẫn trong lòng tiểu Hoa giống như là muốn vỡ ra.
“Đã quá muộn…!Đã quá muộn rồi…!Gã ta đã kêu Lam Tử Ngưng đến đây! Tôi mang cô đi!”
Vai đột nhiên bị đau, cơ thể của Kha Hựu bị kéo ra phía sau.
Cho dù cơ thể không còn sức để giãy giụa nữa, Kha Hựu vẫn nắm lấy tay Tiểu Hoa, chậm rãi dời đi: “Trả lại thuốc trên người cho tôi…”
Chân mày Tiểu Hoa nhíu chặt, nàng vô tình biết được Kha Hựu bị dị ứng với lông động vật, nàng để ý thấy Kha Hựu luôn mang trên người một lọ thuốc hen suyễn.
Nhưng trước khi Kha Hựu bị đưa đến đây, tiểu Hoa đã tịch thu lọ thuốc của Kha Hựu, chỉ để cứu mạng cô ấy vào thời khắc mấu chốt, mặc dù, hành động này có vẻ hơi mâu thuẫn.
Ánh mắt Kha Hựu chuyển sang chiếc ghế gỗ duy nhất ở chính giữa.
Ráng chống đỡ cơ thể yếu ớt, Ke lại từ dưới đất đứng dậy, chậm rãi vịn song sắt bước ra ngoài.
Dù mỗi bước đều tốn rất nhiều sức lực, nhưng cuối cùng Kha Hựu cũng bước tới trước ghế, dùng hai tay giữ lấy ghế, vẻ mặt kiên định: “Nhắm mắt lại.”
“Cô muốn làm gì…”
Cặp mắt dã thú đầy sắc dữ tợn, nó gầm nhẹ, còn Kha Hựu thì di chuyển cực chậm, sát khí bốc lên trong mắt cô.
“Cô…”
Rõ ràng ý đồ của Kha Hựu, người mắc bệnh hen suyễn, hoàn toàn không phải là cô ấy!
Tiểu Hoa kinh hãi nhìn Kha Hựu bước từng bước về phía con thú đang không ngừng vùng vẫy và cắn xé trong không khí, khẽ hô với Kha Hựu: “Đừng qua đó!”
“Xuỵt…”
Kha Hựu nhắm mắt lại, một tiếng “rầm”, không chút do dự, không chút thương tiếc, chiếc ghế băng giá đập thẳng vào trán con sói trong tích tắc.
Một cú, hai cú, ba cú.
Máu tuôn xối xả, dòng máu khuếch tán gợi lên bản chất động vật khát máu của nó, gầm rú vung móng vuốt quét về phía Kha Hựu, tiếng gầm như muốn xé xác Kha Hựu thành từng mảnh…
Một cú cuối cùng, chiếc ghế gỗ gãy còn con sói thì nằm trên vũng máu, cùng với tiếng thút thít yếu ớt đã kéo Kha Hựu về với thực tại.
“Cô đang làm gì…” Ngoài sự hoảng sợ, trong mắt của Tiểu Hoa còn có chua xót, phải cố gắng để kìm nước mắt lại: “Cô đang làm gì…”
Không đợi Kha Hựu trả lời, từ trong mắt cô ấy nàng đã tìm được đáp án rồi.
Tiểu Hoa ngay cả thở cũng cẩn thận từng li từng ti, không dám thở mạnh.
Kha Hựu ngồi phịch xuống đất, đã mất đi tri giác, nhìn vết máu bắn tung tóe trên người, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Hoa, quật cường vươn tay: “Trả lại, thuốc cho tôi…”
Rõ ràng là động tĩnh lớn như vậy đã thu hút sự chú ý của bên ngoài, tiếng bước chân ngoài cửa đang dần đến gần, Tiểu Hoa nhìn cô với vẻ mặt khó tin, cánh tay rũ xuống, lấy lọ thuốc hen suyễn trên người đưa cho Kha Hựu.
Cuối cùng cũng lấy được thuốc, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi, Kha Hựu nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn Tiểu Hoa, giọng nói nhẹ như vũng tuyết tan: “Em đi đi.”
Tim Tiểu Hoa đột nhiên đau như bị roi quất, nước mắt từ từ tụ lại trong mắt, nàng hít sâu một hơi, quay đầu chạy ra ngoài.
…
Rạng sáng một giờ……
Minh Huy đem thức ăn trên bàn cà phê đã bị càn quét sạch đi, nhìn Lam Tử Ngưng đang tỉnh táo dị thường, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Trước khi ra khỏi nhà, anh ta còn do dự nhưng vẫn nói rõ: “Ngưng tỷ…!Tần ca đã ra lệnh, muốn tôi phải canh gác bên cô một tấc không rời.”
“Anh tôi ở nhà kho bên đó à?” Ánh mắt Tử Ngưng quét qua đám người cách đó không xa, đáy mắt nhanh chóng yên tĩnh lại.
Cô ngẩng đầu dựa vào sô pha, “Tôi cảm thấy có chút không thoải mái.
Cho tôi ít thuốc ngủ.”
Minh Huy gật đầu, lông mày thoáng chốc nhăn lại, “Có cần để bác sĩ Cổ tới khám không?”
Lúc này cũng không còn né tránh ánh mắt lo lắng và nôn nóng của anh ta nữa, dưới hàng mi dài, đôi mắt nàng chuyển từ minh mẫn đến mê mang, lại đến mệt mỏi và đau đớn vô cùng.
Lan Tử ngưng khép mắt rồi lại mở ra, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Về nhà thôi…”
“Chuẩn bị xe…!Ngưng tỷ muốn về nhà.”
Minh Huy gọi điện thoại cho thuộc hạ, sau đó nhìn lại Lam Tử Ngưng thậm chí còn không đi vững, vẻ mặt của Minh Huy vô cùng nghiêm nghị: “Tôi…!Giúp cô…”
Lam Tử Ngưng lắc lắc tay rồi đi thẳng về phía trước, giọng nói vẫn thanh lãnh, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười quỷ dị.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Lam Tử Ngưng dừng lại trước thang máy:
“Huy…!Trước tiên đi phòng bảo vệ, tôi muốn tự mình xem hôm nay thực sự lẻn vào công ty là ai.”
“Camera đều trong cùng một lúc mất đi hiệu lực…!Chỉ sợ, không tra được.”
“Máy quay đều đồng thời bị hỏng…!Tôi sợ là không tra ra được.”
Lam Tử Ngưng lắc đầu, “Trước đó thì sao, những hình ảnh trước đó chắc chắc có để lại dấu vết.”
“Nhưng mà…!Sức khỏe của cô…”
Ánh mắt lạnh lùng tràn đầy tàn nhẫn, Lam Tử Ngưng chỉ cười lạnh một tiếng: “Sức khỏe của tôi rất tốt, chưa có nhìn thấy Kha Hựu, tôi sẽ không để mình ngã xuống.”
Minh Huy thở dài, không nói nữa, hai người vào thang máy, khi thang máy xuống tầng 30, điện thoại di động của Minh Huy đột nhiên vang lên, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
“Văn phòng.”
“Anh đi lên xem một chút.”
Thang máy bị Lam Tử Ngưng dừng lại ở tầng hai mươi chín, nàng lạnh lùng nhìn Minh Huy trong thang máy, Lam Tử Ngưng ra hiệu cho Minh Huy đi ra ngoài.
Thấy tình trạng của Lam Tử Ngưng không tốt lắm, trông có vẻ mệt mỏi, Minh Huy cũng không nghĩ nhiều, chỉ gọi thuộc hạ ở dưới lầu một đón nàng xong sau đó rời đi.
Vừa rồi Lam Tử Ngưng làm chút thao tác đối với còi báo động trong phòng làm việc.
Sau khi ra khỏi phòng ước chừng thời gian đốt nửa điếu thuốc, còi báo động đúng lúc vang lên.
Vì văn phòng bị khóa bằng mật mã, người khác không mở được nên Minh Huy phải đích thân lên lầu.
“Tích” một tiếng, Lam Tử Ngưng bước ra khỏi thang máy, đứng ở cửa thang máy, nhìn số tầng thang máy tăng lên, Lam Tử Ngưng quay người đi vào một thang máy khác.
Thang máy này được trang bị một bức tường kính khổng lồ, có tầm nhìn rất rộng và thoáng.
Màn đêm lờ mờ thổi bùng lên nỗi buồn trong lòng, hít một hơi thật sâu, Lam Tử Ngưng đeo tai nghe Bluetooth thu nhỏ vào tai, vuốt tóc che đi, cố ý để lộ ra một phần đồng hồ đeo tay.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ thẫm, ánh mắt Lam Tử Ngưng tối sầm lại: “Hựu…!Chờ tôi.”
Thẫn thờ bước ra khỏi sân thượng, Lam Tử Ngưng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vị khách không mời trước mắt.
Chỉ chốc lát, máy bay trực thăng trên cao thổi một trận gió lốc, trên ghế lái là một khuôn mặt âm u: “Đi lên.”
Gió đêm nhẹ nhàng, yên tĩnh và thanh bình.
Lam Tử Ngưng nhấn nút cứu nạn trên đồng hồ và bình tĩnh bước đến chỗ trực thăng.
Nàng đi một mình, nàng biết không còn cách nào khác, thật sự rất sốt ruột, không đợi được Lam Tiêu Tần đi tìm manh mối, chỉ biết lấy thân mạo hiểm.
Nàng không sợ cái chết, động lực duy nhất để nàng sống là tìm được người con gái khiến mình mê đắm kia.
Chẳng mấy chốc đã bị bịt mắt, trước mắt Lam Tử Ngưng đột nhiên tối sầm, sau đó chợt cảm thấy hai bàn tay của mình bị một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy.
Một cơn ớn lạnh tràn qua các dây thần kinh, Lam Tử Ngưng âm thầm cắn răng, mím chặt môi không nói một lời.
“Ha ha.”
Vốn luôn ngã ra ở phía sau và ẩn trốn trong bóng tối, Lam Tiêu Mạc hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng xoa đồng hồ trên cổ tay Lam Tử Ngưng, rồi từ từ tháo nó ra.
“Nếu đổi thành người khác, rất có thể sẽ bị mày lừa.”
Tim thắt lại, giọng nói quỷ dị vang lên bên tai, là Lam Tiêu Mạc! Lam Tử Ngưng ngồi im lặng, đôi mắt bị bịt lại, che kín đôi mắt đỏ như máu, vẻ mặt nàng vẫn thờ ơ.
Lam Tiêu Mạc cầm chiếc đồng hồ trên tay và ném nó từ trên không xuống.
Gã hất cằm về thuộc hạ để ra hiệu.
Thuộc hạ lập tức lấy ra một cây kim tiêm, nắm lấy tay Lam Tử Ngưng và từ từ tiêm vào.
Lam Tử Ngưng không có trốn tránh, chỉ là cười nhạt: “Cậu muốn hàng?”
Lam Tiêu Mạc liếc mắt nhìn nàng: “Không chỉ thế, tao muốn cả Lam gia.”
Tâm trạng Lam Tiêu Mạc không tồi, tâm trạng: “Hai đứa hồ ly tinh tụi mày, thật là xảo quyệt.
Nếu không phải đợt trước giao dịch với Hạo lão mày gài tất cả một cú, thì tụi mày đã sớm chết rồi.”
Là gã! Sát thủ lần trước, là Lam Tiêu Mạc!
“Nếu đêm đó mày chết, người yêu nhỏ của mày cũng sẽ không phải gánh chịu những đau đớn này.”
Lam Tử Ngưng chậm rãi nhắm hai mắt lại, ý thức dần dần mơ hồ: “Tiêu Tần đã chuyển hàng đi rồi, anh ấy sẽ không…!Để cho cậu dễ dàng lấy được…”
Không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, ánh sáng chói mắt khiến Lam Tử Ngưng phải nheo mắt lại.
Mùi nấm mốc hăng hắc phả vào mặt, nàng khẽ cau mày, cảm giác mê man khiến hình ảnh trước mắt không ngừng lắc lư.
Lam Tử Ngưng cố gắng ngồi dậy, nỗ lực lấy lại bình tĩnh.
Nàng nhìn thấy, nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, Lam Tử Ngưng gần như bò về phía Kha Hựu.
Khuôn mặt tái nhợt loang lổ vết máu, mái tóc đen dài tán loạn bên gáy, thân hình yếu ớt nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Lam Tử Ngưng quỳ xuống ngồi bên cạnh Kha Hựu, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, cúi đầu dựa vào trán cô.
“A Hựu…!Hựu…”
Nghe thấy tiếng gọi khẽ của Lam Tử Ngưng, đầu óc Kha Hựu thoáng tỉnh táo.
Cô rất mệt, rất mệt mỏi, vô thức cau mày, cúi mặt đến gần nàng hơn.
Đôi mắt bỗng chốc đẫm nước mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mê man, Lam Tử Ngưng ôm lấy cô, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nguy hiểm, thu năm ngón tay lại, gắt gao ôm lấy cô, ôm chặt thân thể lạnh lẽo của cô vào lòng.
“Kha Hựu, tôi tới rồi…”
“Đừng…” Lông mày nhíu chặt, Kha Hựu vô thức rên thành tiếng.
“A Hựu…!Tôi xin lỗi…!Tôi xin lỗi…” Lam Tử Ngưng cắn môi dưới, nước mắt đã tuôn rơi.
Dùng tay ôm chặt lấy Kha Hựu, dùng hết sức lực mà trút bỏ nỗi nhớ nhung và sợ hãi dồn nén suốt mười ngày qua.
“Tôi xin lỗi…”
Nước mắt nàng lăn đến bên miệng, rất đắng rất chát, Kha Hựu mê man từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt là một khuôn mặt đầy hối hận và lo lắng, với đôi mắt đỏ ngầu…
Như không tin vào những gì mình thấy trước mắt, Kha Hựu lại nhắm chặt mắt, khi mở ra lần nữa, lại xác định đó không phải là ảo ảnh, cô cười yếu ớt: “Chị…”
Tại sao chị lại đến đây…
Kha Hựu giơ hai tay lên, yếu ớt ôm lấy Lan Zining, lúc này cô biết nói thêm nữa cũng vô ích.
Người phụ nữ này, sẽ vì cô mà không màng mọi thứ.
“Là tôi, chết tiệt tôi tới rồi đây…”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ lồng ngực ngột ngạt, mỗi lời nói của Lam Tử Ngưng đều bao hàm nhớ nhung và hối hận.
Ôm chặt Kha Hựu, như thể ôm lấy kỳ vọng cuối cùng của mình.
“Tôi xin lỗi, A Hựu, xin lỗi em, tôi tới chậm…”
Nước mắt trào ra không kìm được, Kha Hựu vươn tay run run nâng mặt nàng lên.
Cô nhắm mắt và hôn lên môi nàng một cách mãnh liệt.
Cõi lòng như dậy sóng, cô nỉ non: “Đừng khóc…”
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn lại trong cổ họng, Kha Hựu thậm chí không thể nói một lời an ủi nào vào lúc này.
Giờ phút này, Kha Hựu là hy vọng sống trong tuyệt vọng của nàng, cho dù là giây sau đối mặt với tử thần, nàng cũng không sợ hãi.
Nàng gào khóc tan nát cõi lòng, khóc như một đứa trẻ bơ vơ trong vòng tay của Kha Hựu: “Xin lỗi em.”.