Đọc truyện Ái Ngục Tiền Truyện – Chương 19: Vô Gian Đạo Thượng
Hương vị mập mờ trong không khí làm người tôi mê loạn, màn hình nhảy lên con số biểu thị đã là 3 giờ sáng.
Kha Hựu muốn ngủ, mà không dám ngủ.
Bởi vì Lam Tử Ngưng bên cạnh, không biết vì sao lại biến thành dáng vẻ lạnh như băng, thậm chí ánh mắt trống rỗng của nàng cất chứa một cảm giác cô độc đầy hoang sơ.
Từng cơn gió biển thổi đến, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, theo từng đợt gió mà lóe lên tàn lửa.
Đầu thuốc cũng đốt gần đến tay, nhưng Lam Tử Ngưng không có động đậy, hai mắt vẫn nhìn điếu thuốc chằm chằm, chờ sự cháy bỏng kia kéo tới.
Tỉnh lại từ trận vui sướng vừa rồi, nàng mới phát hiện, cánh cửa sổ vẫn đóng chặt trong đầu dường như đang bị người tôi phá vỡ từng chút một.
Quả tim đã từng bình tĩnh đến mức chưa từng có một xíu rung động vậy mà đập nhanh hơn theo nhịp đập của Kha Hựu.
Đây là một chuyện tệ đến không thể tệ hơn được nữa.
Nàng cần tỉnh táo, cần đau đớn để nhắc nhở bản thân, đây chỉ là một trò chơi, một trò chơi nói dối.
Kha Hựu nhíu mày lại, lần đầu tiên cảm thấy cô nàng bất cần đời kia tựa như viên ngọc ẩn trong sương mù.
Nhìn thấy không chân thực, lại sờ không tới, phải từ từ cẩn thận đào bới, mới có thể chân chính tiếp cận trái tim cứng rắn như sắt đá ấy.
Giọng nói nhẹ nhàng của Kha Hựu pha lẫn một chút cẩn trọng: “Ngưng tỷ, làm sao vậy?”
Lam Tử Ngưng quay đầu, nhìn về phía đôi mắt trong suốt không tỳ vết kia, tường thành nơi đáy mắt từng bước dựng lên, híp mắt nhẹ nhàng cười: “Em nói xem, bây giờ chúng tôi là gì của nhau?”
Kha Hựu cố ý chớp mắt vài cái, nở nụ cười tỏa nắng: “Hàng dự bị.”
Nụ cười của Kha Hựu như đám lửa giữa màn đêm, như một nguồn sức mạnh đặc biệt chiếu sáng cả một vùng tăm tối.
Ánh lửa chói mắt ấy lại xẹt qua trái tim, nhiệt độ cao cháy bóng tay/ Tay trái Lam Tử Ngưng bỗng co rụt một cái.
Tàn thuốc cháy lụi nơi ngón tay, nàng rụt tay về, ngón cái xoa lên chỗ đốt ngón tay bỏng rát.
Kha Hựu chống tay lên ghế dựa, tìm tới vị trí của Lam Tử Ngưng, chủ động nắm tay nàng kiểm tra thử rồi nhẹ nhàng thổi thổi: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Lam Tử Ngưng nhíu mày thành một đống.
Cô gái làm người tôi không nhìn thấu này, rõ ràng cô cũng mang theo mục đích như những người khác, rõ ràng cô cũng đang đùa giỡn mưu kế, vì sao cứ bất tri bất giác bị cô hấp dẫn?
Trong vô thức, chợt siết chặt bàn tay được cô nắm lại, là bởi vì lưu luyến độ ấm trong lòng bàn tay cô.
Kha Hựu không hiểu rõ cảm xúc của Lam Tử Ngưng, cho rằng nàng bất mãn với kiểu quan hệ như gần như xa, cố ý ngả ngớn cười nói: “Tôi không thích bị động cho lắm.”
Lý trí của Lam Tử Ngưng dần dần trở về, nghiêng đầu qua một bên, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Khóe môi nàng nhấc lên một nụ cười châm chọc.
Quay đầu lại, giọng điệu của nàng đã thong thả hơn, khẽ nhếch môi: “Vậy tôi…” Nàng đột nhiên sáp tới, đầu tựa lên trán Kha Hựu, tới gần bên môi cô, nhỏ nhẹ nói: “Chờ em chủ động.”
Trái tim Kha Hựu chợt run lên.
Không thể phủ nhận vẻ đẹp của nàng được.
Loài anh túc mê người nhất trong bóng đêm, mang theo sức hấp dẫn trí mạng.
Nghĩ vậy, Kha Hựu cả kinh trong lòng, hơi nhíu mày lại: “Được, chị cứ chậm rãi chờ.”
Hành động ngày mai, tất nhiên Kha Hựu sẽ dính dáng trong đó.
Nếu như cô cũng biết mất theo đó, không xuất hiện trước mặt nữa, thì trái tìm mính sẽ không thất thủ nữa, đúng không.
Lam Tử Ngưng lấy lại bình tĩnh, cất giấu những cảm xúc không đáng có, vẩy nhẹ khóe môi của Kha Hựu: “Đừng xài mấy quỷ kế nho nhỏ của em nữa, tôi phát điên lên thì sẽ trực tiếp đè em luôn đó.”
Kha Hựu bày nụ cười xấu xa: “Ngưng tỷ, rất có cảm giác thất bại, phải không?”
Lam Tử Ngưng từ chối cho ý kiến, chỉnh thấp nhiệt độ điều hòa, như là cần dòng khí lạnh giá để dập tắt ngọn lửa không thể khống chế trong lòng.
“Tôi nghĩ trò chơi này còn nhiều thú vị lắm.”
Kha Hựu chỉ liếc nhìn thoáng qua Lam Tử Ngưng, đưa tay tắt điều hòa, lơ đểnh nói: “Lòng bàn tay chị lạnh lắm, thả gió tự nhiên là được rồi.”
Hành động nhỏ bé mà đầy tỉ mỉ của cô lại làm đến đương nhiên như vậy, nơi mềm mại nhất đáy lòng lần nữa bị cảm động sâu sắc.
Lam Tử Ngưng cau mày, quan sát cô kỹ càng: “Em thật sự chưa từng quen bạn gái?”
Dần dần thấy mỏi mệt, Kha Hựu ngáp một cái, xoa xoa cặp mắt đầy nước, giả vờ trêu chọc hỏi lại: “Chị muốn khen tôi tri kỷ hở?”
Lam Tử Ngưng cười không nói, điều chỉnh ghế ngồi lại: “Ngủ đi, ngày mai tôi cho bọn họ lái xe tới đón.”
Hai người chậm rãi nằm xuống, tuy là đêm hè, gió biển thổi đến vẫn khá lạnh.
Kha Hựu chống người bên cạnh Lam Tử Ngưng, dưới ánh mắt chăm chú của nàng, vươn người qua, kéo cửa kính gần sát Lam Tử Ngưng lên, chỉ để cửa bên mình mở.
“Ngủ ngon.”
Lam Tử Ngưng tinh tế quan sát Kha Hựu, khóe miệng chợt cong một đường nhỏ, che đậy xao động trong lòng, nhắm mắt lại.
– —
Trời dần sáng, hàng mi khẽ động, Lam Tử Ngưng mở mắt ra, liếc mắt liền thấy gương mặt nọ đang ngủ say, thế là vẫn nhìn cô mà không nhúc nhích.
Kha Hựu dựa lưng vào ghế, ngủ rất say.
Đôi mày của cô hơi nhăn lại, trên trán cũng đổ lấm tấm mồ hôi.
Lam Tử Ngưng nghiêng người, chậm rãi vươn tay muốn lau sạch cho cô, nhưng ngay lúc ấy Kha Hựu như phản xạ có điều kiện mà giơ tay ra bắt lấy cổ tay của Lam Tử Ngưng.
Cô giật mình mở mắt, thấy Lam Tử Ngưng bị mình làm sợ hết hồn, khẽ cười một tiếng, thả tay ra.
“Chào buổi sáng.”
Lam Tử Ngưng giơ tay xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày của Kha Hựu, nhẹ nhàng vuốt ve: “Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Ngón tay chạm vào mình kia mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve.
Tay nàng mang đến cảm giác mát lành lạnh, Kha Hựu cười nói: “Không có gì, lúc nào cũng phải cảnh giác, không thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.”
Kha Hựu phát hiện Lam Tử Ngưng không chớp mắt, thật lâu không chịu dời mắt mắt, chăm chú nhìn kỹ mình, không biết vì sao lại có chút thấp thỏm, không vết tích né tránh tay nàng: “Chị nhìn gì thế?”
Lam Tử Ngưng lui tay về, cố ý nói chậm: “Nhìn em.”
Vừa vặn lúc mặt trời mọc, ánh nắng mặt trời đều đều chiếu xuống.
Bầu trời mang một màu lam không nhiễm bụi trần.
Xoa xoa khuôn mặt Lam Tử Ngưng được ánh mặt trời chiếu tới.
Tia nắng như phủ thêm một tầng viền vàng trên sườn mặt hoàn mỹ của nàng.
Kha Hựu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Mặt trời mọc.”
Dưới ánh sáng mặt trời, nụ cười của cô dường như càng thêm chói mắt.
Lam Tử Ngưng xoa xao mái tóc bung xỏa, miễn cưỡng hít một hơi: “Mặt trời mọc…!Thật đẹp.”
Hai người hai tâm tư khác nhau, nhưng cùng là ôm lấy ấm áp đi an ủi vết thương trong lòng.
Mặt trời mọc rồi.
Hôm nay, là ngày để Lam Thừa Thiên trả giá.
Ba, con sẽ mang tin tức tốt đến gặp ba.
Sự im lặng ngắn ngủi bao trùm lấy ấm áp ban đầu, Kha Hựu gượng gạo nhếch môi: “Đẹp là bởi vì, nó mang cho người ta hi vọng.”
Lam Tử Ngưng bật cười, gật đầu.
Sau xe đậu hai chiếc xe khác, bọn họ đã ở đó canh cả đêm.
Lam Tử Ngưng cọ cọ tay Kha Hựu, đôi mắt nhập nhèm chỉ chỉ bên ngoài xe: “Bọn họ tới rồi, em về chuẩn bị một chút đi.”
Kha Hựu nhìn theo hướng tay nàng, khuôn mặt chợt đỏ ửng.
Chờ ở bên ngoài xe, là Phiếu mập với vẻ mặt đầy tò mò.
Ho nhẹ một tiếng, Kha Hựu mở cửa xe, xuống xe trước, quay đầu nói lời tạm biệt với Lam Tử Ngưng: “Tôi đi trước.”
Giọng cô có chút uể oải khàn khàn nhưng vẫn mê người, Lam Tử Ngưng điều chỉnh vị trí, tựa đầu vào ghế sau.
Thế nhưng cửa xe đóng ập lại vang tiếng trầm đục làm Lam Tử Ngưng tỉnh táo hơn.
Chết tiệt, đang làm cái gì vậy chứ.
Kha Hựu bây giờ, có thể toàn thân trở ra sao? Lam Tử Ngưng bỗng nhiên ngồi dậy, cũng theo xuống xe, gọi Kha Hựu đang muốn lên xe lại: “Chờ đã.”
Kha Hựu nghi hoặc quay đầu nhìn Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng vô ý thức siết chặt lòng bàn tay, mấp máy môi, do dự, cũng nuốt lời muốn nói xuống hết, chỉ tới gần cô, thần sắc phức tạp nói: “Vạn sự cẩn thận.”
Nhìn thấy đôi mắt đó nhìn mình còn mang theo nhu tình, Kha Hựu đáp lại Lam Tử Ngưng bằng ánh mắt khẳng định, đầy thành kính và kiên định, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Tôi chờ em.” Lam Tử Ngưng nhìn lại hai mắt của Kha Hựu, sững tại chỗ, dõi theo bóng lưng Kha Hựu lên xe cùng Phiếu mập, nhìn bọn họ từ từ khuất xa.
Nỗi bất sục sôi trong máu, nuốt khan một cái, nàng quay trở lại xe, lấy điện thoại ra, gọi đi một cuộc.
“A Phong, anh mang vài người, ở nhà xưởng chờ đón người.”
“Đón ai?”
Lam Tử Ngưng nhìn về phía một căn nhà lợp tôn trông đã bị hư hỏng ở đằng xa.
“Kha Hựu, là người bữa giờ hay ở bên tôi.” Trong lòng thấp thỏm không thể che lấp, loại cảm giác thực sự khiến người ta bực cả mình.
Lam Tử Ngưng lại bổ sung một câu: “Đừng để Lam Thừa Thiên phát hiện.”
“Đã hiểu.”
Lên xe, Lam Tử Ngưng trở về biệt thự, rửa mặt xong xuôi rồi đi xuống lầu, Lam Tiêu Tần và Lam Thừa Thiên đang chuẩn bị ăn sáng.
Liếc nhìn và cười với Lam Tiêu Tần, có tia sáng lóe lên trong mắt anh ta, như là đang truyền lại sự hưng phấn kiềm chế đã lâu.
Chậm rãi đi tới bên cạnh Lam Thừa Thiên, nhận lấy muỗng lớn từ tay nữ hầu, múc một chén cháo rồi cung kính đưa tới trước mặt Lam Thừa Thiên.
“Chào buổi sáng chú Ba, anh cả.”
“Ừ.” Lam Thừa Thiên nắm tay xoa huyệt Thái dương, gật đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Ai, chú Ba già rồi.”
Lam Tiêu Tần cũng nhận lấy cháo Lam Tử Ngưng đưa tới, híp mắt gật đầu, quay đầu nói với Lam Thừa Thiên: “Chú Ba nào có già, Lam gia còn dựa vào chú chủ trì đại cục đấy ạ.”
Trên mặt Lam Thừa Thiên hiện ý cười, không nói gì.
Lam Tử Ngưng bỗng thấy căng thẳng, đến thời điểm này rồi, lão cáo già còn muốn giỡn trò gì nữa đây?
Kế hoạch mượn đao giết người tại hôm nay đã vạch ra từ lâu, không thể thất bại trong gang tấc được.
Mâu thuẫn giữa Lam Thừa Thiên và Lam Thừa Trạch sau màn kịch của Lam Tiêu Quang đã triệt để trở nên gay gắt.
Tuy Lam Thừa Trạch mặt ngoài làm như gió êm sóng lặng, nhưng cũng ngầm nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ cần là nhập hàng số lượng không nhỏ, đều sẽ do người của Phi Hồ đường nhận, sau đó lại bốc xếp và vận chuyển đến nhà xưởng của Lam Thừa Thiên.
Lam Thừa Thiên sẽ đích thân đi kiểm hàng.
Thế là Lam Tiêu Tần tương kế tựu kế, thổng qua thủ hạ tiến vào Phi Báo đường hiến kế với Lam Thừa Trạch, liên hợp với nội gián mà Lam gia sắp xếp vào cục cảnh sát là Trịnh Minh, làm cho đợt giao dịch lần này của Lam Thừa Thiên bị lật thuyền!
Trịnh Minh vẫn luôn bị Lam Thừa Thiên khống chế, sớm có dị tâm.
Thừa dịp lúc này, nếu như có thể khiến Lam Thừa Thiên xuống đài, hắn không những được thăng quan phát tài, còn có thể thoát khỏi sự khống chế của Lam Thừa Thiên.
Vì vậy Trịnh Minh và Lam Thừa Trạch ăn rơ với nhau.
Lam Thừa Trạch giải quyết Lam Thừa Thiên, sau đó, chỉ cần công bố bản ghi âm Lam Thừa Trạch gài bẫy Lam Thừa Thiên tại hội nghị gia tộc, Lam Thừa Trạch tự nhiên cũng trốn không thoát.
Một màn báo thù hoàn mỹ như thế, chỉ còn chờ từng bước diễn ra thôi.
Bàn tay thô dày của Lam Thừa Thiên gõ gõ bàn, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Lam Tử Ngưng, trong mắt lão ta đầy sự thâm thúy.
“Tử Ngưng, sự kiện kia của Tiêu Quang, Thừa Trạch đã ghim con trong bụng rồi đó.
Thường ngày ra ngoài nhớ cẩn thận một chút.”
Lam Tử Ngưng chợt thấy bất an, xóa sạch những cảm xúc nọ, gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn chú Ba quan tâm, con biết rồi.”
Lam Thừa Thiên gật đầu, cười nói với Lam Tiêu Tần: “Có lẽ, đã đến lúc chú nên buông tay.” Cặp mắt ông ta sắc bén như chứa gươm đao, vỗ nhẹ nhẹ tay Lam Tiêu Tần: “Chú Ba nghiêm khắc với tụi bây, là không muốn thẹn với anh cả.
Bây giờ, mấy đứa cũng lớn, giao quyền lại cho con, chú cũng có thể yên tâm.”
“Chú Ba.” Lam Tiêu Tần cùng Lam Tử Ngưng nhìn nhau, rồi đồng thời nhìn về phía Lam Thừa Thiên.
Lam Thừa Thiên lui ghế ra, đứng dậy rời đi.
Giọng của lão ta để lộ sự uy nghiêm không cho phép chối từ: “Lúc này đây, hai anh em, hãy cùng kiểm hàng đi.”
Mấy ngón tay Lam Tiêu Tần trở nên trắng, hai tròng mắt sắc bén nhìn bóng lưng dần đi xa kia, âm thầm đập bàn.
Giọng điệu lạnh lùng kia tuyên cáo kết thúc, dường như bị cuốn vào vạn trượng vực sâu.
Nỗi đau xót không thể xóa nhòa dường như một lần nữa nữa hiện lên trước mắt, Lam Tử Ngưng vốn đã buông tâm lúc này như bị người nắm chặt, sắc mặt trắng bệch: “Anh.”
Lam Tiêu Tần nhắm hai mắt, khẽ lắc đầu.
Hít sâu một hơi, anh mở choàng mắt ra: “Ông ta chỉ đang suy đoán thôi, không cần tự loạn trận tuyến.
Hàng đã tới bến tàu rồi.”
Lam Tử Ngưng dằn xuống nỗi bất an, cố gắng phân tích tiến triển tình hình.
Số lượng hàng không ít, Lam Thừa Thiên không thể nào đã biết rõ bẫy rập mà còn dâng mình lên!
Nhưng vào lúc này, di động của Lam Tử Ngưng rung lên, là tin nhắn A Phong gửi tới.
“Bến tàu có hai chiếc xe tải giống nhau như đúc.”
Như vậy hàng vận chuyển đến nhà xưởng sẽ là giả!
Lam Thừa Thiên nhất định đã nắm giữ chứng cứ Lam Thừa Trạch gài lão ta rồi!
Thế nhưng đối với mình và Lam Tiêu Tần lại không có chứng cứ, nên lão chỉ thử mà thôi.
Hai mắt Lam Tử Ngưng lần nữa dấy lên ánh sáng hi vọng, ngẩng đầu mỉm cười với Lam Tiêu Tần.
“Ai chết trước, đều như thế.”
– ——
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hai nhóm cảnh sát, Kha Hựu sắp gặp tai ương.
Bất đắc dĩ độc sào cô gặp cũng thích chơi Vô gian đạo, ngươi đạo ta đạo mọi người đạo.
– ——
Editor có lời muốn nói: thật tình là mình không hiểu nghĩa của “Vô gian đạo” trong chương này cho lắm, dù biết đây là tên 1 bộ phim nổi tiếng~~
PS: cầu like cầu nhắn lại~~.