Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 56
Khi quay lại phòng phẫu thuật, Nguyễn Ngải Lị đang nói chuyện với ba mẹ. Sau khi cúp điện thoại, chị đi tìm y tá hỏi thăm.
Lúc quay về, bước chân của chị nặng nề hơn.
“Tiểu Cố, em ăn chút gì đi.” Nguyễn Ngải Lị không có tinh thần, nhưng lại kêu cô đi ăn cơm, “Phẫu thuật còn lâu lắm.”
Lúc này Cố Sương Chi mới nhớ trong nhà còn bày một bàn đồ ăn đang chờ anh về liên hoan.
Đồ ăn anh tốn công làm ra bây giờ có lẽ đã nguội lạnh cả rồi.
Hai người đều không có khẩu vị, ngồi nhìn nhau trong căng tin bệnh viện.
Nguyễn Ngải Lị nhìn đồ ăn trong chén, bỏ đũa xuống. Cố Sương Chi ngồi đối diện không hề nhúc nhích, cứ cúi đầu từ nãy đến giờ.
“Em ăn chút gì đi.” Nguyễn Ngải Lị ra hiệu cho cô, “Đến tối còn phải chờ kết quả nữa, em ăn cho có sức.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, gấp một miếng rau.
“Tiểu Cố.”
“Dạ?”
“Chuyện của Tiểu Ngôn… Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.” Nguyễn Ngải Lị nén nước mắt, cố gắng để giọng mình thật bình tĩnh.
Vẻ mặt Cố Sương Chi không thay đổi, “Em tin anh ấy sẽ không sao.”
“Nhưng nếu có thì sao?” Câu hỏi này đã kéo cô về những ngày mình bị mù.
Cô nói với Nguyễn Thanh Ngôn, anh luôn nói tin em sẽ khỏe, nhưng nếu không khỏe thì sao?
Cô còn nói, người cô cần, chính là một người đã chuẩn bị tinh thần cô là người mù cả đời.
Bây giờ nhớ lại, hóa ra câu nói này lại tàn nhẫn đến thế.
**
Thấy Cố Sương Chi không trả lời, Nguyễn Ngải Lị nói tiếp, “Chị cùng nó lớn lên, không muốn nó xảy ra chuyện. Nhưng…”
Chị thở dài, nghẹn ngào nói, “Bác sĩ nói nó bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều. Lúc đưa đến nó đã hấp hối, có thể không kéo dài phẫu thuật được. Dù có cứu sống thì có lẽ vẫn để lại di chứng.”
Cố Sương Chi không nói gì, cô cắn môi, ánh mắt lấp lánh ánh nước.
“Em trai chị rất quan tâm đến em, nó vì em mà làm rất nhiều chuyện.” Nguyễn Ngải Lị chăm chú nhìn cô gái đau khổ nhưng cố gắng chống đỡ, “Vì thế chị hy vọng, dù có chuyện gì xảy ra thì em cũng phải kiên cường vì nó.”
Cố Sương Chi cứ như người mất hồn, yếu ớt đáp lại, “Vâng… em hiểu.”
“Đây là ví tiền của nó, em xem đi.” Nguyễn Ngải Lị lấy ra một cái ví da đưa cho cô.
Cái ví da màu đen này Cố Sương Chi vô cùng quen thuộc, đúng là ví của Nguyễn Thanh Ngôn, nhưng mà… sao Nguyễn Ngải Lị lại muốn đưa nó cho cô?
Cố Sương Chi mở ví ra, nhìn thấy tấm ảnh của mình đầu tiên, ảnh này do anh chụp cho cô hôm lễ tình nhân, anh vẫn luôn giữ nó.
Cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Ngải Lị, chị lại ra hiệu cho cô tiếp tục.
Bên trong có một ngăn để tiền mặt, một ngăn để giấy tờ, trong đó có kẹp một tấm thẻ, khác hẳn với những tấm thẻ khác.
Lúc rút tấm thẻ đó ra, tay cô run lên.
Bên trên có hàng chữ to — Thẻ hiến tặng giác mạc.
Mặt sau có chữ ký của anh, còn có cách thức liên lạc và thông tin cá nhân.
Chữ của anh rất đẹp, nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, giống như con người của anh.
Di thể, hai chữ này đáng sợ biết bao nhiêu, anh giấu cô làm những chuyện này từ khi nào?
“Chuyện này nó có nói với chị.” Nguyễn Ngải Lị nói, “Có lẽ là lúc em phẫu thuật thành công. Nó muốn thay em báo đáp xã hội, cũng là tích đức cho em. Từ đầu chị không để ý lắm, cứ nghĩ dù gì thì đây cũng là chuyện còn xa, nó muốn hiến tặng thì cứ kệ nó. Không ngờ, mới có mấy tháng đã xảy ra chuyện thế này…”
Từng giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay Cố Sương Chi.
“Tiểu Cố à, em trai chị là một người hờ hững với sinh lão bệnh tử.” Nguyễn Ngải Lị nức nở nắm lấy tay cô, “Vì thế, dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn phải sống tốt, có biết không? Em coi như là vì nó đi.”
Rốt cuộc Cố Sương Chi đã sụp đổ, cô nằm trên bàn ăn gào khóc.
Tựa như chuyện này anh chưa từng nói cho cô biết, quá nhiều manh mối đã bị thời gian mai một. Cô cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian có thể dùng để yêu anh, lại bỏ qua biết bao cơ hội bày tỏ lòng mình với anh. Cô ân hận, vì sao cô lại không thẳng thắn với tình cảm của mình sớm hơn một chút.
Bây giờ thì sao… có còn kịp không?
**
Nguyễn Ngải Lị là chị, mặc dù tâm trạng không tốt nhưng biết rõ trách nhiệm của mình nặng nề. Ngoài mấy chuyện rối rắm trong bệnh viện cần giải quyết, phải an ủi bạn gái của em trai, sau đó phải gọi điện thoại sắp xếp người đi đón ba mẹ mình.
Chạng vạng tối, ba mẹ Cố cũng đã đến, nhưng bác sĩ bảo người ở lại quá nhiều, sợ ảnh hưởng đến bệnh nhân khác nên hai người họ quay về.
Cố Sương Chi không muốn rời đi, ngồi im trên băng ghế lạnh lẽo của bệnh viện nhìn chăm chằm cửa phòng phẫu thuật, ngồi một lèo hơn cả tiếng đồng hồ.
Hứa Trí Thịnh sau khi đưa những người khác về nhà đã vội vàng trở lại.
“Em không yên lòng.” Lúc anh quay lại có nói với Nguyễn Ngải Lị, “Có về nhà cũng không ngủ được, chi bằng đến đây chờ kết quả.”
Một lát sau, ba mẹ Nguyễn cũng đến.
Cố Sương Chi không bao giờ nghĩ đến, mình sẽ gặp mặt ba mẹ Nguyễn trong tình huống thế này.
Cô thật sự không biết phải nói gì, sau khi chào hỏi xong thì yên lặng ngồi một bên.
Hứa Trí Thịnh xuống lầu mua đồ ăn cho hai người lớn, lúc trở về, anh đưa cho Cố Sương Chi một chai nước khoáng.
Cô khóc một trận thật lâu, bây giờ đúng là miệng đắng lưỡi khô.
Vừa mở nắp ra, cửa phòng phẫu thuật đã được mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng từ trong bước ra.
Mọi người vội vàng đứng dậy đi đến cạnh bác sĩ.
“Có hai bết thương ở ngực và sau lưng.” Bác sĩ tháo khẩu trang ra, giải thích với mọi người, “Vết thương nghiêm trọng là ở ngực, trái tim bị ngoại thương nên dẫn đến hội chứng chèn ép tim cấp. Chúng tôi phải giành giật từng giây để cứu sống cậu ấy, chỉ cần đưa đến chậm chút thôi, tình huống sẽ rất xấu.”
Hứa Trí Thịnh vội vã hỏi bác sĩ, “Bác sĩ, ý của ông là cậu ấy đã được cứu rồi có đúng không?”
“Ca phẫu thuật rất thành công, về chuyện có di chứng sau khi hồi phục hay không thì còn phải dựa vào quan sát để phân tích thêm.”
“Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!” Mẹ Nguyễn rưng rưng nước mắt, ba Nguyễn kích động đi tới nắm lấy tay bác sĩ.
Nguyễn Ngải Lị lại hỏi tiếp, “Cậu ấy khi nào thì tỉnh vậy bác sĩ?”
“Hết thuốc mê thì sẽ tỉnh, thời gian cụ thể thì tùy thuộc vào từng người.” Bác sĩ dặn dò vài điều chú ý sau khi phẫu thuật, cuối cùng nói, “Mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi, bệnh nhân tạm thời sẽ nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Mọi người cám ơn bác sĩ, sau đó đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Ngải Lị quay đầu nhìn vào mắt Cố Sương Chi, nước mắt vờn quanh hốc mắt, hai tay cô che miệng, rốt cục nước mắt cũng tràn mi.
“Không sao cả rồi, Tiểu Cố.” Lòng Nguyễn Ngải Lị mềm nhũn, đi tới ôm cô, “Đừng khóc, không sao cả rồi.”
Cố Sương Chi không nói nên lời, chui vào lòng Nguyễn Ngải Lị, chỉ muốn khóc một trận thật đã đời, dù có làm mắt mù lại cũng không sao cả.
Chỉ cần anh còn sống thì mấy thứ khác không quan trọng.
**
“Đúng rồi, phẫu thuật đã thành công, em muốn ở lại chăm sóc anh ấy.”Cố Sương Chi đứng trên hành lang gọi điện thoại báo cho gia đình, “Vâng, em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Cúp điện thoại, quay lại thì nhìn thấy mẹ Nguyễn, cô lễ phép gật đầu chào.
“Tiểu Cố à, mệt không con?” Khóe mắt mẹ Nguyễn cong lên, rất có hảo cảm với cô gái xinh đẹp lại hướng nội này.
Cố Sương Chi vẫn chưa nghĩ ra làm sao để gặp phụ huynh, cứ tưởng sẽ ở bên cạnh làm bạn, chăm sóc cho anh, kế hoạch vô cùng viên mãn.
Nhưng không ngờ… lúc này lại bỗng xuất hiện tình huống khác.
“Con không mệt thưa dì.”
“Tiểu Hứa nói với chúng ta cả rồi, chuyện hôm nay đều nhờ con phát hiện kịp thời.” Mẹ nguyễn đi đến nắm chặt lấy tay cô.
Vừa nhắc đến chuyện này, Cố Sương Chi không nhịn được lại sợ hãi, hình ảnh ngập tràn máu tươi vẫn cứ xuất hiện trong đầu cô, không thể xua tan đi được. Có một khoảnh khắc, cô tình nguyện mắt mình bị mù.
Cùng lúc đó, đáy lòng lặng yên nảy sinh một loại ý nghĩ vô cùng khiếp sợ — Nếu bọn họ đi xuống lầu muộn mười mấy phút thôi, hoặc nếu không nhờ cái mũi thính của Lông Xám mở cửa hông cầu thang ra kịp thời… Có phải từ đây sẽ không còn anh trên đời này nữa không?
“Dì à, dì và chú… vất vả rồi.” Lòng cô trăm mối như tơ vò, không tìm được từ thích hợp, an ủi vụng về nhưng lại chất phác, “Con… con sẽ không để chuyện thế này xảy ra lần nữa…”
“Cô gái ngoan, con cũng không thể nào dự đoán được chuyện này. Nghe Ngải Lị nói, chiều này cảnh sát có tới, nói rằng sẽ cố gắng tìm ra hung thủ. Ầy… chúng ta biết Tiểu Ngôn bình thường tự do đã quen, có lẽ trong lúc vô tình đã đắc tội một số người mà nó không biết. Sau này phải nhờ con ở bên cạnh trông chừng nó, nó rất nghe lời con. Có con, dì và ba nó cũng an tâm hơn. Không gạt con, lúc nãy ngồi trên máy bay dì đã khóc cả đường đi, nghĩ nếu như thằng nhóc này không còn nữa, người làm mẹ như dì là người có trách niệm lớn nhất. Dì và ba nó bình thường bận bịu công việc của mình, không có thời gian quan tâm đến nói, không biết xung quanh nó lại có những người đáng sợ như thế… Nghĩ lại mà thấy sợ…”
Mẹ Nguyễn là người hiểu lý lẽ, ngược lại an ủi cô, “Hôm nay có phải con bị dọa sợ rồi không cô gái? Chờ sau khi Tiểu Ngôn xuất viện, thường xuyên đến nhà dì chơi nhé.”
“Dạ được ạ.” Cố Sương Chi ngoan ngoãn gật đầu, đi theo mẹ Nguyễn đến phòng chăm sóc đặc biệt thăm Nguyễn Thanh Ngôn.
**
Trên giường bệnh, Nguyễn Thanh Ngôn mặc đồ bệnh nhân sọc trắng xanh yên lặng nằm ngủ trên giường.
Cố Sương Chi đặt tay lên cửa kính, muốn nắm lấy tay anh, mong anh sống thật tốt.
Cho đến bây giờ đều là anh truyền năng lượng và ánh sáng cho cô, lần này, cô cũng muốn trở thành nguồn sức mạnh và dũng cảm của anh.
Cô không muốn về nhà nên ngồi xổm bên hành lang ngủ một lát, mơ về khoảng thời gian bọn họ cũng đi du lịch.
Nguyễn Thanh Ngôn nghiêng người về sau, cánh tay nhẹ nhàng vung về phía trước, hòn đá nhỏ nhảy nhót trên mặt nước.
Càng nhảy càng xa, sau đó không còn thấy nữa…
Anh chợt mỉm cười, dịu dàng nhìn cô, hỏi cô tại sao lại khóc.
Khi đó anh mặc quần áo màu trắng đơn giản, cơn gió đầu hạ khẽ cuốn góc áo anh lên.
Hình ảnh vốn dĩ mơ hồ mông lung, nhưng trong giấc mộng của cô lại hiện lên rõ ràng như thế.