Ái Ngục Tiền Truyện

Chương 33: Tình Đấu Phồn Khai


Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 33: Tình Đấu Phồn Khai


Khi tiếng động cơ càng ngày càng xa, tất cả dường như lại về với tĩnh lặng, im ắng đến mức quỷ dị, giống như một tấm màn đen nhánh, bao phủ bầu trời vô tận, phóng mắt không thấy điểm cùng.

Mặc dù tĩnh lặng là vậy, Lam Tử Ngưng vẫn không thể nào an lòng được.

Cảm giác lo lắng không nguôi trong lòng khiến nàng đứng ngồi không yên.

Quãng thời gian chờ đợi trong xe dài đằng đẵng, Lam Tử Ngưng đốt thuốc, cứ thế mà nhìn về phương hướng Kha Hựu rời đi.

Bất chợt cảm thấy không biết nên làm gì.

Thật giống như chỉ cần không nhìn thấy Kha Hựu, sẽ bất giác tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau.

Lam Tử Ngưng đã từng cho rằng bản thân có thể từ bỏ, có thể hi sinh mọi thứ, thậm chí là bán đứng cảm nhận của mình, có thể lạnh lùng giẫm trên xác mọi người để từng bước đoạt lại thứ thuộc về mình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, ác độc diệt trừ bất cứ ai có khả năng uy hiếp mình.

Thế nhưng khi gặp phải Kha Hựu, mới phát hiện, hóa ra còn có một ngoại lệ.

Cô xinh đẹp, đáng yêu, anh tuấn, bá đạo, khi thì cười xấu xa, khi thì nghiêm túc, khi thì điềm tĩnh, khi thì mặt thối…!Chưa từng biết trên mặt một người lại có nhiều biểu cảm như vậy, không thể nghi ngờ cô là độc nhất vô nhị.

Còn nhớ cặp mắt trong suốt sáng ngời, ánh mắt của cô nhìn mình trước khi đi, ánh mắt ấy cất chứa nhu tình cùng cứng cỏi.

Trong phút chốc, cánh cửa trái tim giống như bị đột ngột cạy mở, để cô mặc sức xông vào, lấp đầy nó, cũng không còn chất chứa được thứ gì nữa.

Tiền tài, địa vị, quyền lực, phụ nữ, sở hữu tất cả cũng đều dễ như trở bàn tay, thế nhưng chỉ muốn có được cô ấy.

Dục vọng chiếm giữ vậy mà lại mãnh liệt y như khát vọng báo thù.

Tàn thuốc trên tay lúc sáng lúc tối, từng hình ảnh hiện lên trước mắt, mông lung mờ ảo khiến chúng càng thêm mê say lòng người.

Lam Tử Ngưng không khỏi cười nhẹ, ngóng ra bầu trời ngoài cửa sổ, bỗng thấy màn đêm cũng trở nên sáng sủa dị thường, có ánh trăng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống đất, đánh tan một mảnh âm u.

Xe thể thao màu trắng chậm rãi chạy tới, dừng ngang với chiếc Ferrari.

“Hi, Tử Ngưng, tôi tiễn cô nhé?”
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, thấy dưới mái tóc đen dài của đối phương là một đôi mắt ngạo nghễ nhìn mình.

Con ngươi đen bóng lóe sáng, Lam Tử Ngưng cất tiếng cười, đầy quyến rũ.

Nàng đứng dậy liền chui vào trong xe Lý Yên.

Dù là ánh sao trời sáng ngời cũng không thể che phủ được hào quang của nàng.

Không thể phủ nhận, trời sinh Lam Tử Ngưng đã có năng lực điên đảo chúng sinh rồi.

Lý Yên ngây ngốc nhìn Lam Tử Ngưng dùng tư thái hết sức quyến rũ ngồi xuống bên cạnh.

Cùng là kiểu người phóng khoáng kiêu ngạo, nụ cười kiều mị của nàng lúc này lại mang đến cảm giác như là đang trong hầm băng, lạnh lẽo buốt người, như có mấy ngàn mũi băng sắc ngọn đang chực chờ phóng xuống.

Khó khăn nuốt nước bọt, Lý Yên cười ha hả, như đang che giấu bất an trong lòng.

“Chỉ đùa chút thôi, không phiền chứ?”
Lam Tử Ngưng nâng mày, nhẹ nhàng lắc đầu, cặp mắt lại như có thể nhìn thấu cô ta, thẳng tắp nhìn vào nơi thâm sâu nhất.

Vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đó, nàng kéo dài câu chữ nói: “Chú ý.”

Rõ ràng trên mặt là nụ cười rạng rỡ đến lóa mắt, bầu không khí vẫn nặng nề đến không thở nổi.

Rõ ràng chỉ có hai giây, lại như đã qua hai phút dài dằng dặc vậy.

Thua người không thua trận, Lý Yên bình tĩnh lại, vươn tay nhẹ nhàng chụp lên bàn tay ở trên mặt mình, nghiêng đầu khẽ hôn.

“Ai bảo cô làm người ta yêu thích không buông tay, làm người ta không nhìn được mà luôn muốn nếm thử mùi vị của cô chứ.”
Đôi mắt Lam Tử Ngưng càng thêm thâm thúy, rút tay về, làm như lơ đãng chỉnh lại váy, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau trên đùi, cặp môi hoàn mỹ buông lời khiêu gợi: “Thật ra…!Cô cũng vậy…”
Đây rõ ràng là khiêu gợi tận cùng.

Cho dù Lam Tử Ngưng động tâm với tên kia, cũng không sửa được bản tính hoa tâm của nàng.

Lý Yên dằn xuống dòng năng lượng lớn đột ngột trào lên trong cơ thể, chớp chớp mắt nhìn nàng: “Muốn đi đâu?”
Lam Tử Ngưng thong thả liếm liếm khóe môi, nheo mắt cười âm trầm, vung một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc: “Cô muốn đi đâu?”
Dưới ngọn đèn mờ, cánh môi bị liếm qua lộ màu bóng loáng, cực kỳ mê người.

Bàn tay mảnh khảnh vén hờ tóc mai, hương khí chất đầy ma lực tản ra.

Ngón tay xẹt qua xương quai xanh, đường nhìn liền bị bộ ngực lấp ló của nàng hấp dẫn.

Cảm giác quen thuộc lúc trước lại muốn trào ra từ từng lỗ chân lông.

Lý Yên điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt nóng bừng của mình, Lý Yên thừa nhận bản thân bị mê hoặc rồi!
Lam Tử Ngưng mím môi, khẽ nhíu mày, thoáng nghiêng người qua, tận lực lắc lắc vòng eo nhỏ, chầm chậm đeo dây an toàn cho Lý Yên, rồi cúi đầu cười.

Hai tay Lam Tử Ngưng bị Lý Yên nắm lại, mặc dù trong xe có bật điều hòa, nhưng vẫn cảm nhận được ấm áp trong bàn tay của cô ta.

Tần suất ngực phập phồng khác thường, hiển nhiên, cô ta đã mắc câu.

Lý Yên dùng một tay từ phía sau ôm chặt lấy eo nàng, eo nàng mềm mại nhỏ nhắn như thế, gần như rất dễ dàng ôm trọn.

Làn da nàng dưới ngọn đèn mờ trông nõn nà mê người.

Kìm lòng không đậu mà vùi đầu vào mái tóc nàng, từ từ dời xuống, môi đỏ mọng dừng trên cổ áo nàng, mập mờ vuốt ve, hơi thở nhè nhẹ phả ra:
“Này, không bằng ở đây luôn?”
Lam Tử Ngưng nhàn nhạt cười, giữ chặt lấy bàn tay không yên của cô ta, cười một cách quyến rũ, xoay người một cách khiêu gợi, nhấn nút, lại đẩy Lý Yên từ từ nằm xuống.

Ghế ngồi từ từ ngã ra sau, nghiêng người một cái, môi liền chuẩn xác rơi trên xương quai xanh của Lý Yên.

Hơi ngẩng đầu lên cười tà mị, làm như nghiêm phạt mà gặm cắn xương quai xanh mỹ lệ của cô ta.

Ma lực của khí tức giao triền quấn quít dường như có thể khiến người ta bị đắm chìm trong đó.

Một ánh mắt, mỗi động tác của nàng, đều có thể làm cho người ta bị mê muội.

Đương nhiên Lý Yên cũng bị mê hoặc, dễ dàng bị câu hồn đi mất.

Khi cổ áo Lý Yên bị Lam Tử Ngưng kéo rộng thùng thình như đang trong cơn mê, Lam Tử Ngưng bỗng đứng dậy.

Lý Yên khó hiểu nhìn Lam Tử Ngưng cũng đang hổn hển, thì thấy nàng cúi người, bàn tay ấm nóng của nàng rờ mò xuống bàn chân, cảm giác rúng động lan khắp người.

Sau đó thì thấy giày cao gót của mình đã ở trong tay nàng.


Lam Tử Ngưng vẫn cười, đương nhiên không còn vẻ phòng tình vạn chủng, chỉ có kiểu cười xấu xa vì thực hiện được ý đồ mà thôi.

Tùy tiện ném một cái, giày cao gót của Lý Yên đã văng ra ngoài cửa sổ.

Sau đó nàng xoay lại ngồi lên người Lý Yên đang còn ngơ ra, khởi động xe, quay đầu, lái xe trở về đỉnh núi.

Nhất thời Lý Yên đã mất năng lực ngôn ngữ, chết tiệt, bị lừa rồi! Không nên phạm sai lầm như vậy chứ!
Tuy đã hiểu rõ, nhưng vẫn làm bộ như không biết, lấy cây son trong túi đặt bên cạnh ra, cầm trong tay, sau đó ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Lam Tử Ngưng.

Giấu son môi trong tay, làm như lơ đãng mà lại cố ý đưa tay tô trên cổ áo nàng, còn e lệ nói: “Hình như cô rất thích đỉnh núi, lần trước cũng mang tôi lên đó.”
Lý Yên còn mặt dày muốn rướn người lên hôn, Lam Tử Ngưng đương nhiên muốn né.

Trên môi cô ta còn có son, không thể để lại “chứng cứ phạm tội” được.

Xem chừng gần đủ rồi, Lam Tử Ngưng đột ngột thắng một cái, hết sức mập mờ ôm lấy cô ta, cúi đầu cười: “Ừ, rất thích, đáng tiếc tôi chợt nhớ ra tôi còn có việc.”
Lý Yên vờ không hiểu, khóe mắt thỉnh thoảng liếc tới chìa khóa xe.

Hiển nhiên Lam Tử Ngưng đã có phòng bị, người đã bị ôm chặt, chìa khóa thì cách quá xa, với không tới.

Lý Yên có chút ủ rũ, cười như có như không ám muội nói: “Cô thích tiểu lưu manh kia? Thật ra tôi có thể giúp có theo đuổi.”
Lam Tử Ngưng gật đầu, xoay người lại rút chìa khóa ra nắm trong tay rồi về chỗ của mình.

Sau đó nàng dùng dao nhỏ tùy thân kê trên eo Lý Yên, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta xuống xe.

“Một ngựa về một ngựa, đề nghị của cô tôi tiếp thu.

Thế nhưng rất xin lỗi, chuyện đêm nay tôi rất tức giận, hậu quả, khá nghiêm trọng.”
Lý Yên cong môi cười, tốn công tốn sức để trả thù, xem ra cũng không phải uổng phí.

Lý Yên ngoan ngoãn mở cửa xe, khi xuống xe còn không quên đem túi xách đi, cúi người gác tay trên cửa sổ nói: “Tôi không ngại làm lốp dự phòng đâu.”
Lam Tử Ngưng khẽ gọi tên cô ta: “Lý Yên.” Mỉm cười, Lam Tử Ngưng giẫm chân ga, oành một tiếng, chạy đi.

Chỉ còn lại tiếng thét của cô gái trẻ sau khi lục lọi túi xách: “Lam Tử Ngưng! Điện thoại của tôi!”
Lam Tử Ngưng nhìn cổ mình qua gương chiếu hậu, đưa tay lau đi vệt đỏ trên đó, lầm bầm: “Đấu với tôi à, tôi chưa bao giờ thua đâu.”
Lam Tử Ngưng gọi một cú điện thoại: “A Phong, điều tra rõ ràng Lý Yên cho tôi, nhân tiện, tôi muốn mấy chiếc xe của cô ta đều biến thành sắt vụn.”
– —
Ngọn đèn sáng trắng bên cạnh cục cảnh sát chiếu xuống con đường náo nhiệt, lại mang chút mông lung.

Lúc Lam Tử Ngưng đến cục cảnh sát, Kha Hựu đã đi ra với luật sư Cao.

Thế nhưng không nghĩ tới, bên cạnh Kha Hựu còn mang theo cô bé nọ, còn có cô hàng xóm Phỉ Phỉ kia nữa.

Xuống xe, Lam Tử Ngưng khẽ nhíu mày, lấy lại bình thản bước tới.

Còn chưa đến gần, đã nghe tiếng cô bé đang nhỏ giọng nức nở, còn có tiếng nói khẽ của Phỉ Phỉ.

“Cảm ơn cô Tiểu Kha, tiền…!Tôi sẽ trả.” Hai mắt Phỉ Phỉ đỏ bừng, sắc mặt càng thêm trắng tái.

Kha Hựu không để ý thấy Lam Tử Ngưng đã tới, trên mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ: “Lần này cô định khi nào trả? Ngày mai? Ngày kia?”
Phỉ Phỉ hiển nhiên không có ngờ Kha Hựu sẽ nói tới kỳ hạn, có chút xấu hổ.


Cô gái nhỏ kia thì nghẹn ngào nắm tay Kha Hựu: “Chị Kha, em sẽ trả nhanh thôi, mong chị cho em vài ngày.”
Kha Hựu thấy cõi lòng lạnh giá, vẫn cố gượng cười.

Đúng lúc này, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lam Tử Ngưng đi tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phỉ Phỉ, đột ngột chuyển chủ đề: “Cô còn có thể sống bao lâu?”
Phỉ Phỉ phút chốc sửng sốt sửng sốt, mím môi gật đầu với Kha Hựu, cầm tay cô bé muốn đi.

Lam Tử Ngưng đưa tay đỡ, ôm Kha Hựu cười nói: “Làm sao vậy?”
“Ngưng tỷ.”
Kha Hựu bình tĩnh lại, mang vẻ trào phúng nói: “Cô kiềm chế chút, chí ít tiền còn có lại.” Vừa dứt lời, liền thấy cô bé kia tỏ vẻ khiếp sợ.

Kha Hựu xoay người cười nói với Lam Tử Ngưng, “Tôi nói xong rồi, để họ đi thôi.”
Kha Hựu chưa bao giờ dùng giọng điều trầm trọng như vậy, hiển nhiên là có người làm cho cô không vui.

Mặt Lam Tử Ngưng trầm xuống, dùng mắt ra hiệu hai chị em kia biến đi.

Nâng cằm Kha Hựu lên kiểm tra cẩn thận, phát hiện trên môi cô rách một đường nhỏ, mặt cũng có chút sưng, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, ôn nhu hỏi: “Ăn đòn?”
Kha Hựu lắc đầu, nụ cười có chút cay đắng: “May là ăn đòn.”
Giữ gìn cảm giác thần bí là cách hiệu quả nhất khiến cho Lam Tử Ngưng thần hồn điên đảo, luôn làm cho nàng không thể hiểu rõ, không thể nhìn thấu, tiện đà lòng ngứa khó chịu, để chính nàng phỏng đoán hiện tại bản thân có cảm nhận gì.

Lam Tử Ngưng cau mày, nghi hoặc nhìn về phía Cao Bách.

Hắn cũng chỉ cười cười không nói gì.

Lam Tử Ngưng thấp giọng dỗ dành: “Em về xe trước, tôi nói chuyện với luật sư Cao.

Nhất định đòi lại công bằng cho em.”
Bốn mắt nhìn nhau, biểu cảm trên mặt Kha Hựu có chút phức tạp, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn là cười gật đầu rời đi.

Lam Tử Ngưng nhìn thấy vẻ mặt tổn thương của Kha Hựu, cảm thấy đau lòng không thôi, vội vã hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Cao Bách nói: “Vừa rồi tôi đến tổ khiếu nại làm việc, để cho cô Kha đi trước.

Đợi đến khi tôi ra tới nơi, thì thấy Lam tiên sinh động thủ đánh cô ấy.

Chuyện khác thì không rõ ràng lắm.”
Lam Tử Ngưng chợt nhìn qua hướng Kha Hựu.

Cô chỉ mỉm cười nhìn bản thân, không hề có vẻ tức giận bất bình gì.

Nàng không khỏi có chút oán Lam Tiêu Tần, chuyển mắt về, hỏi tiếp: “Vụ án của Kha Hựu thì sao?”
Cao Bách đáp: “Không có chứng cứ, không thể lập án.

Nhưng mà hình như Trần Quý Hoàn có theo dõi.

Lúc tôi đi vào, thấy cô ta đang uy hiếp cô Kha chỉ tội cô.

Cho nên, mấy ngày tới các cô nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Lam Tử Ngưng gật đầu: “Để Trần Quý Hoàn về hưu sớm đi!” Đang chuẩn bị trở lại, thì điện thoại lúc này vang lên.

“Youre just too good to be true.

I cant take my eyes off you.”
Lần theo hướng tiếng ca nhìn lại, Kha Hựu rung động.

Âm thanh ấy xa xăm vọng tới, lại mang sức mạnh mãnh liệt đánh vào màng tai.

Âm thanh đó đại biểu cho nàng dụng tâm tin cậy, thế nhưng cuộc điện thoại đó, lại là đại biểu cho lừa dối.

Không có gì bất ngờ xảy ra, trên mặt nàng chợt lóe vẻ khiếp sợ cùng khó tin.

Ngay sau đó, nét mặt nàng hơi đổi, thậm chí, ánh mắt nhìn mình mơ hồ lộ ra vui sướng, nhưng cũng chỉ là chớp mắt.

Hiển nhiên, tin tức đó vốn không đáng nàng vui vẻ bao nhiêu.


Cuộc điện thoại vừa rồi, là tin tức mà lão nhân cho tay trong lộ ra, nói là Tăng Bằng Vũ đã từng liên hệ với cảnh sát.

Chuyện này đối với Lam Tử Ngưng mà nói, coi như là một quả bom hạng nặng.

Không có lửa làm sao có khói, đối với Tăng Bằng Vũ, có lý do để hoài nghi.

Thứ nhất Tăng Bằng Vũ vốn là người của Lam Thừa Thiên, nhưng làm phản thành thủ hạ của Lam Tử Ngưng, trợ giúp anh em Lam Tử Ngưng diệt trừ Lam Thừa Thiên.

Chuyện chó cắn chó như vậy đối với cảnh sát mà nói hiển nhiên là chuyện tốt; thứ hai, ngày Lam Thừa Thiên bị bắt, Tăng Bằng Vũ cũng có mặt ở hiện trường, thế nhưng sau khi hắn trở về, lại đem tất cả tội danh đổ cho Kha Hựu, hắn liền dễ dàng thoát thân, không có ai hoài nghi hắn.

Lam Tử Ngưng cẩn thận phân tích ai đúng ai sai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra nguyên do, không dám tùy tiện kết luận.

Nhưng thật sự thì đúng với câu nói nọ, không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.

Kha Hựu ngồi trong xe, nhìn thấu toàn bộ biến hóa cảm xúc trên mặt Lam Tử Ngưng.

Nàng làm việc quyết đoán nhưng cũng không võ đoán, sẽ không bởi vì mấy câu nói mà đã kết luận.

Chuyện của Tăng Bằng Vũ, hiển nhiên còn cần bản thân chế tạo thêm vài “chứng cứ phạm tội”.

Hiện tại Dạ Mị đã vào trong tay cô, Tăng Bằng Vũ chắc chắn sẽ không dễ dàng chịu thua.

Mà từ số tiền riêng hắn kiếm được, có thể thấy được hắn tham tiền.

Vì vậy vài ngày sau, sẽ có trò hay chờ hắn phối hợp biểu diễn.

Lam Tử Ngưng cười lên xe, ôm lấy Kha Hựu, nhẹ nhàng xoa mặt cô, ôn nhu hỏi: “Anh tôi đã làm gì em?”.

ngôn tình hài
Kha Hựu biết, đối với Lam Tiêu Tần, lúc này nên giấu bớt sắc bén, tận lực biểu hiện khoan dung và khiêm tốn, như vậy, mới có thể gợi lên cảm giác áy náy hổ thẹn trong nàng.

Vỗ nhẹ lưng Lam Tử Ngưng, sau đó đẩy nàng ra, Kha Hựu cười nhạt: “Không có, tiễn tôi về nhé.”
Lam Tử Ngưng không có bỏ lỡ nét buồn bã nhàn nhạt trên mặt Kha Hựu, kéo tay cô, dùng ngữ điệu thẳng thắn thành khẩn nhất nói: “Hãy cho tôi một cơ hội để bảo vệ em.”
Lam Tử Ngưng cảm thấy thấy lòng bàn tay ướt hết rồi.

“Mặc kệ là ai, tôi cũng sẽ không cho phép hắn tổn thương em.”
Lúc này mà còn nhăn nhăn nhó nhó thì có vẻ là làm dáng, Kha Hựu cười khổ: “Chị mới đi với tôi mấy ngày, thì đã liên tiếp gặp chuyện xui xẻo.

Đêm nay còn quậy đến xém lên đồn công an.

Tần ca hung dữ với tôi, dựa trên lập trường của anh ấy, đó cũng là đương nhiên.” Cuối cùng, vừa cười bổ sung: “Chỉ cần chị tin tôi, vậy là đủ rồi.”
Mắt Lam Tử Ngưng sáng lên, tay cầm tay Kha Hựu cũng chặt hơn, thuyết phục bản thân tạm thời vứt bỏ bất an đối với hành động của Lam Tiêu Tần, nỗ lực làm cho bản thân nở nụ cười rạng rỡ nhất.

Trong nháy mắt đó, Kha Hựu rõ ràng thấy được nụ cười của nàng chất chứa xót xa, trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn chỉ có thể cười, cũng là một nụ cười rạng ngời để dựng nên một bức tường, che giấu bất an dâng tràn trong lòng.

– ——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tui cũng không biết tui đang viết cái gì -.- tui cũng chỉ có thể cười khổ – – tình tiết tiến triển quá chậm.

Nhưng Lam Tử Ngưng thật ra bị KO.

“Đấu với tôi, tôi chưa bao giờ thua đâu.” Sai rồi, một giây sau đó liền bại bởi đại lừa gạt.

– ——
Editor có lời muốn nói: Ngưng không thua ai, Ngưng chỉ thua Tiểu Hựu Hựu~
(*): Mình không biết nên edit cái tên chương sao cho hay nữa, chỉ giải nghĩa từng từ thế này
“Tình 情”: Tình cảm, tình yêu
“Đấu斗”: Đơn vị đo lường
“Phồn 繁”: Sinh sôi, nảy nở
“Khai 开”: Mở ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.