Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 22: Giải Oscar Chết
Buổi tối đó, biệt thự Lam gia đèn đuốc sáng trưng, khách khứa ăn vận trang nhã lục tục vào bàn.
Trên con đường mòn dẫn vào từ đường Lam gia, bầu không khí nặng nề bao trùm khắp ngõ ngách của tòa biệt thự.
Hòn non bộ trong hoa viên được ánh trăng phủ lên một tầng sáng nhạt.
Nước chảy róc rách, hoa trên dây leo tỏa hương ngào nhạc, khác hẳn với không khí náo nhiệt bên kia, ở đây có vẻ khá yên tĩnh thư thái.
Lam Tử Ngưng mặc chiếc váy dài chấm đất màu đỏ tươi, trên tay cầm cái ly đế cao, trầm tĩnh ngồi trong hoa viên, chậm rãi nhấm nháp.
Chất lỏng màu đỏ lắc lư trong ly, ánh trăng cùng ngọn đèn mờ nhạt chiếu qua.
Nước rượu cũng phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh tương ứng, ánh lên đôi mắt nàng một nét mờ áo tựa men say.
Ngẩng đầu nhìn căn phòng khói thuốc lượn lờ, đèn đuốc sáng trưng, đôi ngươi thâm thúy của Lam Tử Ngưng bỗng hiện lên tia nhọn âm ngoan.
Khóe môi nàng trưng ra ý cười lạnh lùng, chất giọng khàn khàn như lưỡi dao sắc bén, mang theo hận ý ngập tràn, khẽ thì thào: “Lam Thừa Thiên, Lam Thừa Trạch, Lam Tiêu Quang.” Dừng một chút, ánh mắt nàng bắn ra lửa giận bập bùng, giọng nói vẫn trong trẻo xen lẫn lạnh lùng: “Kha Hựu…”
Một tên đàn em vội vàng đến bên nàng, tằng hắng một cái.
Lam Tử Ngưng nhấp ngụm rượu, quay đầu nhìn lại, thấy tên đó mặt mày nhát cáy thì hừ nhẹ một tiếng, phất phất tay, dùng giọng điệu bất biến, không hề phập phồng nói: “Phái tất cả mọi người ra, bắt cho được cô ta.”
Vội vã mà đến, cũng vội vã quay đi.
Không ai có thể ở lại trong lòng nàng.
Ánh trăng sáng trong nhu hòa chiếu lên người nàng, giao hòa với bóng đêm, lúc này nàng càng thêm mị hoặc mê người.
Lam Tử Ngưng lẳng lặng buông mí mắt, nhìn cái bóng loang lổ trên mặt cỏ, tự giễu cười cười.
Nhẹ nhàng thở dài, nàng uống cạn ly rượu trong tay.
Nỗi vui sướng khi thành công báo mối thù đã dồn nén từ lâu cùng với sự hân hoan khi gần được đoàn viên đều không thể che lấp sự mất mác trong đáy lòng, nỗi buồn bã cô đơn cứ chiếm lấy nàng.
Bốn phía đều không phải tĩnh lặng như tờ, nhưng nàng vẫn cảm giác được sự hoang vắng tiêu điều.
Trong lòng dậy sóng kết hợp với vài phần men say làm cho cảm thấy mệt mỏi.
Buông tay ra, ly rượu từ tay nàng rơi xuống.
Nàng ngưỡng người tựa lên ghế, nhắm mắt lại, cảm nhận từng cơn gió đêm lành lạnh thổi đến.
Hàng mi dài của nàng rung rung trước gió.
Hơi thở nóng hầm hập chậm rãi phả bên tai nàng, dịu nhẹ cực kỳ.
“Cái từ bắt ấy, tôi không thích.”
Mở choàng mắt, Lam Tử Ngưng quay đầu nhìn lại, rơi vào mắt nàng chính là Kha Hựu khiến tâm nàng loạn như ma kia!
Liếc mắt nhìn lại, liền chạm phải nụ cười tươi rói làm nàng choáng váng đầu óc ấy, ngay cả màu đỏ sẫm trên mặt cũng không thể lấn át ánh sáng chói mắt đó.
Lam Tử Ngưng chống tay đứng bật dậy.
Không biết là do dùng sức quá nhiều hay do cồn gây ra, nàng khá là loạng choạng.
Kha Hựu lanh lẹ ôm lấy eo nàng, nhợt nhạt cười: “Hi.”
Con dao nhỏ tùy thân giắt bên hông bị Kha Hựu đè lại, Lam Tử Ngưng giơ khuỷu tay cố sức thụi ra sau.
Mà Kha Hựu như đã đoán trước được, đưa tay đỡ, còn tóm chặt lấy tay nàng.
Kha Hựu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy sự phẫn nộ và giận dữ trong mắt nàng, Kha Hựu cười hí hí: “Chủ động như vậy, thích không?”
Nói rồi, Kha Hựu ôm tay nàng kéo một cái, Lam Tử Ngưng lảo đảo bị Kha Hựu kéo tới trước người.
Kha Hựu nhanh chóng mổ một cái trên mặt nàng.
Lam Tử Ngưng choáng.
Tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này? Vì sao trước đó lại biến mất? Tại sao cớm lại có thể tóm được lão già kia ở Thâm Loan?
Bên môi Kha Hựu chứa tiếu ý, khóe mắt lại đong đầy tình cảm, ôn nhu lướt quanh trên mặt nàng.
Có một chút vui sướng không nên có xẹt qua đôi mắt nàng, căm giận muốn hất bàn tay nhiệt tình của Kha Hựu ra nhưng lại không được.
Tựa trên cơ thể nóng hổi của cô, cảm nhận được trái tim cô đang đập kịch liệt và hơi thở thì dồn dập bất ổn, Lam Tử Ngưng nâng cằm cười khẽ.
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?”
Kha Hựu cười tủm tỉm nói: “Đa nghi là gen di truyền của Lam gia các người.
Nếu tôi không tới, thì chưa kịp gặp chị, tôi đã đi gặp Diêm vương rồi.”
Đôi mày trên khuôn mặt tuyệt mị của Lam Tử Ngưng hơi nhíu lại.
Lam gia phái nhiều người như thế mà lại không tìm được Kha Hựu.
Nếu như cô thực sự muốn tránh, muốn chạy trốn, đúng là thật không thể tìm thấy cô.
Thế nhưng cô quỷ kế đa đoan, có tin được hay không, không thể kết luận ngay!
Lam Tử Ngưng đột nhiên siết chặt tay, quyết tâm, nhấc chân cố sức đạp ra sau.
Một tiếng la đau vang lên như trong dự đoán.
Kha Hựu ôm chân thụt lùi, ngẩng đầu bĩu môi: “Giày cao gót đúng là vũ khí phòng sói.”
Động tĩnh như vậy đã khiến bảo vệ chú ý.
“Cô ta ở đây!”
“Ngưng tỷ!”
Lam Tử Ngưng lạnh lùng quét về phía bảo vệ mặc đồ đen đứng gần đó, nhất thời, bọn họ đều dừng lại.
Lam Tử Ngưng nhíu mày lại, nương ánh trăng, lúc này nàng quan sát kỹ Kha Hựu từ trên xuống dưới.
Trên mặt trên tay đều bị trầy xát, hình như chân không có bị gì to tát.
Thế nhưng cả người đều dính đầy bụi đất, trông rất lôi thôi.
Kha Hựu xoay người khập khiễng đi tới bụi hoa, thế nhưng cô đi rất chậm, như không hề để ý tới sát khí đột nhiên ập tới nọ.
Ẩn trong đáy mắt mà mọi người không nhìn thấy là một tia quyết tuyệt.
Nhặt lên một cái hộp hình vuông bị cô tùy tiện vứt trên cỏ, lúc xoay người lại, trên môi cô hiện lên một nụ cười xấu xa.
Chống lại cặp mắt tà mị sâu thẳm của Lam Tử Ngưng, giọng cô cất lên đầy vẻ trêu chọc: “Tặng cho chị.”
Lam Tử Ngưng làm vẻ lười nhác mà nhận lấy.
Đó chỉ là một cái hộp nhựa màu đen, còn dính nước bùn nữa, Mở hộp ra, thứ bên trong khiến nàng giật cả mình, nhất thời không nói gì.
“Bà cô à…” Kha Hựu cố ý nhấn mạnh hai chữ “bà cô”, không có hảo ý mà nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng: “Thuốc si rô thôi, đa nghi là bệnh, cần phải chữa!”
Hai mắt híp lại, Lam Tử Ngưng chợt cảm thấy vui cực, chỉ có điều cảm xúc ấy không nên ở bộ lộ lúc này.
Lam Tử Ngưng ôm hai tay, lắc đầu, bỏ Kha Hựu lại, chậm rãi bước về phía từ đường Lam gia.
Nhất thời, bảo vệ bao vây lấy Kha Hựu chật như nêm cối.
Kha Hựu lướt qua bọn họ nhìn về phía Lam Tử Ngưng, hô to: “Ngưng tỷ! Tôi còn có đạo cụ đó!”
Lam Tử Ngưng run lên một cái, dừng bước chân, chỉ thoáng nhíu mày: “Cô là một diễn viên chuyên nghiệp.”
“Không sai, chị kêu bọn họ chờ một chút đi.” Kha Hựu ôn hòa cười nói.
Lam Tử Ngưng gật đầu, tiếp tục đi đến từ đường.
“Chị không đợi tôi?” Kha Hựu nhìn bóng hình xinh đẹp càng lúc càng đi xa kia, nhẹ nhàng cười cười.
Dưới ánh mắt đăm đăm của mọi người, lại một lần nữa đi tới bức tường vương đầy dây leo, đưa tay móc qua, một bó hoa đã xuất hiện trên tay cô.
Khi Lam Tử Ngưng đi vào từ đường, hội nghị Lam Tiêu Tần chủ trì đã sắp kết thúc.
“Lúc này Thừa Trạch đã làm quá đáng quá, phải trừng phạt nghiêm khắc.”
“Nuôi ong tay áo, Minh Huy kia có lẽ là cảnh sát nằm vùng rồi.
Còn có tụi đàn em của Minh Huy nữa, mấy tên đáng nghi cũng xử lý sạch sẽ luôn đi!”
“Kha Hựu kia cũng bắt được rồi.”
“Thà giết lầm, chớ không thể bỏ sót!”
“Đúng thế!”
Lam Tiêu Tần lặng im cả buổi, ngón tay thon dài sạch sẽ gõ nhẹ trên mặt bàn, cuối cùng mới gật gật đầu.
Khi Kha Hựu cầm bó hoa kia xuất hiện ở từ đường, mọi người xôn xao lên.
Ngay cả Lam Tử Ngưng cũng không thể tránh khỏi xẹt qua một tia kinh nghi.
Kha Hựu không để ý tới mấy ánh nhìn đồng loạt phóng tới, mà đi thẳng tới chỗ của Lam Tử Ngưng luôn.
Trên môi cô vẽ lên một nụ cười, giơ tay đưa hoa tới trước mặt này, đứng yên như thế, rất ra dáng nếu chị không nhận thì tôi sẽ không đi.
Nhè nhẹ ngọt ngào nhộn nhạo trong lòng, Lam Tử Ngưng ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, nhếch môi, do dự giây lát, rồi ra vẻ lười nhác híp mắt lại, nhận lấy hoa xong thì tiện tay thì ném tới trên bàn.
“Đang làm cái gì đó?”
“Lôi cô ta đi!”
Kha Hựu móc từ túi quần ra một chiếc lắc bạc, cúi đầu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén váy dài của nàng lên, giữa một rừng tiếng la hô phẫn nộ, đeo chiếc lắc lên chân cho Lam Tử Ngưng.
Làm xong, cô ngẩng đầu lên, cười xán lạn: “Chuyện tôi đã đáp ứng, nói được thì làm được.”
Thứ trang sức đeo trên chân kia còn lưu lại độ ấm trong bàn tay cô, như là một ngọn lửa, châm dốt máu toàn thân đến sôi trào, Trái tim đang đập điên cuồng, Lam Tử Ngưng sững sờ nhìn Kha Hựu bị người kéo qua một bên.
Tầm mắt của cô không hề lảng tránh mà chỉ chăm chú nhìn mình, sắc mặt Lam Tử Ngưng khẽ biến, quay đầu nhìn về phía Lam Tiêu Tần.
Hít vào một hơi, nàng vừa định mở miệng, Lam Tiêu Tần liền cau mày, vỗ mặt bàn: “Mang đi hết đi!”
Kha Hựu thấy Lam Tử Ngưng thờ ơ, không khỏi cười khổ một tiếng, cười bản thân quá tham, cười bản thân quá ngây thơ.
Đẩy Tăng Bằng Vũ đi, Kha Hựu về linh đường.
Cô đứng ở nơi đó, thủ thỉ với Đinh Dũng Nghĩa: “Ba, Tiểu Tuyên báo thù cho ba rồi.”
Lam Thừa Thiên bị cảnh sát bắt, ông ta sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Mà hai anh em Lam Tử Ngưng cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Về phần bản thân Kha Hựu, tất nhiên sẽ bị hoài nghi, cũng có thể kết thúc kiếp nằm vùng mà trở lại đội cảnh sát.
Có điều, Kha Hựu nghĩ, thật vất vả đánh vào sào huyệt Lam gia, nếu cứ thế mà thu tay, như vậy Lam gia nhất định sẽ có cảnh giác.
Sau đó nếu còn muốn trà trộn vào Lam gia tìm chứng cứ phạm tội của bọn họ sẽ càng khó hon so với lên trời nữa.
Báo thù cho Dinh Dũng Nghĩa xong, Ngô Thanh và Đinh Tiểu Nghiên cũng đã được sắp xếp đường lui rồi, không còn gì để lo lắng nữa.
Kha Hựu được ăn cả ngã về không, quyết định chủ động trở lại Lam gia, cho rằng dựa vào một chút tình cảm của Lam Tử Ngưng, có thể qua một hồi.
Nhưng không ngờ, vẫn là thua.
Nhìn theo bóng lưng Kha Hựu rời đi, trong cặp mắt của Lam Tử Ngưng lưu chuyển hàng vạn hàng nghìn suy tư.
Bản năng muốn giữ cô lại, không muốn để cho cô đi, không hề muốn!
Nhưng nàng vẫn hoài nghi.
– —
Tiếng xẻng xúc cát đá sột soạt, tiếng đàn ông thở dốc, hòa với tiếng côn trùng kêu vang trong đêm, và cả tiếng kêu cứu bé xíu của Lam Thừa Trạch…!Khi cả thế giới đều bao trùm một màu đen nhánh, tất cả những tiếng động bên tai đều trở nên rõ mồn một.
Bùn đất lành lạnh hất lên người, Kha Hựu nằm nghiêng, cuộn mình lại.
Chút đau đớn nho nhỏ và xúc cảm ẩm ướt kia báo với cô rằng, cô sắp bị chôn sống.
Sắc mặt cô tái nhợt, mặc dù là dũng sĩ thấy chết không sờn, khi phải chờ đợi cái chết trong một khoảng thời gian dài, cũng sẽ không thể tránh khỏi mà run run rẩy rẩy.
Từng giọt mồ hôi lớn chảy dọc xuống từ trán cô.
Miệng bị băng kéo dán chặt không cách nào há mở, hơi thở của cô cũng dồn dập hơn.
Tiếng giày giẫm lên cát đá vọng tới ngày càng gần, sau đó có tiếng súng vang lên.
Tiếng kêu rên của Lam Thừa Trạch cũng lập tức im bặt.
Kha Hựu khẽ run lên, dây thần kinh căng cứng trong chớp mắt.
Một tiếng trầm đục vang lên, có người nhảy xuống hố đất, đang từ từ tới gần.
Kha Hựu hít sâu vào một hơi, chờ đợi tiếng súng có thể trực tiếp chấm dứt sinh mệnh mình, chí ít, đỡ dằn vặt hơn là chờ đợi cái chết.
Bất ngờ là, người đang tới gần nọ mang mùi hương quen thuộc đến làm cho người ta yên tâm.
Là Lam Tử Ngưng!
Ngay sau đó, trên mặt cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Bàn tay hơi lạnh của nàng đang vuốt ve trên mặt cô.
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng phủi hết cát đất trên mặt Kha Hựu, trong mắt xẹt qua một tia yêu thương, hít thở đều đều, rồi vươn tay đỡ cô ngồi dậy.
Trái tim Kha Hựu đập thình thịch ầm ầm, đó là khát vọng cầu sinh!
Lam Tử Ngưng kéo mảnh vải đen bịt mắt Kha Hựu xống, thở dài lắc đầu.
Giọng nói khàn khàn vang lên: “Em thật sự làm tôi không thể nào nhìn thấu.”
Cặp mắt mị hoặc quyến rũ của Lam Tử Ngưng lóe lên, khóe miệng khẽ cong: “Tôi cứu em một mạng, có phải em nên lấy thân báo đáp không?”
Một câu nói như tiếng sấm vang vọng trong lòng Kha Hựu, như là tìm được đường sống trong chỗ chết vậy! Kha Hựu khẽ nhướn mày, khóe mắt ẩn chứa ý cười, cả ngươi hơi ngã về trước, hất hất cằm.
Lam Tử Ngưng cau mày, cẩn thận lột băng dán miệng Kha Hựu ra.
Kha Hựu nhìn vào ánh mắt cất chứa thương xót của Lam Tử Ngưng, hít một hơi sâu: “Vậy là theo đuổi được rồi?”
Lam Tử Ngưng hờ hững lên tiếng, kéo Kha Hựu vào trong lòng, như là muốn hòa quyện cơ thể cô vào người mình.
Khóe miệng nàng hiện lên một vòng cong hạnh phúc: “Mạng của em đã là của tôi, sau này hãy ngoan ngoãn làm cô gái nhỏ của tôi đi.”
Kha Hựu rụt người ra sau, thấy nụ cười của nàng chợt cứng ngắc, thì bống rướn người lên lần nữa, nhè nhẹ hôn lên cánh môi của nàng..