Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 5: Tiểu Dụ Thụ Không Được Tự Nhiên
Trong phòng tắm, Kha Hựu đứng trước gương, ngừng thở ngẩng đầu, từ từ thả chăn quấn quanh người ra.
Trên cổ đầy những vết đỏ tươi, trên người cũng có rất nhiều dấu vết mập mờ.
Giữa hai chân êm ẩm không ngớt.
Tất cả đều như nhắc nhở cô rằng, đây không phải là mơ.
Ong ong ong, đầu óc cô trống rỗng.
Cô thất thân, thứ quý nhất nhất, giữ gìn 22 năm trời, cứ thế biến mất.
Hình như nên khóc, thế nhưng cô không khóc được, chỉ cảm thấy hoang vắng.
Bỏ thuốc cô, là Phi Báo Minh Huy, muốn ăn trọn cô, là Phi Lang Lăng Như, mà cướp đi tấm thân xử nữ của cô, là nhị tiểu thư Lam gia, là lão đại của lão đại, Lam Tử Ngưng…!
Ra được ổ sói lại tiến vào hang hỏ…!Hình như, thân là một tên lưu manh dốc sức cho Lam gia, cô cũng không có quyền đòi một câu giải thích hợp lý nữa.
Đột nhiên, cô hận những kẻ bại hoại ỷ quyền thế bạo lực mà dẫm nát người khác dưới đáy xã hội như thế cực kỳ!
Ngoài cửa phòng tắm, Lam Tử Ngưng đã mặc đồ gọn gàng xong xuôi, nghiêng người dựa trên cửa, khóe môi không kiềm chế được ý cười, khẽ gõ cửa: “Kha Hựu?”
Tiếng nói trầm trầm, ngữ điệu hình như còn hàm chứa ý cười! Kha Hựu tỉnh táo lại.
Bây giờ, mọi loại cảm xúc của cô đều chuyển hóa thành hận ý ngập trời! Cắn răng, cố sức dẫm đạp tấm chăn mà Lam Tử Ngưng đã từng chạm qua!
Tư tưởng Lam Tử Ngưng nghĩ rằng, nếu như Kha Hựu không phải bị mình ăn tươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị Lăng Như ăn tươi, mỡ đã đưa tới miệng mèo, ngu sao mà không ăn.
Hơn nữa, tối hôm qua cô bạn nhỏ Kha Hựu đối với kỹ thuật bản thân còn phi thường tán thành, giảm bớt sự tình huống khẩn cấp, lại làm cho cô hưởng thụ tới bến nữa.
Thế nhưng, Kha Hựu kia, khác hẳn với mấy cô nàng mà mình từng lăn qua lăn lại, thoạt nhìn là loại hình ngây thơ.
Dù sao cũng đã cướp đi đêm đầu của người ta, Lam Tử Ngưng vẫn có một chút hổ thẹn.
Lam Tử Ngưng không nghe thấy hồi âm gì, toàn thân bắt đầu đề phòng, thử gõ cửa lần nữa, sau đó êm dịu nói: “Ai, em có khỏe không?”
Nữ ma đầu! Nguy hại thế nhân! Giả bộ hảo tâm! Kha Hựu cắn môi, phẫn hận vừa mặc váy vừa trừng cánh cửa.
Ánh mắt kia như là muốn xuyên qua cánh cửa mà đâm thẳng vào trái tim người đứng bên ngoài vậy.
Thân bất do kỷ, thật vất vả mới làm cho nhân vật mục tiêu Tăng Bằng Vũ có vài phần tin tưởng mình, nếu như lúc này phủi thân mặc kệ, thì thời gian hai năm tâm huyết nỗ lực cùng cảnh sát đấu tranh với đường dây này sẽ bị hủy trong chốc lát!
Nếu sự nghiệp làm nội ứng vì nhân dân diệt trừ bại hoại còn muốn tiếp tục, thì không thể đắc tội Lăng Như, mà Lam Tử Ngưng này càng không thể đắc tội được.
Kha Hựu chỉ có thể nén giận, tức giận thấp hô một câu: “Khỏe!”
Không khóc lóc, không có ai oán, trái lại là…!Tức giận? Có ý tứ! Lam Tử Ngưng bị giọng điệu như thế làm cho ngẩn ra, mím môi, trong cặp mắt thâm thúy là nét quỷ mị không dò được.
“Tối qua em bị ngươi ta chuốc thuốc.
Tôi thấy em chịu đựng rất…” Đột nhiên, cửa phòng tắm phịch một tiếng mở ra, ầm ầm đập vào tường gạch men, Lam Tử Ngưng lại càng hoảng sợ, “Khổ cực…”
“Cảm ơn!” Kha Hựu nghiến răng nghiến lợi đáp lại.
Cảm ơn?
Lam Tử Ngưng thấy, là một Kha Hựu hai mắt ửng đỏ, nắm chặt lòng bàn tay, mặt đỏ bừng nhưng vẫn cứng rắng trừng mình.
Miệng nàng vẫn cứ mãi cong mà không xuống nổi, ánh mắt cuồng tứ dường như đang quan sát con mồi gần tới tay vậy, có chút hăng hái mà đưa mắt dò xét: “Đừng khách khí.
Tối qua tôi cũng rất sướng, cho nên…!em muốn được bồi thường cái gì?”
Bồi thường! Bồi thường cái gì thì có thể đổi lại một tấm thân hoàn bích chứ! Cô mà không phải Lam Tử Ngưng thì tôi tát một phát cho biến đi rồi!
“Không cần, tình một đêm mà thôi.” Kha Hựu miễn cưỡng bản thân nặn ra nụ cười cứng ngắc, để bản thân không lộ ra vẻ yếu thế, sau đó xoay người bỏ đi.
Ai biểu tối hôm qua miệt mài quá độ, chủ động yêu thương ôm ấp nữ ma đầu kia, tác cầu vô độ, dẫn đến hiện tại mỗi một bước đi đều loạng choạng.
Chỗ kia cũng ê nhức muốn chết.
Huống chi giờ còn mang giày cao gót, Kha Hựu chỉ có thể ôm thắt lưng, đi từng bước một ra tới cửa.
“Đó là tốt nhất.” Lam Tử Ngưng xoa hai tay đứng tại chỗ, nhìn Kha Hựu hấp tấp như thế, đột nhiên giơ tay ra, kéo cái người thất tha thất thểu kia vào trong lòng.
Chỉ còn chút xíu nữa thôi thì môi Lam Tử Ngưng sẽ chạm vào môi Kha Hựu, tà ác cười nói: “Một ngày vợ vợ, trăm ngày tình nghĩa(*), em ở đâu để tôi đưa về.
”
(*) – Ngưng tỷ chế từ câu Nhất nhật phu thê bách nhật ân: một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa
Vốn dĩ cả người Kha Hựu đều không còn sức lực, bị lôi kéo như thế, chân bước hụt một cái, trật luôn, đau đến nhíu mày.
Trong nháy mắt ngẩng đầu, gương mặt gần trong gang tấc kia, hơi thở phả trên mặt kia, còn có mùi hương đặc biệt trên người nàng kia, và nụ cười tà mị kia…!Mặt Kha Hựu đỏ bừng, cố sức nghiêng đầu, ném hết mọi ký ức của đêm qua ra khỏi đầu, quật cường hất tay Lam Tử Ngưng ra, lui về phía sau mấy bước ngẩng đầu lên đối diện với nàng: “Tôi có xe!”
“Ồ, vậy…!đi cùng nhau đi.” Lam Tử Ngưng mím môi gật đầu.
Không thể đắc tội! Thế nhưng Kha Hựu cũng không cách nào giả bộ cười hì hì phụ họa được! Kha Hựu không thèm quan tâm, khập khiễng đỡ tường đi.
Đã tới xế chiều, ngoài quán bar trừ chú bảo vệ thì không còn bóng người nào khác.
Lam Tử Ngưng theo sau lưng, dưới ánh sáng mờ tối trong quán bar, mang máng thấy được bóng dáng Kha Hựu nhu hòa nhưng đầy kiên quyết, cắn răng chống tường lê từng bước.
Nàng lẳng lặng cười, đi nhanh lên trước rồi đưa tay đỡ lưng cô: “Lần đầu tiên nên có chút khó chịu, sau đó sẽ quen thôi.”
Kha Hựu quýnh lên, hai tay muốn tránh ra, nhưng khổ nỗi hai chân vô lực, không thể nào nhấc đi, cứ như bị kẹp chặt, không thể nào nhúc nhích được.
Cô cắn răng, cúi đầu nói: “Cảm ơn, tôi có thể tự đi.”
Lam Tử Ngưng buông tay ra, vô tội nhún nhún vai: “OK.”
Hai người ra khỏi quán bar, Lam Tử Ngưng nhấn nút điều khiển xe hơi.
Con đường xa hoa truỵ lạc vào buổi tối vào lúc này lại khá vắng vẻ, chiếc Ferrari kia phát ra tiếng vang vọng cả con đường.
Đi tới cuối đường Kha Hựu lại phát hiện, thực sự là oan gia ngõ hẹp.
Hóa ra cô nàng ngày hôm qua thiếu chút nữa đụng vào mình chính là Lam Tử Ngưng!
Lam Tử Ngưng lên xe trước, quay đầu tìm bóng dáng Kha Hựu xa xa, thuận miệng hỏi một câu: “Ai, xe của em đâu?”
Kha Hựu cũng không quay đầu mà bỏ lại một câu: “Xe buýt.”
Nghe vậy, Lam Tử Ngưng trố mắt, cả người đờ ra, nhìn bóng lưng chật vật dần dần đi xa ấy, con ngươi thoáng hiện tia sáng kỳ dị.
Sau đó đôi mắt cong lên: “Em cứ suy nghĩ đi, muốn bồi thường cái gì cứ đến quán này nói cho Tăng Bằng Vũ.
Hoặc là…!kêu Lăng Như tới tìm tôi.”
Không có thấy Kha Hựu trả lời, Lam Tử Ngưng tự chuốc xấu hổ ngồi vào xe.
Khóe mắt thoáng nhìn thấy chiếc khăn lụa màu đó trên ghế phụ, biểu tình trên mặt nàng đột nhiên chuyển biến.
Nụ cười đang ôn nhu bỗng biến thành khinh miệt nhàn nhạt.
Nhấn mạnh ga, oanh một tiếng, Ferrari nghênh ngang đi.
Đến lúc nên để cho bọn họ trả giá.
– —
Tiền sảnh trần cao và cổng lớn khí phái, tất cả đều lộ vẻ trang nghiêm hùng vĩ.
tường thạch cao trắng kết hợp với cửa sổ kính cao tạo không khí tươi mát rõ nét.
Nhũng dãy hàng rào gỗ trắng được xây dọc theo địa thế, mặt cỏ xanh mướt, phòng ở, cửa sổ, rào chắn cũng đều hướng về phía mặt trời mọc.
Khung cảnh rất hoàn mỹ.
Mỗi lần trở về nhà, Lam Tử Ngưng luôn lẳng lặng ngồi trong xe, chăm chú ngắm nhìn ngôi biệt thự vốn thuộc về một nhà bốn người kia.
Mười hai năm trước, ngôi biệt thự này, sau một hồi kiếp nạn ở Thái Lan, từ lâu đã đổi chủ.
Chú Ba, Lam Thừa Thiên trở thành tân chủ nhân của tòa biệt thự.
Lam Tiêu Tần bị bọn họ đẩy lên ngôi vị tối cao, làm một lão đại xã hội đen hư danh.
Lam Tử Ngưng cũng bị đẩy đi, nhận tất cả sự thù hằn của các thế lực đối địch.
Mà làm người bị coi như con rối khống chế hai người họ, Lam Tiêu Hàn bị đưa ra nước ngoài, đến nay chưa về.
Nhưng mà, tất cả đều sắp thay đổi rồi.
“Bíp…!Bíp…” Vèo một tiếng, một chiếc Lamborghini màu vàng gào thét lướt qua.
Nhìn thứ kia cố ý xoay đuôi vung lên cát đá khắp trời, hận ý trong cặp mắt thâm thúy không thể thắm dò của Lam Tử Ngưng càng nồng hơn.
Thế nhưng qua một cái chớp mắt, hận ý trong mắt nàng tan biến mất, trở nên lạnh lùng mà bình tĩnh.
Khi khóe miệng một lần nữa nâng lên nụ cười tà mị, cặp mắt băng lãnh của nàng xen thêm một tia giễu cợt.
Giẫm chân ga, chầm chậm tiến vào hoa viên.
“Ngưng tỷ.” Một loạt người mặc tây trang đứng thành hàng, tất cả đều cho thấy sự trang trọng của gia đình chủ nhà.
Lam Tử Ngưng híp mắt, tay nắm chiếc khăn lụa màu đỏ kia, không nhanh không chậm đi về phía Lam Tiêu Quang đang đứng trước cổng lớn.
Tay hắn ôm một cô nàng tuổi trẻ xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt yêu mị kia đủ để làm cho tất cả đàn ông xương mềm gân nhũn rồi.
Vận chiếc váy màu đỏ nóng bỏng, nàng ta cười đến khá là gượng gạo, hoặc là nói, cười còn khó coi hơn cả khóc nữa.
Lam Tử Ngưng liếc qua khuôn mặt của Lam Tiêu Quang, giơ thẳng khăn lụa lên trước mặt cô nàng kia, tiếu ý dịu dàng nghiêng người kề sát bên tai nàng ta, nhỏ giọng nói: “Tối qua, cô làm rơi khăn trên xe này.”
“Hai người quen nhau?” Lam Tiêu Quang nghiêng đầu, lông mày cau lại, tay ôm cô nàng kia tăng thêm lực, kéo nàng ta lại sát người mình, cảnh giác nhìn Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng lui lại, khẽ gật đầu với Lam Tiêu Quang.
“Quen mà.
Cũng không phải quen sơ đâu.” Lại quay đầu đưa ánh nhìn đầy thâm ý hướng về phía cô nàng kia, mỉm cười: “Chị dâu, chị nói có phải không?”
Cô nàng kia là người Lam Tử Ngưng đã câu thông từ ngay khi được Lam Tiêu Quang rồi, lớn lên có vài phần tư sắc, lại không phải người trong showbiz, nhưng cũng là một cô ả thấy tiền sáng mắt.
Chỉ cần có tiền, đàn ông phụ nữ gì cũng ăn được.
Đã sớm điều tra qua cô nàng này có tiền lệ một chân đạp mấy thuyền, chỉ có điều khi biết bối cảnh hắc đạo của Lam Tiêu Quang lúc không dám làm loạn nữa.
Mới vừa gặp mặt, Lam Tử Ngưng phất tay tặng nàng một chiếc xe, lại bồi thêm mấy câu thèm để ý nàng đã có người tình, cô nàng liền xấu hổ mắc câu.
Chỉ là nàng ta thế nào cũng không nghĩ ra, lần này câu lại là người cùng một nhà.
“Quang ca, em và Tử Ninh quen nhau ở quan bar.” Cô nàng kia nhanh chóng đưa ánh mắt khẩn cầu tới Lam Tử Ngưng.
“Chị dâu, em là Lam Tử Ngưng.
Tử trong màu tím, Ngưng trong ngưng máu.” Lam Tử Ngưng vươn tay, cười yếu ớt nhìn nàng, đáy mắt có vài phần trào phúng.
Cô gái kia đưa tay ra một cách cực kỳ gượng gạo.
Lam Tử Ngưng chủ động nắm lấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng ta, làm nàng ta sợ đến run lên.
.
Google ngay trang || TгùмTruy ện.
M E ||
Lam Tiêu Quang đứng ở bên cạnh, đôi mắt sắc bén như muốn bốc hỏa, trầm mặc mà thu hết tất cả vào đáy mắt.
– ——
Editor có lời muốn nói: Tiểu Hựu Hựu dễ thương quá, có xe riêng (là xe buýt) luôn~~.