Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 54


Đọc truyện Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh – Chương 54

Tần Băng Nhi vừa ra khỏi thang máy thì ngu người.

Trước cửa nhà có một chú chó to trông rất hung dữ cứ nhìn cô chằm chằm.

“Chúng ta có phải… có hiểu lầm gì không?” Cô lùi về phía sau vài bước, như muốn trao đổi vài câu với chú chó, “Tao tao tao… hình như tao đi nhầm nhà, mày đừng kích động nhé.”

Chú chó nghiêng đầu nhìn cô một lát, sau đứng đứng lên đi về phía cô.

“Đừng đừng đừng mà!” Tần Băng Nhi lấy túi che trước mặt, giả vờ như không nhìn thấy nó, run rẩy lùi về phía sau.

Cửa thang máy mở ra lần nửa, người bên trong bước ra bị cô giẫm một cái.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Tần Băng Nhi sợ đến suýt khóc, quay đầu xin lỗi người phía sau thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người ấy.

Nụ cười chàng trai nở nụ cười hơi ngại ngùng, lịch sự gật đầu tỏ ý không sao.

Có lẽ thấy Tần Băng Nhi đang căng thẳng, cậu bước tới xoa đầu chú chó, rồi ngẩng lên nhìn cô, “Đừng sợ, nó không cắn cô đâu.”

Tần Băng Nhi kinh ngạc gật đầu, nhìn cậu dẫn chó vào trong nhà.

**

“A, công chúa nhỏ của chúng ta đến rồi hả?” Hứa Trí Thịnh trêu chọc.

Vẻ mặt Tần Băng Nhi khi bước vào cửa có hơi kỳ lạ, cô nhóc thò đầu nhìn khắp phòng.

“Nhìn gì đấy?” Nguyễn Thanh Ngôn nhìn theo ánh mắt của cô, không phát hiện ra được gì.

Tần Băng Nhi thôi không nhìn nữa, đang định mở miệng thì nhìn thấy cô gái ngồi cạnh Nguyễn Thanh Ngôn, trong phút chốc đôi mắt sáng bừng lên, “Anh Nguyễn, chị này là… bạn gái anh hả?”

“Ừ.” Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu, giới thiệu hai người với nhau.


“Ây ây, Không được rồi! Đúng là không thể xem thường anh được, nhìn anh vậy mà tìm được bạn gái xinh đẹp thế này!” Tần Băng Nhi như nhìn thấy quỷ, đi tới nắm lấy tay Cố Sương Chi.

Hứa Trí Thịnh biết tỏng trong đầu cô có vài câu mắng chửi không thốt nên lời, hả hê nhỏ giọng nhắc một câu. “Lúc Tiểu Cố biết anh Nguyễn của cưng, cô ấy bị mù.”

Quả nhiên, cô gái chuyên cà khịa bỗng nhiên hiểu ra, “Hèn gì… quá hợp lý!”

“…” Nguyễn Thanh Ngôn tối sầm mặt, hừ lạnh một tiếng.

“Anh Nguyễn, anh Nguyễn ~” Tần Băng Nhi thần thần bí bí ngoắc anh lại, tuy không vui nhưng anh vẫn cúi người xuống, nghe thấy cô gái nhỏ hạ giọng hỏi anh, “Anh đẹp trai chơi với chó ở ngoài ban công là bạn anh hả?”

Nguyễn Thanh Ngôn ngẩng đầu, nhìn người ngoài ban công rồi gật đầu, “Ừ, là trợ lý của anh.”

“Thế… anh ấy có bạn gái chưa?” Cô gái này không hề dè dặt mà hỏi thẳng.

Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười, dang hai tay, vờ như không quan tâm, “Anh không biết.”

Cả phòng làm việc ai mà không biết Tiểu Lâm độc thân, Nguyễn Thanh Ngôn cố tình nói thế để cô nhóc sốt ruột, ai bảo cô không biết lựa lời nói xấu anh.

Cố Sương Chi ngồi nghe hai người nói chuyện thì tốt bụng giải thích, “Cậu ấy tên là Lâm Kiêu, chưa có bạn gái.”

“Thật ạ? Cám ơn chị dâu ~” Tần Băng Nhi vui vẻ nhào đến ôm cô, nhưng lại bị Nguyễn Thanh Ngôn đưa tay cản lại.

Tần Băng Nhi thấy thế, cau mày phàn nàn, “Đồ keo kiệt! Để mình anh ôm chắc?”

“Ừ.” Thế mà anh lại mặt dày thừa nhận.

**

Sau khi Nguyễn Thanh Ngôn về Thượng Hải nghỉ ngơi vài hôm anh mới mời bạn bè đến nhà ăn cơm.


Mấy ngày qua mọi người đã giúp anh không ít, nhất là Hứa Trí Thịnh, Lông Xám cứ ở lì nhà anh ấy không chịu đi, Nguyễn Thanh Ngôn tốn không ít sức mới bứng được thằng nhóc vô tình vô nghĩa này về nhà.

“Tôi tính sao cũng thấy cậu chỉ mời cơm thì không đủ.” Hứa Trí Thịnh bàn bạc, “Có phải nên ăn mừng mắt của Tiểu Cố đã khỏe rồi không?”

Nguyễn Thanh Ngôn cảm thấy rất có lý, Hứa Trí Thịnh lại nói, “Còn nữa, chuyện của Phương Đào đã giải quyết xong, cũng đáng ăn mừng chứ nhỉ?”

“Cái này thì có gì hay để ăn mừng…” Anh nhíu mày, không hiểu mạch não của Hứa Trí Thịnh.

Hứa Trí Thịnh lườm anh, “Bảo sao cậu lại bình tĩnh thế, rõ ràng là có đủ chứng cứ chứng minh Phương Đào nói dối, sao không chịu lấy ra từ sớm?”

Nguyễn Thanh Ngôn không giải thích gì, chỉ hỏi ngược lại một cậu, “Lúc cậu chơi bài là cậu ném bom ngay từ đầu hả?”

Hứa Trí Thịnh thấy anh có bệnh, không thèm để ý đến anh nữa, đi ra phòng khách tìm bọn Văn Hoài chơi.

Hôm nay nhà của Nguyễn Thanh Ngôn vô cùng náo nhiệt.

Hứa Trí Thịnh, Văn Hoài, Vu Niệm và Tiểu Bạch đều ở phòng khách chơi đấu địa chủ. Hứa Trí Thịnh làm địa chủ lần thứ tư rồi, ba lần trước toàn bị nông dân đánh bại, lần này anh không dám đánh lung tung, mỗi lần ra bài đều phải xem ý kiến của Lông Xám. Đương nhiên, là husky Lông Xám. Từ lúc Lông Xám ngồi cạnh anh, vận may của anh đến bất ngờ, đánh lung tung cũng có thể thắng. Cuối cùng mấy người còn lại bực bội, tiễn thần tài của Hứa Trí Thịnh ra ngoài ban công phơi nắng.

Trên ban công có hai người đang ngắm cảnh, trò chuyện vài câu. Đến khi tầm mắt Tần Băng Nhi nhìn đến con husky vừa xuất hiện, cô nhóc sợ đến nhảy vào lòng Lâm Kiêu, chàng trai hướng nội bỗng nhận được cái ôm bất ngờ làm cậu xấu hổ đến đỏ mặt.

Có lẽ Lông Xám cảm thấy mình không được hoan nghênh ở đây nên quay về phòng, trong nháy mắt ngửi được mùi thức ăn ngon, thế là chạy vào phòng bếp ngồi xuống làm người giám sát.

Nhưng mà… hai người kia đúng là đang làm cơm hả?

Anh đút em một muỗng, em hôn anh một cái, ôm ôm ấp ấp đến nổi chó cũng không nhìn nổi, khó trách không có bạn.

Đợi đến khi anh chủ vô tình phát hiện ra lại xụ mặt xua đuổi nó đi.

Thế giới lớn như thế, ngay cả chỗ dung thân của một con chó cũng không có là sao?


**

Tiểu Diệp là người đến sau cùng, vừa vào cửa đã vội vàng tìm Nguyễn Thanh Ngôn báo cáo, “Lão đại, lão đại, lúc nãy ở dưới lầu em nhìn thấy Phương Đào đó!”

“Cậu ta đến làm gì?” Những người khác cũng thấy kỳ lạ, tụ tập lại một chỗ.

“Cậu ta bảo đến tìm anh.” Tiểu Diệp nói xong thì nhíu mày, hình như cô không muốn để lão đại để ý đến hạng người này, “Lúc nãy em đã mắng anh ta một trận, không cho cậu ta đến gặp anh.”

“Tôi biết rồi, cám ơn cô Tiểu Diệp.” Nguyễn Thanh Ngôn quay lại nói với Cố Sương Chi một tiếng, “Anh xuống đó nói chuyện cho rõ ràng.”

Mọi người trong phòng đều im lặng, chỉ có Cố Sương Chi mở miệng, “Vậy anh đi sớm về sớm nhé, em chờ anh về ăn cơm.”

“Ừ, ngoan lắm ~” Khóe mắt anh tràn ngập ý cười, đưa tay xoa mặt cô, dịu dàng bảo đảm, “Anh sẽ về nhanh thôi, về làm cánh gà chiên cho em ăn.”

Trời đang tháng sáu, nhưng sao lại khiến người ta lạnh lẽo thế này…

Hứa Trí Thịnh thấy thế chỉ muốn đuổi người, “Lúc nào rồi mà còn ngược FA hả, cậu không đi thì tôi đi đấy!”

Cả đám cười to, chỉ có mỗi Cố Sương Chi thấy lo lắng.

**

Bên dưới nhà trọ có một cửa hông cạnh cầu thang, Phương Đào đợi ở đó đã lâu nhưng không lên nhà Nguyễn Thanh Ngôn, cậu ta biết anh sẽ xuống.

“Lão đại, lâu rồi không gặp.” Phương Đào giật giật khóe môi miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh thay đổi nhiều rồi.”

“Cậu cũng vậy.” Nguyễn Thanh Ngôn không muốn nói nhảm, hỏi thẳng, “Cậu còn có gì muốn nói hả?”

“Cũng không có gì, chỉ muốn đến thăm anh một chút.”

“Đừng làm tôi buồn nôn.” Anh nhíu mày.

“Ha ha.” Bấy giờ Phương Đào mới nói thẳng, “Bây giờ chắc anh vui lắm nhỉ? Xem tôi diễn kịch lâu thế, cuối cùng quăng chứng cứ ra vạch trần tôi. Bây giờ mọi người đều xem tôi như một thằng hề, anh hài lòng lắm nhỉ?”

“…” Nguyễn Thanh Ngôn không trả lời cậu ta, vẻ mặt hờ hững chờ cậu ta nói tiếp.


“Lão đại à.” Phương Đào nở nụ cười u ám, “Người như anh… sao lúc nào cũng may mắn như thế? Tôi thật không hiểu nổi.”

Nguyễn Thanh Ngôn bĩu môi, ở trên cao nhìn xuống, “Tôi cũng không hiểu.”

“Camera hành trình đó là tôi mua giúp anh! Chỉ dùng có một lần đó, sau này anh bảo anh xài không quen, thế là cất đi… Chỉ có một lần đó!” Phương Đào nhíu mày, đến bây giờ vẫn không tin được, “Vì sao chỉ có một lần đó? Anh bảo không đủ sáng, bảo tôi mở đèn xe lên, camera hành trình chết tiệt đó vừa lúc quay lại quá trình chụp ảnh đó. Ồ, có chuyện trùng hợp thế sao, lão đại?”

“Không phải trùng hợp.” Nguyễn Thanh Ngôn cố tình châm chọc cậu ta, “Mấy năm trước tôi đã sớm chuẩn bị một màn đó, dụ cậu vào tròng.”

“Lâu rồi không gặp, anh lại hài hước như thế.” Phương Đào che giấu nụ cười, nhìn thẳng vào mắt anh, “Nghe nói anh đang yêu, là cô gái mù kia có đúng không?”

Anh không trả lời, trong lòng đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện này.

“Anh có biết người đang yêu sợ nhất là gì không?” Vẻ mặt Phương Đào trở nên kỳ lạ, khiến Nguyễn Thanh Ngôn chú ý, “Sợ nhất chính là không thể ở bên nhau đến già, ở phương diện này, chắc chắn anh không có kinh nghiệm bằng tôi rồi. Chỉ cần vài câu nói của anh đã khiến bạn gái tôi nghi ngờ tôi, anh có biết tôi khó chịu thế nào không, lão đại?”

Ánh mắt Nguyễn Thanh Ngôn trầm xuống, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Bạn gái của anh rất xinh đẹp.” Phương Đào bỗng nhiên nở nụ cười khó hiểu.

Lời này đã chọc giận Nguyễn Thanh Ngôn, anh nắm chặt nắm đấm, “Cậu cách xa cô ấy cho rôi.”

Giọng cười của Phương Đào càng lúc càng lớn, giống như người đã mất đi lý trí chỉ còn mỗi cái xác không hồn.

“Ồ, Nguyễn Thanh Ngôn, nhiếp ảnh gia Yan, anh cũng có ngày hôm nay?” Phương Đào kêu cả họ tên của anh, “Lúc trước không phải anh không sợ trời không sợ đất ư? Anh nhìn vẻ mặt anh bây giờ đi, ha ha!”

“Phương Đào, là đàn ông thì có gì cứ nhắm thẳng vào tôi, gây phiền phức với phụ nữ thì là gì?” Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh tức giận đến thế.

“Tôi không nói tôi tìm cô ta gây phiền phức, anh lo cái gì?” Phương Đào nở nụ cười lạnh lùng, “Không chừng tôi còn đối tốt với cô ta nữa kìa?”

“Đừng nói mấy lời nhảm nhí kia!” Nguyễn Thanh Ngôn không kiên nhẫn với trò quần nhau với cậu ta, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả?”

“Tôi thì có thể làm gì?” Phương Đào hỏi ngược lại, “Cuộc đời của tôi đã bị hủy hoại trên tay anh, anh nói tôi có thể làm gì? Bây giờ tôi làm có còn tác dụng không?”

“Vốn dĩ có người bỏ tiền ra để tôi làm cho anh thân bại danh liệt.” Phương Đào quan sát nét mặt căng thẳng của anh, một người lúc nào cũng hờ hững như anh cũng có lúc lo lắng thế này.

“Nhưng bây giờ tôi đã đổi ý định.” Anh ta âm u nở nụ cười, “Tôi nghĩ thân bại danh liệt đối với anh chẳng là gì, nhà anh có tiền, lúc nào cũng có thể khôi phục sự nghiệp. Tôi đang định… để người con gái anh yêu phải đau khổ, anh xem có được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.