Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 7: Ném Đá Giấu Tay 1
“Kha Hựu…!Em là của tôi…!Ha ha ha!”
Trong giấc mơ, gương mặt yêu mị ấy vẫn không ngừng xuất hiện trước mắt.
Kha Hựu mơ thấy mình bị giam cầm ở trên giường, Lam Tử Ngưng giống yêu nghiệt kia còn cười đến cuồng vọng, cười đến dữ tợn, đang làm chuyện bậy bạ với mình.
Phản kháng, khóc.
Khuôn mặt dữ tợn kia lại vì sự phản kháng của cô mà bắt đầu dịu dàng thương tiếc hơn.
Gương mặt Lam Tử Ngưng cũng dần nhu hòa lại, thậm chí mang theo ma lực, làm cho bản thân trầm luân trong những động tác nơi ôn nhu đó, chủ động hùa theo…!
Giật mình ngồi bật dậy, Kha Hựu giơ tay lau mồ hôi hột chảy xuống cằm, nhìn quanh bốn phía.
May quá đây là căn phòng nhỏ đơn sơ của cô.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ bốn giờ ba mươi phút.
Nàng phát hiện bản thân vừa vào cửa đã ngã đầu ngủ mất.
Nằm như con cá chết đánh một giấc tận mười hai tiếng, lúc đứng dậy cả người đều bủn rủn.
Đỡ thắt lưng, lê cái thân đau nhức đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, mặc cho dòng nước lạnh lẽo bao vây toàn thân.
Nước lạnh xối tóc dính bết trước mắt, trượt xuống mắt, lướt qua cơ thể dơ bẩn không chịu nổi.
Cô vặn nước lớn nhất, dòng nước ấy xóa tan dấu vết trên thân thể mình, liên tục kỳ cọ vết tích ám muội giữa hai chân.
Đột nhiên, Kha Hựu giơ bàn tay ướt đẫm lên tát mình một cái, vì sự phóng đãng trong giấc mơ mà cảm thấy hổ thẹn.
“Đinh đoong.”
Kha Hựu chậm rãi mở mắt, tắt nước, mặc áo thun quần bò, cuộn cái váy ướt sũng kia nhét vào thùng rác.
” Đinh đoong đinh đoong.”
Mở cửa phòng tắm, cô lại quay đầu, dậm chân một cái vào thùng rác, lúc này mới chậm chậm rì rì mở cửa.
Trước mắt là một người đàn ông trung niên đội mũ, tay xách hộp cơm.
Kha Hựu nhất thời tỉnh táo lại, cảnh giác nhíu mày nhìn người đó.
Người đàn ông đưa hộp cơm cho Kha Hựu: “Giao hàng.”
“Bao nhiêu tiền?” Kha Hựu duỗi tay thò vào túi quần, cúi đầu đánh giá giày của người đàn ông kia, dây giày là màu đỏ, đây là một trong những ám hiệu.
“Ba mươi, thịt heo với trứng.”
Thịt heo với trứng cũng là ám hiệu.
Kha Hựu thanh toán tiền, người giao hàng quay người đi luôn.
Kha Hựu cầm hộp cơm quay về phòng, đẩy mấy tờ báo trên bàn tròn ra, chừa chỗ đặt hộp cơm lên.
Hai mắt tìm kiếm bất kỳ thứ gì đó có thể xem là tuyến báo manh mối.
Trên hộp cơm có con số ba, vậy có nghĩa là địa điểm gặp mặt thứ ba.
Thật sự là đói bụng, Kha Hựu mở hộp, ngoài thịt chiên với trứng, còn có lạp xưởng mà cô thích nhất, làm như vậy, hẳn là lão đầu cố ý chỉ đạo.
Kha Hựu cúi đầu cười, há miệng ăn cơm, lại thình lình cắn phải một thứ gì đó cưng cứng.
Móc ra nhìn, là một cái sim điện thoại.
Cô đứng dậy lấy ra chiếc điện thoại lỗi thời trăm năm phủ đầy bụi trong ngăn kéo, lắp sim vào.
Không được hai phút, điện thoại di động nằm trên bàn lập tức rung lên.
Kha Hựu tiếp điện thoại, nhưng không có vội lên tiếng.
Đối phương cũng lặng im, ngay sau đó, ống nghe truyền đến hai tiếng gõ nhẹ.
Lúc này Kha Hựu mới chậm rãi nói: “A lô.”
“Tiểu Tuyên.”
Là giọng của lão đầu.
Lão đầu tuy rằng là thầy hướng dẫn của cô, thế nhưng nhiệm vụ kết nối này cũng không phải do ông ấy phụ trách, lão đầu mạo hiểm gọi điện thoại, vậy có nghĩa là có chuyện quan trọng.
Kha Hựu đè xuống hoảng loạn trong lòng, cẩn thận hỏi: “Em đây ạ.”
Như là nghe ra giọng nói của Kha Hựu có chút sốt ruột, lão đầu đè thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là muốn báo cho em, thủ tục xuất ngoại của Tiểu Nghiên đã được phê duyệt.”
“Cảm ơn thầy!” Kha Hựu rốt cuộc nhẹ nhõm.
Dù sao nằm vùng trong băng đảng xã hội đen, đặt cược chính là mạng.
Nếu như có ngày mình không còn, Đinh Tiểu Nghiên có thể tiếp thu nên giáo dục tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ đỡ vất vả trong công tác hơn.
Như vậy dù chỉ con có nàng, nàng cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho Ngô Thanh.
“Tình trạng của A Thanh không tệ, em yên tâm.
Sau khi Tiểu Nghiên xuất ngoại, A Thanh vẫn do nhóm đồng nghiệp chúng ta thay phiên chăm sóc.”
Tầm mắt của Kha Hựu đã có chút mơ hồ, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”
“Em thì sao? Tình huống thế nào?”
Đầu óc chợt căng thẳng, một màn ngày hôm qua kia lại đột nhiên tái hiện, ép cô tới không thở nổi.
Đưa điện thoại ra xa, Kha Hựu hít sâu một hơi rồi nói: “Tăng Bằng Vũ đã cho em thực hiện giao dịch lần đầu, sau này chắc là sẽ có nữa.”
“Không cần bao cáo với thầy chuyện nhiệm vụ.
Thầy hỏi chính là về em đó.” Lão đầu dừng lại một chút: “Con gái con lứa, ngày nào cũng ngày đêm điên đảo, cần phải bồi bổ dinh dưỡng nhiều vô.
Đừng tiếc tiền, mau nhiều nhiều đồ dùng vào.
”
Bàn tay nắm di động của Kha Hựu dần dần tăng lực, cố nín nhịn những giọt lệ sắp tràn ra, yếu ớt cười: “Em biết rồi.”
“Thầy cũng không thể nhiều lời, ở nơi như thế, ngàn vạn lần phải cẩn thận, tóc dài quá thì phải đi cắt.”
Hai mắt đẫm lệ mù sương rốt cuộc vẫn là không nhịn được, nước mắt càng rơi càng nhiều, cuối cùng chỉ có thể ngắt quãng thở phì phò, cố gắng kiên cường, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ giọng đáp: “Dạ.”
“Tiểu Tuyên…!Thầy xin lỗi em.”
“Yên tâm.
Cúp.” Giọng mũi nghèn nghẹt thốt lên câu đó xong, Kha Hựu tắt máy.
Nước mắt không kịp lau, cô đã lập tức cài mã pin cho sim, rồi liên tục nhập sai mã để sim bị khóa luôn.
Lúc này mới đưa tay lau nước mắt rơi đầy mặt, sau lấy sim ra, dùng cục nam châm giấu dưới giường chà chà lên mặt sim.
“Tao nhất định sẽ tống hết chúng mày vào tù!”
Hít sâu một hơi, Kha Hựu giấu đi sự đau thương vô dùng, từng muỗng từng muỗng giải quyết hết hộp cơm.
Bởi vì cô không có nhiều thời gian, muốn đến địa điểm thứ ba hội họp cùng Mèo Xám, hơn nữa nguyên một ngày hôm qua không có tới quán bar đi làm, hôm nay không thể muộn, bằng không nhất định sẽ bị hoài nghi.
Ăn xong cơm, nhét sim vào hộp cơm, Kha Hựu rửa mặt, xoay người liền ra cửa.
Cô mang túi rác đi xuống lầu.
Tới dưới lầu, cô giả vờ ngó ngó hoàn cảnh xung quanh trước.
Trên đường không có nhiều người lắm, cách đó không xa có một kẻ lang thang.
Cô xoay người tiện tay ném túi vào thùng rác.
Cũng không vội bỏ đi, Kha Hựu băng qua đường đi tới quầy báo đối diện, nhìn lướt qua, rồi móc tiền bao mua một tờ báo.
Đứng ở bên đường, cô lật báo ra, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn chằm chằm thùng rác kia, kẻ lang thang chạy tới chỗ thùng rác dơ dáy đó.
Chỉ thấy hắn lục tìm trong thùng một hồi, lấy ra mấy tờ các tông, tiện thể vạch túi rác của Kha Hựu ra, lấy hộp cơm của Kha Hựu, xoay người quẹo vào hẻm nhỏ đi mất.
OK, chứng cứ đã bị cảnh sát mang đi.
Hiện tại nên tới địa điểm số ba gặp mặt, cũng chính là cửa hàng tiện lợi ở đầu đường.
Ở cái khu mà đa số đều là người nghèo này, tác dụng của cửa hàng tiện lợi chỉ là để cho những người thường sống về đêm tới nơi này Xoa bóp tiêu phí mà thôi.
Người trong khu rất ít khi tới đó.
Bởi vì trong đó bán đồ mắc hơn quầy tạp hoa nhiều.
Thành thử thường rất ít người, huống chi là đang là ban ngày.
Kha Hựu đi vào cửa hàng tiện lợi, nhìn lướt qua, quả nhiên bên trong ngoài nhân viên thu ngân, một nhân viên đang lau đồ ở quầy đồ ăn vặt, thì không có người khác.
Cửa hàng này vẫn là một trong những tụ điểm gặp mặt của Mèo Xám và Kha Hựu.
Cô chui vào quầy đồ ăn vặt, cầm giỏ theo, tới kệ mì ăn liền thì dừng lại, ho nhẹ một tiếng.
Mèo Xám là một ông chú hơn 40 hơn tuổi.
Ông ta đội mũ, không có ngẩng đầu, vẫn liên tục lau hàng hóa, giơ ra một tay chỉ vào tô mì trước mặt Kha Hựu, thấp giọng nói: “Loại mỳ này rất đắt hàng, hôm nay mới nhập thêm, không nhiều lắm đâu.
Ngày mai cô tới mua thì không có đâu.”
Hôm nay, Tăng Bằng Vũ nhập hàng, số lượng không nhiều, ngày mai sẽ xuất hàng.
Vì sao cảnh sát biết rõ ràng như thế, bởi vì người mua hàng là người của cảnh sát.
“Tôi sẽ xem thử.” Kha Hựu lễ phép gật đầu với Mèo Xám, mỉm cười, lấy tô mì xuống.
Tay sờ dưới đáy tô, một vật cứng rất nhỏ dính ở bên dưới, đó là máy nghe trộm.
Ngón trỏ cạy mở, Kha Hựu lấy máy nghe trộm giấu trong tay.
“Thanh niên mấy người chính là lười, ăn mì nhiều quá không tốt đâu.” Mèo Xám xoay người đi tới kệ hàng bên cạnh: “Không biết nấu cơm?”
Kha Hựu giơ tay vén tóc, nhanh chóng nhét máy nghe trộm vào trong tai, cười trả lời: “Không biết.
Có biết quán ăn nào ngon không, giới thiệu đi.”
“Quán trà Bân Ký đường Hưng Thái, nhưng buổi thường bị đặt bao hết.
Có thể đi thử xem sao, nói không chừng có thể gặp được ông chủ, tự mình xuống bếp nấu món chiêu bài.”
Thời gian là buổi tối, địa điểm là quán trà Bân Ký đường Hưng Thái, có khả năng Tăng Bằng Vũ sẽ đích thân xuất hiện!
“Cảm ơn.” Kha Hựu dằn xuống vui sướng trong lòng, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, cầm hai tô mỳ ăn liền, đẩy cửa đi ra khỏi cửa hàng.
Dọc đường đi, Kha Hựu thầm phân tích tình báo trong đầu.
Hiện tại quan trọng là tìm biện pháp để có được tín nhiệm của Tăng Bằng Vũ, xuất hiện ở nơi nào, mới có thể phán đoán tình huống liên hệ cùng cảnh sát.
Nếu như Tăng Bằng Vũ xuất hiện, Kha Hựu nội ứng ngoại hợp là có thể tóm gọn Tăng Bằng Vũ!
Nếu như Tăng Bằng Vũ không xuất hiện, cảnh sát cũng không thể vì một giao dịch nhỏ mà để bại lộ nội ứng và tay trong được.
Ngoài ra, còn có một vấn đề, Tăng Bằng Vũ chẳng bao giờ tự mình xuất hiện ở hiện trường giao dịch, vì sao một chuyến hàng không nhiều lại có thể khiến hắn mạo hiểm như vậy?
Kha Hựu còn đang thất thần, Phiếu mập đã quất áo gi lê tới: “Đêm qua đi đâu?”
Kha Hựu bị vật thể lạ đột nhiên bay tới này làm cho hoảng sợ giật mình, cười hì hì vừa mặc áo gi lê vào vừa nói với Phiếu mập: “Đi ăn cướp ạ.”
Tiểu Bao cười xấu xa nhướng mày: “Phiếu ca, tối hôm qua Tiểu Kha không có tới, Lăng tiểu thư cũng không xuất hiện, anh ngẫm lại cũng hiểu rồi chứ.”
Mặt Kha Hựu xoát cái đỏ lên, cơ mà đó không phải là xấu hổ, mà là vì phẫn nộ! Thế nhưng trong mắt Phiếu mập, kia xác thực rất giống phản ứng của xấu hổ quẫn bách.
Vì vậy cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là cau mày nói thêm: “Bằng ca dặn, hôm nay tất cả mọi người ở lại quán bar, tùy thời nhận lệnh.”
Kha Hựu căng thẳng trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phiếu mập quay đầu nhìn quanh bốn phía, kéo Kha Hựu tới sát mình, kề bên bên tai cô nói: “Ngày mai bắt nội quỷ.”
Thình thịch thình thịch thình thịch, tiếng trái tim đập điên cuồng vang vọng bên tai.
Kha Hựu căng thẳng, gượng gạo cười cười: “Biết rồi.”
– ——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: -.- Trong lúc mông lúc, hình tượng của Lam yêu nghiệt đã hình thành trong đầu.
Tưởng tượng Lam Tử Ngưng đè trên người nói câu kia, cái bản mặt tà ác ấy, cái bản mặt dữ tợn ấy~~~ Thật là khủng khiếp! Ngày mai là lần thứ hai gặp mặt, bởi vì sao mà gặp mặt, từ sâu xa có vẻ vẫn là Lam Tử Ngưng vô tình an bài.
– ——
Editor có lời muốn nói: chúc các bạn cuối tuần vui vẻ~
�i��(�.